Bố Y Quan Đạo

Chương 12: Mài gươm lâm trận




Sau khi lên xe thì Trương Thanh Vân tiếp tục giả vờ ngủ gà ngủ gật, Vũ Chí Cường nhờ vào đèn xe mà đánh giá cẩn thận Trương Thanh Vân. Sau khi hắn xác nhận chính mình chưa từng gặp qua người này thì trong lòng không khỏi bốc hỏa:

- Mẹ kiếp, tiểu tử này là chủ nhiệm ở đâu ra, trong quan trường huyện Ung Bình còn có chủ nhiệm nào mà ta không biết? nguồn Truyện Full

Vũ Chí Cường vừa nghĩ đến đây thì lập tức biết rõ Cảnh Sương cố ý mượn cơ hội để không muốn dây dưa với mình, vì vậy mà hắn đột nhiên ghen ghét dữ dội:

- Con đàn bà thúi, một quả phụ mà dám thanh cao trước mặt lão tử sao? Tưởng rằng trưng bảng liệt nữ trinh tiết sẽ là thật à? Đợi đến khi lão quỷ Tôn Trường Thanh rớt đài, lúc đó xem ta trị cô thế nào.

- Trấn trưởng Vũ, đã đến nhà anh rồi!

Một tiếng két vang lên, Cảnh Sương dừng xe, nàng vừa cười vừa nói.

Vũ Chí Cường trở nên sững sờ, hắn nhìn chằm chằm vào Cảnh Sương, sau đó lại đảo mắt nhìn về Trương Thanh Vân đang tựa vào thành xe như cá chết. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi đẩy cửa cực kỳ tức giận bước xuống xe.

- Lãnh đạo Trương, anh say rượu thật à? Nếu thật sự say như vậy thì sao bí thư Vạn lại yên tâm cho anh đi một mình?

Cảnh Sương lại khởi động xe, nàng khẽ cười nói với Trương Thanh Vân.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên cực kỳ lúng túng, hắn bị người khác phát hiện thủ đoạn giả vờ vì vậy mà có chút mất tự nhiên, đành phải nói:

- Lúc này đã tốt hơn rồi, rượu Ngũ Lương bốc rất chậm.

- Anh không biết trấn trưởng Vũ sao?

Cảnh Sương nói, rõ ràng cũng cảm thấy kỳ quái vì vấn đề này. Vì Vũ Chí Cường là một người khá nổi bật trong quan trường huyện Ung Bình, huống hồ hắn lại là con trai của phó chủ tịch huyện Vũ Đức Chi. Vũ Chí Cường biết rõ tất cả mọi ngõ ngách quan trường trong huyện Ung Bình, nhưng không ngờ Vũ Chí Cường lại không biết Trương Thanh Vân.

Tất nhiên Cảnh Sương cũng không ngờ Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ là một cán bộ cơ sở trong xã Lật Tử Bình, vì nếu xét về khí chất thì hoàn toàn không giống.

- Chẳng lẽ đã làm quan trong huyện Ung Bình thì nhất định phải biết Vũ Chí Cường sao?

Trương Thanh Vân lập tức mỉm cười trả lời, hắn hạ kiếng xe xuống cho gió lạnh bên ngoài thổi vào.

Cảnh Sương sững sờ, nàng quay đầu lại khẽ liếc Trương Thanh Vân, khoảnh khắc này cũng không biết nên mở miệng thế nào cho phải. Nàng cảm thấy có chút đau lòng, hôm nay Trương Thanh Vân vì chuyện của mình mà chắc chắn đắc tội với Vũ Chí Cường.

Thế lực của cha con nhà Vũ Chí Cường cực kỳ rõ ràng trong huyện Ung Bình, Trương Thanh Vân tuy khí thế bất phàm nhưng lại còn quá trẻ, tối đa cũng chỉ là phó chủ tịch xã. Loại người có thân phận thế này mà chọc vào Vũ gia thì nhất định sẽ chuốc lấy đau khổ.

- Em thấy rất lấy làm tiếc về chuyện hôm nay, Vũ Chí Cường là kẻ thù dai, em thấy một ngày nào đó anh nên nói rõ tình huống với hắn. Dù sao đây chẳng qua cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Cảnh Sương nói bằng giọng có chút áy náy.

Trương Thanh Vân cười cười, sau này mình sẽ tiến vào văn phòng huyện ủy, lúc đó sẽ lập tức đối lập với Vũ Chí Cường. Nếu còn phải nói rõ tình huống với Vũ Chí Cường thì chẳng phải rất đáng chê cười sao?

Nhưng Cảnh Sương này cũng quá lợi hại, đã chụp một cái sọt lớn lên đầu mình mà chỉ cần nói một câu rất lấy làm tiếc là giải quyết được sao? Nếu tình cảnh này xảy ra trên người kẻ khác thì sợ rằng con đường chính trị đã hoàn toàn chôn vùi, hồng nhan là mầm mống tai họa, câu nói này quả nhiên không sai.

- Sao vậy? Có phải anh cảm thấy em đã rất quá phận, không nên lợi dụng người khác để giúp đỡ chính mình thoát khỏi phiền toái phải không?

Cảnh Sương nói.

Trương Thanh Vân thầm hừ một tiếng, hắn thầm nghĩ:

- Đã biết mình làm chuyện quá đáng mà còn ráng làm, bây giờ nói ra những lời như vậy thì có ý nghĩa chó má gì?

Cảnh Sương thấy Trương Thanh Vân không lên tiếng thì lập tức quay đầu, giọng nói của nàng cũng trở nên mềm nhũn:

- Là em sai rồi, em xin lỗi anh! Nhưng...Là một người phụ nữ, có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ...

Cảnh Sương nói xong thì trong hốc mắt đã đầy nước.

Trương Thanh Vân biết có thể Cảnh Sương đang diễn trò nhưng trong lòng cũng mềm nhũn, hắn khẽ cười nói:

- Cô cứ suy nghĩ nhiều làm gì, tôi nhìn cảnh vật trên đường thì phát hiện ra chúng ta đang đi nhầm.

- Ơ, sao cơ?

Thấy Trương Thanh Vân trả lời như vậy thì Cảnh Sương rõ ràng có chút ngoài ý muốn.

- Bởi vì tôi ở thành tây!

Cảnh Sương trở nên sững sờ, một tiếng két vang lên, xe dừng lại nàng cũng xoay người, hai người nhìn nhau rồi cùng cười.

Khi quay đầu xe đi ngược lại thì bầu không khí đã có chút sống động, những câu nói giữa hai người cũng bỏ qua những chủ đề nặng nề, nhưng cơ bản vẫn là Cảnh Sương hỏi và Trương Thanh Vân trả lời.

Cảnh Sương cảm thấy kỳ quái chính là Trương Thanh Vân giống như không thèm quan tâm đến chuyện đắc tội với Vũ Chí Cường, hắn nói chuyện với nàng rất điềm đạm nho nhã và lễ độ, hơn nữa cũng không mất vẻ khôi hài. Từ khi nào trên quan trường huyện Ung Bình xuất hiện một người như vậy?

- Quẹo trái!

Trương Thanh Vân đột nhiên nói.

Cảnh Sương vì đang suy nghĩ vẩn vơ mà đột nhiên giật thót mình, nàng cuống cuồng chuyển hướng rẽ vào trong một con đường nhỏ.

- Được rồi, đã đến nhà, cám ơn cô đã đưa về tận nơi.

Trương Thanh Vân cười nói.

Cảnh Sương cuống quít dừng xe, Trương Thanh Vân mở cửa bước xuống, hắn gật đầu rồi vẫy tay chậm rãi xoay người bỏ đi.

Cảnh Sương nhìn hình bóng Trương Thanh Vân mà tâm tư xoay chuyển liên tục. Nàng chỉ cần nhìn tình cảnh xung quanh đã biết đây chỉ là một khu dân cư rất bình thường, Trương Thanh Vân chắc chắn cũng chỉ là con một gia đình tầm thường. Nhưng nếu xem xét trên khí độ và cách ăn nói thì những biểu hiện cực kỳ tự tin, rõ ràng là một người thú vị.

- Tiểu tử này vừa rồi gọi ta là gì nhỉ, bác gái sao?

Cảnh Sương thầm nghĩ, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười, gương mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên.

Những ngày sau Trương Thanh Vân cũng rất ít khi đến trường đảng, hắn dồn tất cả tinh lực vào việc nghiên cứu những công tác quản lý của huyện Ung Bình. Dù tương lai chỉ là một thư ký nhưng hắn lại đặt mình vào hoàn cảnh một chủ tịch huyện.

Nếu Trương Thanh Vân hắn là một chủ tịch huyện thì nên xử lý tình cảnh trước mắt thế nào, phải làm sao để thi hành những công tác chính trị. Hắn căn cứ vào những suy nghĩ này mà tìm kiếm đủ mọi loại tư liệu, tìm tin tức, phân tích tình huống.

Đạo làm quan là phải lãnh đạo thật tốt, nhưng tình hình hiện nay thì quân bài của Lệ Cương có quá ít. Vũ Đức Chi là người từng trải ở huyện Ung Bình nhiều năm, cục công an, phòng tổ chức, cục tài chính, cục nông nghiệp đều nằm trong tay lão.

Bí thư huyện ủy Hoàng Tung Sơn cũng chính là một cán bộ kỳ cựu của huyện Ung Bình. Người này là một kẻ điển hình của tư tưởng từ từ tiến bước, lão không có bối cảnh, chỉ hoàn toàn dựa vào chính mình tiến từng bước mà leo lên địa vị hiện tại, hơn nữa cũng đã sắp đến tuổi nghỉ hưu.

Nhưng quyền lực trong tay Hoàng Tung Sơn lại rất nặng, cục thuốc lá, cục lâm nghiệp, cục thuế vụ, tất cả những ban ngành quan trọng đều nắm trong tay lão, trong số đó thì cục lâm nghiệp là quan trọng nhất.

Với tình hình đặc biệt của huyện Ung Bình thì vùng tây bắc là núi non trùng điệp, lúc này là khu bảo tồn thiên nhiên của quốc gia. Nếu ở những vùng khác thì cục lâm nghiệp chỉ là một ban ngành tầm thường, nhưng đối với huyện Ung Bình thì cục lâm nghiệp lại là một ngành cực kỳ béo bở.

Vùng rừng nói kéo dài vài trăm kilomet vuông, bên trong có rất nhiều động thực vật quý hiếm. Tuy nhà nước cấm khai thác và vận chuyển động thực vật quý hiếm dưới mọi hình thức, nhưng huyện Ung Bình là vùng núi xa hoàng đế, vì vậy những vấn đề khai thác khó thể cấm được. Cuối cùng cũng vì bất đắc dĩ mà cho phép huyện Ung Bình khai thác tài nguyên rừng với số lượng hạn chế.

Hai chữ hạn chế chẳng qua cũng chỉ nói ra ngoài miệng, vì vậy mỗi năm đều có rất nhiều nhà kinh doanh kéo đến nơi này, bọn họ thu mua tất cả rồi dần dần trở thành một sản nghiệp ẩn hình của huyện Ung Bình. Hoàng Tung Sơn khống chế cục lâm nghiệp vì vậy mà chức bí thư huyện ủy của lão cũng vững như núi thái sơn.