Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 706: 706: Chúng Ta Làm Hòa Đi




Cái cảm giác này rất kỳ lạ.



"Có ngon không? Có ngon không?"

Bạch Tô giống như là một đứa trẻ đi truy hỏi.



"Rất ngon.



"

Cùng một luồn cay xông thẳng đến con mắt của Thời Hoan cô cố gắng nhẫn nhịn mới không để nước mắt rơi xuống.



"Vậy tôi lại cho cô ăn một cái nữa.



"

Bạch Tô lại từ trong chiếc hộp nhỏ lấy ra một chiếc bánh quy vị mù tạc đưa tới trước mặt Thời Hoan.



Lúc Thời Hoan tức giận đến nỗi cả người run lên, hai ta nắm vào siết chặt nhưng cô ta cũng chỉ có thể há mồm ra!

"Ừ! Bánh quy vị bơ nhà này đúng thật là quá tuyệt vời!"

"Bánh vị bơ" ba từ này Thời Hoan cố ý nói rất nặng một bên cố gắng nhìn không rơi nước mắt một bên lại còn khen nữa.



Cô đột nhiên hối hận là đã đổ cốc nước trên bàn vào thùng rác rồi, nếu như không đổ hiện tại còn có thể uống một hụm.



Đều là tại Bạch Tô!

Quay lưng về phía Phó Vân Tiêu ánh của của cô ta trong nháy mắt trở nên lạnh như băng tàn bạo mà trừng mắt với Bạch Tô.



"Tôi mời cô ăn thêm một cái nữa.



"

Bạch Tô đương nhiên nhìn hiểu ánh mắt của Thời Hoan nhưng lại cố ý giả vờ không hiểu gì.





"Ăn một cái nữa.



"

Bạch Tô đút cho Thời Hoan một cái bánh vị mù tạc trực tiếp khiến cô ta ăn hết nửa hộp.



Thời Hoan cuối cùng ăn không được nữa chỉ cảm thấy trong dạ dày mạnh mẽ trào lên, thêm một giây nữa tất cả đồ ăn đều nôn ra hết.



"Alo?"

Điện thoại của Thời Hoan đột nhiên vang lên, giả bộ nhận điện thoại mau chóng chạy ra bên ngoài.



Ra khỏi phòng bệnh, cô ta liền xông thẳng chạy vào nhà vệ sinh.





Mù tạc và hạt tiêu không ngừng kích thích dạ dày của cô ta, cô ta chỉ cảm thấy dạ dày của mình đều bị thiêu đốt vậy khó chịu chỉ muốn khóc.



Trong dạ dày gì đó không ngừng trào lên cuối cùng cô không nhìn được nằm nhoài bồn rửa tay nôn ẹo ẹo ra.



Vẫn nôn liên tiếp khoảng mười phút sau đến khi nôn ra không còn gì có thể nôn nữa chỉ có thể không ngừng nôn ra nước chua.



Thời Hoan rửa qua một cái, nhìn mình thảm hại trong gương.



"Bạch Tô! Tôi nhất định phải đòi lại cô.



"

Cô nhìn chính mình trong gương mà âm thầm thề.




Quay người, ra ngoài.



Thời Hoan bỗng sửng sốt một chút.



Người đàn ông đứng ngoài phòng vệ sinh, nụ cười như gió xuân nhìn cô dịu dàng cười.





Người đàn ông này cô gặp rồi, hai ngày trước còn đưa cô về nhà.



Lông mày Thời Hoan khẽ nhíu lại "Anh làm sao lại ở đây?

Cô ta nhìn Nghiêm Đình nghi hoặc hỏi một câu.



Khoảng cách lần trước Nghiêm Đình đưa Thời Hoan về nhà đã qua thời gian mấy ngày, mấy ngày nay anh gần như khôi phục hoàn toàn rồi, bước đi bình thường cũng không có vấn đề gì nữa.



"Tôi ở đây đương nhiên là đang chờ cô.



"

Nghiêm Đình ý cười nhẹ nhàng, phát huy kỹ năng lời nói ngọt ngào của mình, chậm rãi bước đến gần Thời Hoan.



"Đợi tôi?"

Thời Hoan lại hoài nghi, cô ta nhìn Nghiêm Đình hơi nháy mắt một cái.



Khi nãy vừa cúi đầu xuống nôn như điên, tóc rối bên tai của cô ta xõa xuống, vừa nói xong còn chưa kịp sửa sang lại tóc tai thì nhìn thấy Nghiêm Đình, Nghiêm Đình dường như đã dự liệu trước được Thời Hoan sẽ là phản ứng như vậy, cũng không giải thích thêm mà dùng hành động thực tế để trả lời.



Anh chầm chầm bước đến Thời Hoan, tay nhẹ nhàng nâng tay phải lên đem tóc bên tai buôn xuống của Thời Hoan dịu dàng hất về phía sau.



"Tóc của cô loạn hết cả lên rồi, như vậy thì không đẹp nữa rồi.



"

Nghiêm Đình thâm tình nhìn Thời Hoan, Thời Hoan hoàn toạn loạn nhịp.



"Anh có bị bệnh không vậy? Anh không phải thích Bạch Tô sao?"

Thời Hoan hoàn toàn không nhìn ra được động tác này của Nghiêm Đình, nghiêm túc nhìn Nghiêm Đình, lông mày của cô nhíu thật chặt lộ rõ thân thể khẽ nhúc nhích biểu hiện sự chống cự.





"Trước đây tôi là thích Bạch Tô nhưng bây giờ sau khi gặp cô lần trước, tôi cảm thấy cô lại xinh đẹp hơn Bạch Tô cho nên tôi muốn theo đuổi cô.



"

Nghiêm Đình nghiêm túc nói, nhìn Thời Hoan trên mặt lộ ra biểu cảm mong chờ chính là giống như là thật sự thích Thời Hoan vậy.



"Anh đừng có theo đuổi tôi, người con gái xinh đẹp nhiều như vậy, làm phiền anh vẫn là tiếp tục thích Bạch Tô đi, cảm ơn.



"

Nói xong, Thời Hoan cũng không thèm nhìn Nghiêm Đình một cái, trực tiếp đi ra ngoài.



Cô ta luôn luôn là vô cùng kiêu ngạo.



"Xin cô hay tin tôi, quyết định này tôi đắn đo suy nghĩ rất lâu.



"

Nghiêm Đình mau chóng đuổi theo, lại bắt đầu phát huy tinh thần da mặt dày của anh, theo phía sau Thời Hoan từng bước đi theo cô.



"Em xem, Phó Vân Tiêu không thích em, khả năng anh với Bạch Tô ở bên nhau cũng không lớn, hai người chúng ta trên khía cạnh tình cảm đều là những người từng bị tổn thương.



Cho nên anh với em ở bên nhau là hợp lý nhất rồi.



Hơn nữa, anh vừa mới quan sát em một chút anh cảm thấy em cũng rất tốt.



" Vừa nhanh chóng bước theo Thời Hoan Nghiêm Đình vừa trình bày sự phân tích của chính mình.



"Trọng điểm là em đẹp hơn Bạch Tô, anh điều kiện mặt nào cũng không kém với Phó Vân Tiêu, bất luận là từ tính cách hay là phân tích điều kiện khác hai người chúng ta đều là thích hợp làm một đôi, vì lẽ đó em nên xem xét kỹ lượng anh một chút.



"

Người đàn ông này thực sự đúng là vô lại.



Thời Hoan đột nhiên dừng bước chân, quay người lại tàn bạo mà trừng mắt nhìn Nghiêm Đình.




"Anh bỏ ngay cái ý niệm này đi, tôi xem xét ai cũng được nhưng sẽ không bao giờ suy nghĩ đến anh đâu.





"

Sau khi nói xong câu nói này, Thời Hoan lại tăng tốc bước đi, bước thẳng đến bãi đậu xe.



Nhìn thấy Thời Hoan tăng tốc bước chân, Nghiêm Đình chân cũng quá dài, bước đi lại lớn, Thời Hoan làm sao có thể bước nhanh hơn anh, cuối cùng đều cũng không cắt đuôi được anh Thời Hoan có chút vội vàng liền vào xe Porsche.



Thế nhưng, Nghiêm Đình trước sau không nhanh không chậm mà theo sát bên người Thời Hoan trên mặt còn mang vẻ đùa giỡn cười cười còn dùng một giọng điệu ám muội nói với Thời Hoan "Yên tâm, em không chạy thoát khỏi anh được đâu.



"

Khốn nạn!

Thời Hoan bị Nghiêm Đình làm cho phát điên cũng không chịu được thứ khác, nhanh chân chạy hướng về chiếc xe của mình, khởi động xe nhanh chóng lái xe rời đi.



Cô dường như xem ra là chạt trốn được rồi.



Nhìn thấy hướng xe cô ta nhanh chóng rời đi Nghiêm Đình bên môi hiện ra nụ cười đã được thực hiên.



"Anh sẽ không từ bỏ đâu, anh nhất định phải theo đuổi được em.



"

Nghiêm Đình hướng về chiếc xe Thời Hoan rời đi mà lớn tiếng hô một câu đưa mắt nhìn theo cô rời đi, xem ra thật sự giống công tử bột theo đuổi tình yêu vậy.



Sau khi hoàn toàn nhìn thấy xe của Thời Hoan biến mất không nhìn thấy nữa, Nghiêm Đình mới quay trở lại bệnh viện thăm Bạch Tô.



Mấy này liên tiếp, mỗi lần Thời Hoan đến bệnh viện muốn thăm dò trạng thái của Bạch Tô luôn gặp Nghiêm Đình.



Càng khiến cô tan vỡ hơn chính là Nghiêm Đình sau khi nhìn thấy cô ánh mắt đều dừng lại trên người cô không chỉ nghiêm trọng quấy rầy cô quan sát Bạch Tô mà còn lại nhẫn nhịn lời tâm tình công kích của Nghiêm Đình, dưới tình huống như vậy cô ta làm cái gì quấy nhiễu đều quan sát Phó Vân Tiêu.



Nghiêm Đình theo đuổi Thời Hoan ngày thứ tư thì Thời Hoan đang ở ngoài cửa đăc biệt điều ra hướng đi của Nghiêm Đình, sau khi xác định Nghiêm Đình đang ngủ rồi, cô ta mới vội vàng đi bệnh viện.



Thời Hoan lúc này cơ bản đã không hoài nghi Bạch Tô ngốc nữa rồi, cô hiện tại muốn xác nhận chính là Bạch Tô ngốc nghếch lâu dài hay ngắn hạn, cô nhất định phải suy nghĩ dấu vế trước khi Bạch Tô hồi phục, đưa cô bóp chết ở cái nôi.



Đương nhiên còn có một mục đích khác nữa, trước mặt Phó Vân Tiêu pha trộn ấn tượng, thêm sâu sắc cảm giác tốt của Phó Vân Tiêu đối với cô ta sau đó là ngủ với Phó Vân Tiêu.



.