Ăn xong cơm trưa, Điền Tư liền thu dọn hành lý.
Cậu anh mang đến mấy bộ quần áo rồi đo lên người anh, "Thử xem, chắc vừa khít."
Điền Tư nhận lấy rồi vô thức liếc nhìn nhãn mác, lại là BC và Loro Piana, may mà kiểu dáng đủ kín đáo và toàn là màu cơ bản, nói là Uniqlo cũng có người tin.
"Chi bằng cứ mua thẳng Uniqlo đi ạ." Điền Tư cười nói.
Cậu anh hừ một tiếng, "Mặc trên người thoải mái hơn Uniqlo đấy."
Điền Tư nghe lời rồi thay vào, một thiếu niên dáng người thẳng tắp tuấn tú, mặc quần áo trông cũng có hình có dạng, cậu anh gật gật đầu rồi nói, "Được."
Khi đi ra ngoài, bà ngoại anh vẫn đang dạy đàn piano cho đứa nhỏ.
"Được chưa ạ, có thể nghỉ rồi bà ha?" Đứa nhỏ xoa xoa ngón tay, "Ngón tay con lại đau rồi."
"Để bà xem nào." Bà ngoại anh nắm lấy bàn tay của đứa nhỏ, "Tư thế tay con vẫn chưa tốt, con phải tưởng tượng như đang nắm chặt một quả trứng."
"Con không ăn trứng." Đứa nhỏ nói với bà ngoại. Cậu anh ở bên cạnh bật cười, Điền Tư nói tạm biệt với bà ngoại, bà ngoại anh nghiêng đầu, mái tóc bạc được vén lên dưới ánh nắng như một kim loại quý giá nào đó, "Lần sau lại đến nhé, ông bà ngoại thấy cháu là vui vẻ, có biết không."
Điền Tư gật đầu rồi nói, "Cháu biết rồi."
Khi đi thang máy xuống, cậu anh nghiêng đầu nói với Điền Tư, "Bà ngoại bảo là đứa nhỏ dưới lầu có hơi giống mẹ cháu hồi nhỏ."
Điền Tư nghĩ đến bức ảnh thời thơ ấu của Trì Uẩn, bà mặc bộ đồ jean, ngồi trên vai ông ngoại, bị nắng gay gắt chiếu đến híp mắt lại, phía sau là cây cọ thẳng tắp, bóng cây tạo một vệt đen.
"Nhìn khuôn mặt thì có hơi giống." Điền Tư khẽ nói.
Cậu anh lại tiếp lời: "Hơi giống nhưng nhìn chung vẫn không giống lắm." Nói đến đây, cậu anh liếc nhìn chiếc đồng hồ mới của Điền Tư, nhàn nhạt mở lời, "Về rồi thì cái đồng hồ mẹ cháu mua cho cháu cũng nên vứt đi, đã đeo năm sáu năm rồi, nên vứt đi thôi."
Điền Tư không trả lời, khi thang máy đến, cậu anh bước ra trước.
Trên đường đến ga tàu cao tốc, cậu anh lại hỏi: "Trò chơi robot nhỏ của cháu làm đến đâu rồi?"
Điền Tư nói, "Khung đã dựng xong, các màn chơi chính cũng đã được thiết lập, chắc chắn kịp nộp giải vào cuối năm, lúc đó hiệu ứng âm thanh và nhạc nền còn phải phiền cậu tìm người giúp đỡ."
Cậu anh liếc anh cười, "Với cậu mà còn khách sáo cái gì, lần trước người thiết kế mỹ thuật cậu giới thiệu cho cháu cũng được chứ?"
Điền Tư gật đầu, vừa cười vừa nói: "Người cậu giới thiệu chắc chắn là tốt."
Cậu anh nhướn mày nói, "Cũng biết nịnh hót rồi."
Đưa đến ga tàu cao tốc, cậu anh lại đỗ xe ở chỗ khó ra.
Điền Tư đứng ở cửa ra vào vẫy tay chào tạm biệt Trì Phong Thành rồi quay người đi qua cửa an ninh.
Trì Phong Thành nhìn Điền Tư chìm trong biển người, đến khi không còn nhận ra nữa lúc này mới từ từ bỏ đi.
Điền Tư lên tàu, tháo đồng hồ rồi lấy đồng hồ đeo tay trước đây từ túi đeo vai ra cẩn thận đeo vào, thời gian dần chuyển động.
Hồ Già và Chu Lai hẹn ba giờ chiều chụp ảnh.
Chu Lai cầm máy ảnh Fuji, ngồi trong cửa hàng tiện lợi ở cổng công viên rừng cây tu ừng ực cốc cà phê của mình.
Hồ Già gọi điện WeChat cho cô, Chu Lai còn sặc một ngụm cà phê, cô lau miệng rồi hắng giọng, "A lô, tiền bối."
"Em đang ở đâu vậy?" Giọng Hồ Già có hơi đứt quãng, "Sao chị không thấy em." Chu Lai ngồi trên chiếc ghế chật hẹp trong cửa hàng tiện lợi, qua cửa sổ kính sáng rực, từ xa đã nhìn thấy Hồ Già, cô đứng giữa dòng người, dáng cao ráo, mặc một áo len đan lỗ trắng và quần jean đơn giản nhất, gió thu thổi tới, mái tóc đen bóng cũng bay theo, tô điểm một cách tự do cho cô.
Nhìn thấy Hồ Già, Chu Lai cảm thấy thời tiết hôm nay thật tốt.
Bốn đến sáu giờ chiều là thời gian chụp ảnh đẹp nhất.
Hai người chèo thuyền trong công viên, Hồ Già khua mái chèo màu gỗ nhạt còn Chu Lai cầm máy ảnh chụp ảnh.
Trong khung ngắm, khung cảnh thuần khiết đến khó tin, Hồ Già rất hợp với bầu trời xanh thẳm rực rỡ, cô nhìn về phía cây bách xanh phía xa xa, đôi mắt trong vắt đến mức trông thật giống thủy tinh đen, nhìn cô rất xinh đẹp, mang đến một cảm xúc trong trẻo, Chu Lai cố gắng gán ý nghĩa cho ánh mắt cô, giống như cô giải mã ngôn ngữ từ góc máy trong phim nghệ thuật vậy.
"Chị đang nghĩ gì vậy?" Chu Lai hạ máy ảnh xuống hỏi cô.
"Buổi trưa ăn quá ít, đang nghĩ đến món hoành thánh dưới lầu." Hồ Già vừa nói vừa chèo vài cái.
Chu Lai ngẩn người nhìn Hồ Già một lúc rồi cười ha ha, suýt nữa đã rơi xuống hồ.
Ra khỏi hồ, hai người đi về phía rừng cây.
Hồ Già không cố ý tạo dáng, hai người nói cười với nhau rồi Chu Lai cầm máy ảnh lên chụp lén cô.
Lúc hoàng hôn, Chu Lai theo Hồ Già từ sườn dốc đứng xuống, bên cạnh là cây bách xanh bị sét đánh đổ, thân cây mọc một lớp rêu xanh ẩm ướt mang đầy hơi nước trông thật đẹp mắt, thân cây to bằng hai người ôm, nó nằm ngang giữa đỉnh dốc và mặt đất phẳng phía dưới như một cây cầu man rợ.
Hồ Già trèo lên cây bách xanh, Chu Lai ở phía dưới lo lắng.
"Chị xuống đi, cây này trơn lắm, cẩn thận kẻo ngã bây giờ!"
Hồ Già nói, "Sợ gì chứ, với độ cao này ngã xuống cũng chưa chắc bị trật chân."
Nói chuyện một lúc thì Hồ Già bị vấp từ trên cây ngã xuống. Phản ứng đầu tiên khi cô ngã không phải ngượng ngùng mà là cười. Có lá rụng ở dưới lót, Hồ Già không thấy đau chút nào, chỉ là quần áo trên người có hơi bẩn. Dưới ánh nắng lãng mạn, Hồ Già thoải mái nằm ngửa trên đống lá rụng, Chu Lai đã chụp được bức ảnh quan trọng nhất đời cô.
Trên đường về, hai người ngồi chung một chuyến xe buýt.
Chu Lai đầu đã choáng váng cảm thấy rất vui sướng, "Em cảm thấy em sắp hạnh phúc đến muốn nôn ra rồi, hôm nay chụp được nhiều ảnh đẹp quá!"
Hồ Già uống một ngụm nước tăng lực rồi cười trêu cô, "Có lẽ em chỉ là đơn thuần say xe thôi?"
Chu Lai hừ một tiếng nhưng vẫn vui vẻ xem thư viện ảnh Fuji.
"Em có phải rất thích chụp ảnh không?" Hồ Già hỏi cô.
"Vâng!" Chu Lai ngẩng đầu, trong ánh mắt toàn là ánh sáng, Hồ Già không tả được cảnh tượng ấy, chỉ cảm thấy trong mắt cô có những ngôi sao nhỏ. "Em từ hồi tiểu học đã thích chụp ảnh rồi, lúc đó em cảm thấy người phát minh ra máy ảnh giỏi quá, họ chia thế giới thành hai thứ khác nhau, em biết chụp ảnh cứ như nắm được một thứ ngôn ngữ vậy! Xong rồi, sao em nói chuyện nghe chua quá, dù sao thì sau này em cũng muốn thi nghệ thuật rồi đi Bắc Kinh học, làm nhiếp ảnh gia độc lập hì hì."
"Giỏi quá." Hồ Già nói.
"Chị đang mỉa mai em đấy à." Chu Lai nhăn mũi nói.
"Không có,. Hồ Già khẽ nói, "Chị thấy em thật sự rất giỏi, rất rõ ràng thứ mình muốn là gì."
"Chị cũng rất giỏi mà." Chu Lai cao giọng lên, "Chị thật sự rất xinh đẹp... à em không nói chị chỉ là đơn thuần xinh đẹp đâu, ý em là chị sẽ khiến người ta liên tưởng đến rất nhiều rất nhiều thứ..." Cô đột ngột búng tay như chợt nảy ra ý tưởng nào đó, "Tiền bối hoàn toàn có thể đi học diễn xuất đó! Em cảm thấy chị rất hợp đóng phim, nếu như chị đóng phim em nhất định sẽ đi xem!"
"Hả?" Hồ Già khẽ lên tiếng.
"Thật đó thật đó, chị có thể đi học diễn xuất." Chu Lai nói.
Hai cô gái vẫn đang trò chuyện trên xe, bên ngoài trời đã tối, đèn đường như những vì sao ấm áp. Tương lai dường như đã bắt đầu được ấp ủ ở trạm cuối đó.