Sáng sớm Trương Thanh Vân bị một hồi âm thanh đồng hồ báo thức làm cho tỉnh ngủ, hắn không tình nguyện ngồi thẳng người dậy rồi vô thức dùng tay sờ lên đầu giường. Khoảnh khắc hắn sờ vào khoảng không mới đột nhiên tỉnh ngộ, tối qua chính hắn ngủ trong phòng khách.
Ngày hôm qua vì cả nhà dì sang chơi và trò chuyện đến khuya mà Cảnh Sương không thể về nhà, nàng ở lại và chiếm mất phòng của Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân vội vàng mặc quần áo rồi đứng dậy đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài trời, gió lạnh bên ngoài thổi ùa vào làm hắn rùng mình, cơn buồn ngủ lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Trương Thanh Vân giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một màu trắng xóa, tuyết trắng đọng thành từng mảng, thì ra tối qua tuyết rơi. Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, huyện Ung Bình trở nên khá yên ắng.
Trương Thanh Vân nhìn ra khoảng trời trắng xóa ngoài cửa sổ mà tâm tình cũng đột nhiên trở nên thoải mái, hắn đột nhiên nhớ đến ca khúc "Tuyết rơi đầu năm 2002*" được lưu hành khá phổ biến vào kiếp trước. Kiếp này hắn vừa mới bước chân vào thế kỷ hai mươi mốt, không biết đến năm hai ngàn không trăm lẻ hai mình sẽ ở đâu?
- Thanh Vân, Thanh Vân, con thức dậy rồi à?
Ngoài cửa vang lên âm thanh của Doãn Tố Nga.
- Vâng, con đã dậy rồi.
Trương Thanh Vân đáp, hắn thở dài một hơi rồi vứt bỏ đi những tâm tư vừa rồi. Sau khi dùng ánh mắt lưu luyến nhìn ra ngoài cửa sổ thì hắn mới đóng cửa lại đi thẳng về phía nhà vệ sinh. Hắn biết lúc này mình không nên có quá nhiều tâm tư để rồi đa sầu đa cảm, phải làm sao cho mỗi ngày càng trở nên tốt đẹp mới là vấn đề quan trọng nhất.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Trương Thanh Vân đi qua phòng khách đẩy cửa phòng chính mình ra. Trong phòng bùng lên một mùi hương nồng đậm, Cảnh Sương đang ngủ rất ngon, nàng cuộn mình thành một khối, mái tóc đen rối tung.
Trương Thanh Vân rón rén đi đến mở tủ quần áo, hắn lấy từ bên trong ra một chiếc áo ấm, khi chuẩn bị rời khỏi phòng thì đột nhiên có chút do dự, hắn nhịn không được phải đi đến trước giường.
Cảnh Sương hít thở rất đều, mái tóc mềm mại của nàng che phủ nửa bên gò má nhưng Trương Thanh Vân vẫn có thể nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trong giấc mơ của nàng. Trương Thanh Vân cảm thấy rung động, hắn nhịn không được hôn xuống môi nàng, khi động tác thực hiện được nửa chừng thì hắn cảm thấy có chút không phù hợp, vì vậy hắn hít vào một hơi rồi hôn xuống gò má của Cảnh Sương.
Giai nhân đang ngủ trên giường đột nhiên bị một luồng khí nóng ùa vào mặt, nàng lười biếng mấp máy môi rồi khẽ xoay người. Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn vội vàng thu hồi động tác. Nào ngờ Cảnh Sương vừa xoay người thì hai mắt đột nhiên mở bừng ra, nàng thấy Trương Thanh Vân đứng ngay trước giường nên không kìm lòng được phải "ôi" lên một tiếng. Sau đó nàng lại dùng tay bịt kín miệng mình lại, hai gò má chợt đỏ hồng.
- Anh...Anh thức dậy rồi sao? Anh sắp đi làm chưa?
Cảnh Sương dùng giọng lắp bắp nói, nàng nói xong lập tức muốn đứng lên.
Trương Thanh Vân vội vàng dùng tay ấn nàng xuống giường, hắn dùng giọng dịu dàng nói:
- Em đừng thức dậy sớm, cứ ngủ thêm một lát nữa, bên ngoài trời rất lạnh, tuyết đã rơi rồi.
- Sao?
Cảnh Sương khẽ nhướng mày, nàng nói bằng giọng rất hào hứng:
- Tuyết rơi thì tốt, đã lâu rồi Ung Bình không có tuyết, đáng tiếc là anh phải đi làm, nếu không chúng ta đến Hổ sơn xem tuyết không phải rất tuyệt sao?
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn thấy vẻ mặt Cảnh Sương rất háo hức, vì vậy mà tâm tình đùa giỡn bùng lên, hắn nói:
- Cùng em xem tuyết cũng được, nhưng em phải để cho anh...Ngủ...Hì hì...
- Anh đúng là khốn kiếp, anh...
Gương mặt Cảnh Sương chợt trở nên đỏ ửng, nàng vội nói, nhưng vẻ mặt nàng lúc này cũng không có chút tức giận.
Trương Thanh Vân vội vàng lợi dụng bầu không khí còn nóng hổi mà hôn lên má Cảnh Sương, sau đó hắn lập tức phóng ra nhưng lại bị nàng chụp lấy cánh tay rồi nói:
- Anh đúng là chỉ biết ức hiếp người khác, em phải dạy bảo anh một chút mới được.
Cảnh Sương nói xong thì vén chăn lên, đôi bàn tay trắng như phấn của nàng lập tức vươn ra muốn nhéo lên người Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cười hì hì, hắn chụp lấy tay của nàng rồi lợi dụng cơ hội được đằng chân lên đằng đầu. Đúng lúc này ngoài cửa vang lên giọng của Doãn Tố Nga:
- Thanh Vân, con sắp xếp xong chưa? Cơm nước đã chuẩn bị xong, ra ngoài ăn cơm nếu không sẽ muộn giờ làm.
Trương Thanh Vân lập tức dừng tay nhưng vẻ mặt rõ ràng vẫn còn chưa thỏa mãn. Hắn nhìn Cảnh Sương, lúc này nàng đang thè lưỡi giống như đứa trẻ làm sai một chuyện gì đó. Nàng khẽ vén chăn lên rồi rón rén mặc thêm quần áo, tất cả hành động không tạo ra bất kỳ âm thanh nào.
- Ôi, A Sương, sao con không ngủ thêm một lúc nữa, lúc này ngoài trời rất lạnh.
Doãn Tố Nga vừa thấy Cảnh Sương đi theo Trương Thanh Vân vào phòng bếp thì vội vàng nói. Lúc này bà lập tức đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi dùng giọng oán trách nói:
- Sao anh không biết để A Sương ngủ thêm một lát nữa? A Sương đâu phải đi làm sớm như anh.
- Bác gái, không có gì đâu, trưa nay cháu cũng có việc phải làm, hơn nữa bây giờ cũng không còn sớm.
Cảnh Sương dùng giọng khôn khéo nói, nàng nói xong thì lập tức phụ Doãn Tố Nga sắp xếp cơm nước. Khoảnh khắc sau hai người phụ nữ đã bày ra một bàn cơm sáng.
- Từ nhỏ đến nay con mới thấy được bữa sáng phong phú thế này.
Trương Thanh Vân vừa ăn vội vừa cười nói.
Cảnh Sương cười cười mà không lên tiếng mà Doãn Tố Nga thì có chút vui mừng. Cô gái Tiểu Cảnh này làm bà cảm thấy rất hài lòng, nàng hiểu lý lẽ, biết cách chăm sóc và siêng năng. Cũng không biết kiếp trước con trai mình tích góp được âm đức gì mà kiếm được một đối tượng tuyệt vời như vậy về làm vợ.
- Thanh Vân, em đưa anh đi làm nhé?
Cảnh Sương ranh mãnh nói.
Trương Thanh Vân lắc đầu, dạo này hắn phải an phận một chút mới được. Một người phụ nữ xinh đẹp chở mình đến tận chỗ làm, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì rõ ràng không hay.
- Được rồi, mẹ, Cảnh...Sương Nhi, anh đi làm trước, sau khi tan tầm sẽ đến tìm em.
Trương Thanh Vân buông đũa, hắn ợ lên một tiếng no nê rồi nói. Hắn vốn đinh gọi Cảnh Sương là chị Cảnh theo thói quen nhưng quan hệ giữa hai người lúc này đã hoàn toàn được xác lập, vì vậy mà hắn vội chữa thành Sương Nhi.
Cảnh Sương nở nụ cười thản nhiên, nàng gật gật đầu, rõ ràng cảm thấy tương đối hài lòng với cách xưng hô của Trương Thanh Vân.
- Đi đường nhớ cẩn thận!
Doãn Tố Nga nhìn Trương Thanh Vân khoác áo ấm đi ra rồi lớn tiếng dặn dò.
Khi ra khỏi cửa thì Trương Thanh Vân mới biết đợt tuyết hôm nay không phải nhỏ, tuyết đã phủ dày một tầng. Khắp nơi trên đường đều là nhân viên công ty vệ sinh môi trường đang xúc tuyết, xe hơi trên đường cũng không chạy nhanh như ngày thường, tất cả đều giảm tốc độ.
Khi Trương Thanh Vân đi đến văn phòng huyện thì quả nhiên được người nói Lệ Cương đã đi thành phố Vũ Đức, vì vậy hắn chỉ biết đi sang văn phòng huyện ủy. Lệ Cương đi đến Vũ Đức, lúc này Trương Thanh Vân cũng không có việc gì, những nhân viên nhà nước bình thường trong văn phòng đều có công việc riêng, cũng không ai rảnh rổi ngồi nói chuyện phiếm với hắn.
Lôi Minh trước nay vẫn hay tìm Trương Thanh Vân nói chuyện nhưng hôm nay cũng không thấy xuất hiện, vì vậy mà Trương Thanh Vân cảm thấy rất buồn tẻ, hắn đành phải lên mạng nói chuyện với đám người khắp bắc nam. Đột nhiên hắn nhớ ra đã lâu rồi chưa xem trang web của huyện, mình không phải nên vào xem thử coi thế nào.
Nào ngờ khi Trương Thanh Vân mở trang web ra thì căn bản không có bất kỳ điều gì khác biệt so với trước kia. Hắn gọi điện hỏi văn phòng huyện mới biết được trang web mỗi nửa năm mới được đổi mới một lần. nguồn Truyện Full
Trương Thanh Vân lắc đầu cười khổ, đúng là mất mặt, xây dựng một trang web mà không có người quản lý và cập nhật thông tin thì chẳng khác nào khỏi cần làm cho mệt. Hắn tiện tay nhấp vào phần thông tin, rõ ràng là những thông báo vào năm ngoái.
Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn lướt qua, đột nhiên có một tin tức thu hút sự chú ý của hắn, "Thông báo về việc huyện Ung Bình thành lập một tổ công tác đả kích những mỏ quặng khai thác trái phép." Vẻ mặt Trương Thanh Vân lúc này trở nên trì trệ, hắn cũng lập tức nghĩ đến tài liệu báo cáo mà phòng văn thư hôm qua đã đưa lên.
Sau khi mở phần thông tin này ra thì Trương Thanh Vân lập tức cảm thấy rất buồn cười, tổ trưởng tổ công tác là Vũ Đức Chi, tổ phó là cục trưởng cục công an Trần Vân Sơn, tổ viên là các cán bộ phòng tài nguyên môi trường và các phòng ban liên quan khác. Thông tin này được đăng vào ngày 2/4/1999.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới lắc đầu cười khổ, hắn biết rõ phần thông tin này khá quan trọng, rất then chốt nhưng hắn lại bất lực. Còn chuyện phòng văn thư, chắc Liễu Thanh cũng không thèm báo cáo lên làm gì.
(*: Một bài hát của Trung Quốc)