Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 177




Edit: Miêu - CQH

​Chống lại tầm mắt Bùi Vân Khinh, Đới Annie cong mày, đột nhiên ý thức được chính mình nhảy vào hồ mà đối phương đào cho mình.

“cô!”

Bùi Vân Khinh chỉ là cong môi cười yếu ớt.

Lúc này, trên sân khấu người kế tiếp vừa vặn diễn thuyết xong, mọi người liên vỗ tay.

Người MC đi lên sân khấu, mỉm cười chờ đợi tiếng vỗ tay bình ổn lại.

“Sáu vị ứng cử viên cho tiểu thư hoa hồng đêm nay đã hoàn thành xuất sắc, hiện tại để tôi mời lên vị ứng cử viên cuối cùng lên… Tiểu thư Bùi Vân Khinh!”

“không cần áp lực.”

Bàn tay Đường Mặc Trầm vỗ nhẹ nhàng lên tay cô, lúc này mới buông ra.

“Vân Khinh, cố lên!”

Lam Nhược đứng một bên cũng cổ vũ.

Quay về phía đối phương cười, Bùi Vân Khinh buông cánh tay Đường Mặc Trầm ra, một tay nhắc làn vấy của mình rồi chậm chạp đi lên sân khấu.

Trong đại sảnh, nháy mắt an tĩnh lại.

Tất cả mọi người muốn nhìn một chút, vị bạn gái mà bộ trưởng Đường Mặc Trầm mang đến sẽ diễn thuyết nội dung cùng phương thức như thế nào.

Tât cả mọi người nói xong, nhiều lắm đứng trước sân khấu. các mặt từ thiện của trẻ em đã được các người ứng viên trước nói hết rồi, cô gần như không còn chủ đề nào nói cả.

Đường Mặc Trầm đứng ở dưới, trên mặt không cử động cảm thấy cũng có chút lo lắng đôi chút.

không hề chuẩn bị bất cứ thứ gì, cũng không có chút kinh nghiệm thuyết trình trước đám đông, làm sao Bùi Vân Khinh có thể thuận lợi hoàn thành diễn thuyết này?

“Mọi người buổi tối tốt lành! nói thật, tôi hiện tại đứng ở chỗ này thật đúng là có chút lo lắng. Tôi hoàn toàn không nghĩ đến sẽ có người đề cử tôi, và trước đây cũng không có chuẩn bị một chút nào, nếu mọi người không chê phiền, không bằng…. Tôi liền kể cho mọi người, chuyện xưa của sư phụ tôi!”

Mở đầu như vậy, thật sự quá mức bình tĩnh.

Cố Tây Phán bĩu môi, Đới Annie cũng khinh thường chau mày.

trên sân khấu Bùi Vân Khinh, không nóng không lạnh chậm rãi bắt đầu thuyết trình.

“Ở phía đông nước SD có một thị trấn nhỏ của Khổ, có một bé trai bảy tuổi tên là Ba Đặc. Em ấy có một người chị gái mười ba tuổi, còn một em gái ba tuổi tên Jenny, mà em gái còn nhỏ nên tất cả mọi người rất thương em gái nhỏ.

Nhà bd có ba mẫu đất, một mẫu trồng bông, hai mẫu trồng chuối.

Mỗi buổi sáng, bd cùng cha mẹ, chị gái cùng đi ra ngoài đồng, trên lưng cõng em gái, mà miệng bé nhỏ luôn nói cười.

Chị ơi, hát đi?

Và người chị gái đó đã hát bài ca đồng giao mà mẹ mình đã dạy cho.”

âm thanh của cô cũng không cao quá cũng không trầm quá, giống như mọi người cùng nhau quanh quần bên lò lửa, cùng bạn bè nói với nhau một câu chuyện xưa.

cô cố tình kể bằng giọng điệu như vậy, lại càng thêm động lòng mọi người. Mọi người đã nghe nhiều thuyết trình trước, nhưng cô lại dùng giọng điệu như vậy để thu hút sự lắng nghe và chăm chú của mọi người xung quanh.

Bùi Vân Khinh mỉm cười, nhẹ nhàng ca lên khúc đồng giao nước ngoài.

Trước mắt giống như tái hiện lại cảnh tưởng ba chị em nói chuyện với nhau, cùng hau ở trong vườn chuối.

trên mặt mọi người hiện ra nụ cười.

Sau đó, cô tiếp tục nói.

“Tháng mười hai ngày chin, là ngày lễ hội truyền thống.

Ngày đó, cả nhà cùng nhau ăn cơm với nhau, bọn nhỏ thì được những quà tặng, lễ vật àm mình mong muốn.

Cha mẹ đã lên trấn bán một ít chuối để đổi lại một ít đò ăn ngon cho cả nhà, mua một ít đồ mới và mua búp bê cho em gái nhỏ.

Sáng sớm, ba chị em cùng cha mẹ đi thu hoạch chuối, năm ấy đặc biệt thu hoạch tốt, tất cả mọi người cho rằng chuối sẽ bán giá tốt một chút.

Vì để giúp đỡ, chị hai La Toa cùng cha mẹ vào thị trấn.



La Trân trông ngóng búp bê của mình, mà không muốn ngủ trưa.

anh trai bd yêu thương em gái nên đã còng em mình lên thị trấn.

Hai anh em chờ, rồi chờ đợi nhưng cuối cùng lại không thấy cha mẹ cùng chị gái mình đâu.

…..

Mãi cho đến trời sắp sáng.

Xa xa trên đường lướn, rốt cục cũng xuất hiện hai ngọn đèn.