Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 710: 710: Bạch Tô Căn Bản Là Không Có Ngốc




Vừa mới đóng lại cốp xe, lập tức liền truyền đến âm thanh tiếng mở khóa cửa ô tô.

Nguy hiểm thật.



Bạch Tô lòng còn sợ hãi thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh nghĩ tìm một chỗ ẩn nấp.

Ngay sau đó lại truyền đến tiếng giày cao gót, sau đó cửa xe bị mở ra, động cơ vang lên, xe chậm rãi khởi động.

Trốn ở cốp xe thật sự là rất khó chịu, không gian trong cốp xe có chút nhỏ, Bạch Tô cuộn hai chân, hoàn toàn không thể bất kì hành động nào.

Hơn nữa cốp xe vừa chật vừa nóng, chỉ trong chốc lát, gò má cô đã đỏ bừng, cả người đều ướt đẫm.

Lại đi them được một đoạn đường, Bạch Tô thật sự nhịn không được, cô cảm thấy trốn ở chỗ này hít thở không thông.

Hơn nữa, chắc chắn cô đi theo chính là phá hư chuyện của Thời Hoan và phó vân tiêu, nếu lúc ấy ở bệnh viện cứng rắn muốn đi theo, khẳng định sẽ lấy các loại lí do bắt cô ở lại, nhưng mà bây giờ đã ra ngoài rất lâu rồi, trong longf cô đã có một tia thả lỏng.

Không được, cô muốn chạy nhanh đi ra ngoài!

“Thịch thịch thịch.”

Bạch Tô nhịn không được bắt đầu đạp cốp xe, muốn thông báo cho bọn họ.

“Em có nghe thấy âm thanh gì không?” Phó vân tiêu mày hơi hơi nhăn lại, nhìn Thời Hoan nghi hoặc hỏi một câu.

“Tiếng động gì? Không có nghe thấy tiếng động gì cả.”

Tuy rằng Thời Hoan cũng nghe thấy có tiếng động, nhưng mà cô lo lắng có tình huống ngoài ý muốn gì đó, làm bộ không nghe thấy.

“Không đúng, là cốp xe.”

Ngay lúc này phó vân tiêu gắt gao nhíu nhíu mày, cẩn thận nghe lại, xác định!



Phó vân tiêu phanh một cái lại dừng xe ở ven đường, nhanh chóng mở cửa xe liền đi về copps xe xem xét.

Không có cách nào, Thời Hoan cũng chỉ đành đi theo phó vân tiêu cùng nhau xuống xe.

Sau khi xuống xe, tiếng động thịch thịch thịch đạp cốp xe càng ngày càng rõ ràng, nghe tiếng động, trong cốp xe hình như có ai đó, vẫn luôn ở trong dùng sức gõ.

sắc mặt Thời Hoan liền trở nên khó coi hơn, trái tim cô đột nhiên đập mạnh hơn

Thời Hoan đi theo phó vân tiêu cùng nhau đi về phía sau xe mở cốp xe ra.

Mới vừa mở ra cốp xe liền truyền đến âm thanh!



“La la la la la! surprise!”

Khuôn mặt Bạch đỏ bừng, tuy rằng hiện tại đã nóng đến phát điên rồi, lại không thể thở được, nhưng cô ấy vẫn nhảy ra từ trong cốp xe rất vui vẻ.

Còn ở làm bộ nhảy nhót, “Ô ô ô, là ai a, bỗng nhiên giống ảo thuật gia xuất hiện ở trước mặt mọi người đay!”

“Tại sao em lại theo tới đây?” Thấy Bạch Tô từ cốp xe nhảy ra, phó vân tiêu mày hơi hơi nhăn lại, trong giọng nói mang theo lo lắng cùng trách cứ.

Cái cốp xe này có phải là nơi để giấu người đâu, không gian nhỏ như vậy, khẳng định trốn ở bên trong rất khó chịu.

Vừa mới nghĩ đến con nhóc mới trốn ở bên trong, phó vân tiêu liền khó tránh khỏi lo lắng.

“A, mọi người đi ra ngoài chơi tại sao lại không dẫn theo em đi, có phải em không đủ ngoan hay không vậy.” Bạch Tô nhanh chóng giả ngốc, vừa nói vừa đi về phía chiếc xe.


“Còn may em đặc biệt thông minh, lập tức liền phát hiện mọi người đi ra ngoài chơi!”

“Anh đưa em về trước, bọn anh còn có chuyện khác, một lúc nữa anh quay về thì đưa em đi ra ngoài chơi được không?”

Phó vân tiêu cũng trở về trên xe, kiên nhẫn dỗ dành Bạch Tô.

Giọng nói của anh cực kì dịu dàng, lúc đó trong mắt Thời Hoan tràn ngập ghen ghét đó kị.

Phó vân tiêu khi nào thì đối xử với phụ nữ dịu dàng như vậy?

Sự dịu dàng của anh toàn bộ chỉ dành cho Bạch Tô!

Càng là như vậy, cô càng hận Bạch Tô! “Không thích, em phải cùng mọi người đi chơi.” Bạch Tô rõ ràng thể hiện sự không vui, trực tiếp ôm lấy ghế phụ không chịu buông tay.

Dáng vẻ chu cái miệng nhỏ giống hệt như mấy đứa nhóc.

“Ngoan nào, chị dâu, bọn em đưa chị trở về trước, bọn em còn có việc.”

Thời Hoan cũng nói một câu.

“Hừ.



tôi không nói chuyện với cô, ai dẫn tôi đi cùng tôi sẽ nói chuyện với người đó, ai không dẫn tôi đi chơi tôi sẽ không nói chuyện cùng người đó.”

Vừa nói Bạch Tô liền chuyển ánh mắt hướng về nơi khác.

Lại khuyên một hồi, phó vân tiêu thật sự không còn cách nào khác khuyên được Bạch Tô, cũng không nói chuyện nữa, cam chịu dẫn cô đi cùng.

Thời Hoan ngồi ở ghế sau nhìn Bạch Tô nghiến răng nghiến lợi, nếu ánh mắt có thể giết người, cô đã sớm cắt Bạch Tô thành tám miếng.


Bản thân cô lấy cái cớ đã tìm được nhân chứng, để lừa Phó Vân Tiêu đến khách sạn, sau đó củi khô lửa cháy.



Mà hiện tại, Bạch Tô đi theo, tất cả kế hoạch của cô đều đổ bể hết.



Quan trọng chính là, căn bản là không có chứng nhân nào cả, một khi tới khách sạn bị phát hiện không có chứng nhân, cả đời này của cô cũng đừng nghĩ chuyện tiếp cận phó vân tiêu nữa.



Nghĩ như vậy, trán của Thời Hoan đã bắt đầu đổ mồ hôi, cô hung tợn mà trừng mắt nhìn Bạch Tô, gắt gao nhéo nhéo nắm tay.

Lúc lại muốn khuyên nhủ Bạch Tô tiếp thì phó vân tiêu đã khởi động xe, đi về hướng khách sạn.

Khoảng cách cách khách sạn càng ngày càng gần, Thời Hoan cũng theo đó mà càng ngày càng lo lắng.

Đôi tay cô vì bất an mà siết chặt lại, nhưng trên mặt lại tỏ ra hết sức bình tĩnh, sợ hãi bị phó vân tiêu phát hiện tâm trạng lo lắng của cô.

Khác với suy nghĩ ban đầu là muốn lừa Phó Vân Tiêu đi sang đây, bây giờ cô đang nghĩ làm cách nào để ngăn cản được Phó Vân Tiêu vào khách sạn.



Nhưng mà cho đến khi xe ngừng ở dưới lầu khách sạn, cô cũng chưa nghĩ ra được đối sách nào tốt cả.

Tất cả những điều này đều nên trách Bạch Tô! Sau khi đỗ xe xong, phó vân tiêu giúp Bạch Tô mở cửa xe ra.


“Xuống xe đi! Đến nơi có thể chơi vui vẻ rồi.”

Những lời này Phó Vân Tiêu nói với Bạch Tô, là an ủi một cách rất nhẹ nhàng.

Nhưng mà Thời Hoan bộ dạng xoắn xít của cô, thoạt nhìn như không muốn xuống xe.

“Xuống xe đi.” Phó vân tiieu mặt không có cảm xúc, nhìn Thời Hoan thúc giục một câu.

Ngữ khí khi nói chuyện với Thời Hoan và với Bạch Tô không hề giống nhau.

“A, được.”

Thấy không thể tiếp tục kéo dài thời gian, Thời Hoan rất không tình nguyện đi xuống xe.

“Chứng nhân ở tầng mấy?”

Vừa đi, phó vân tiêu mặt không cảm xúc hỏi Thời Hoan một câu, lại tiếp tục đi về phía trước.


“Ở……tầng mười ba.”

Thời Hoan ấp úng, rất rõ rang là đang thất thần.

Càng đi về phía trước, cô càng chột dạ, ban đầu cô còn đi song song với Phó Vân Tiêu, cô càng đi càng chậm, đã bị phó vân tiêu bỏ rơi một khoảng cách lớn.



Phó vân tiêu quay đầu lại lạnh lùng mà nhìn cô một cái, không nói gì.

Ánh măt này hình như có thể nhìn thấu hết tâm tư của Thời Hoan, Thời Hoan căn bản không dám đối diện với phó vân tiêu, đành phải cúi đầu, đi nhanh thêm hai bước.

Đi vào sảnh của khách sạn, phó vân tiêu đi thẳng về phía thang máy.

“Ai da, đau bụng quá.”

Thấy phó vân tiêu sắp vào thang máy, Thời Hoan nhanh chóng ôm lấy bụng mình, ngồi xổm trên mặt đất.

“Mọi người chờ em một chút, em đi toilet trước cái đã.”

Nói, cô ôm bụng chạy về hướng nhà vệ sinh.

“Đi vệ sinh trong phòng khách sạn không được sao?”

Phó vân tiêu mặt không cảm xúc, bình tĩnh hỏi một câu.

“Không được không được, em nhịn không được.”

Nói xong câu này, cô nhanh chân chạy khỏi nơi này.

Vào phòng vệ sinh, Thời Hoan nhìn chính mình trong gương, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

“Đáng chết!”

Cô thấp giọng mắng một câu.

Nếu không phải Bạch Tô, cô bây giờ đã thực hiện được!

Thời Hoan nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm giác Bạch Tô trốn ở trong cốp xe hình như là cố ý, chính là sau khi nghe trộm được cuộc hội thoại giữa cô và Phó Vân Tiêu, cố ý tới phá hư.

Nghĩ vậy, sống lưng cô phát lạnh một trận, nếu thật sự đúng như cô nghĩ, vậy Bạch Tô căn bản là không có ngốc!.