Cương rồi. Điền Tư cảm thấy xa lạ với chính mình.
Anh mím môi, hạ thấp mi mắt, chỉ có hầu kết lăn lên lăn xuống là lộ rõ dục vọng.
Hồ Già vẫn đang nhìn chằm chằm anh, lòng bàn tay Điền Tư có hơi tê dại, cảm giác xấu hổ khiến anh theo bản năng giơ tay che lấy hạ thân mình, nhưng tay vừa đưa qua, anh lại cử động ngón tay rồi buông ra. Điền Tư im lặng buông tay xuống bên hông, eo vẫn ưỡn lên để Hồ Già có thể nhìn rõ hạ thân cương cứng của anh. Dù sao cô cũng đã nhìn thấy rồi, chi bằng cứ lấy sự xấu hổ của mình ra để lấy lòng cô. Điền Tư cúi mắt nghĩ vậy.
Anh không biết tại sao dục vọng của mình luôn lẫn lộn với cảm giác vô đạo đức.
Làm tình với cô, đau khổ và vui sướng của anh cùng tồn tại.
"Ngại gì chứ." Hồ Già cười rồi xoa tay anh.
Như cây cối được người ta tỉa cành, Điền Tư từ từ buông tay ra rồi nắm lấy tay cô.
"Cũng không phải là lần đầu thế này." Hồ Già dùng ngón tay móc lấy lòng bàn tay anh, "Em giúp anh bắn ra không phải là tốt sao?"
Cô dường như luôn giỏi dùng giọng điệu khinh mạn để mở ra nội tâm anh, Điền Tư nghĩ, em giúp anh bắn ra, giống như một câu thoại trong phim có hai nghĩa. Cô sẽ dẫn anh đến nơi nào đây, Điền Tư mơ hồ nghĩ đến ba chữ 'cửa thiên đường', đó cũng là khái niệm Hồ Già nói cho anh biết. Theo một mức độ nào đó, cô chính là thần linh của anh.
Hồ Già chỉ là muốn đùa giỡn với Điền Tư một lúc.
Cô không biết tại sao mặt Điền Tư lại đỏ đến vậy.
Cô quen tay quen chân kéo quần anh xuống, tựa vào người anh, nắm lấy dương v*t cương cứng của anh.
"Sao lại cứng thế này." Hồ Già sờ quy đầu, ngửa đầu lên nói móc anh, "dương v*t chĩa lên, thật giống cái đầu rùa."
Cô vừa cười, lông mi dài liền xúm lại, Điền Tư không nhịn được mà hôn lên giữa chân mày cô, dùng giọng thân mật gọi tên cô. "Vẫn là em làm cho anh sướng nhỉ?" Tay Hồ Già vẫn theo động tác không ngừng, Điền Tư rên lên, lưu luyến ôm lấy cô, vuốt ve cơ thể cô.
"Ừ, em làm anh sướng." Điền Tư rũ mắt thì thầm, "Rất sướng."
Anh ôm cô chặt hơn một chút.
"Đừng liếm em chứ."
Hồ Già ngứa ngáy mà lẩm bẩm một câu.
Điền Tư mặt dày chủ động thân mật với cô, hết cọ mặt cô rồi lại hôn tai cô.
Chỉ hôn thôi vẫn chưa đủ, Điền Tư dùng răng khẽ cắn qua vành tai cô rồi lại liếm mút vành tai cô. "Liếm em làm gì?" Hồ Già co rúm lại, khẽ thở dốc, "Thật sự biến thành chó con rồi à?" Điền Tư lại mút mát hôn lấy cô, "Không thích à?" Hồ Già không đáp, Điền Tư lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dẫn cô xoa bóp gậy th*t của chính mình.
Trong không khí toàn là mùi cơ thể ngọt ngào.
"Không thích anh sao?" Nhờ dục vọng, Điền Tư lấy hết can đảm mà hỏi Hồ Già.
Cô không nói gì, chỉ là tay động nhanh hơn một chút, cô ngẩng đầu, lười biếng hôn lên Điền Tư.
Nói là hôn, thật ra là lừa Điền Tư hôn cô, Hồ Già đưa lưỡi vào miệng anh, cố ý làm anh sặc rồi lại nghịch ngợm cắn lấy môi anh, khiến Điền Tư đau đớn mà nhíu mày. Anh sắp bắn rồi, toàn thân căng cứng, khao khát muốn ôm lấy cô, Hồ Già há miệng với anh, để Điền Tư nhìn thấy cái đầu lưỡi hồng hào bên trong. "Muốn em bú cho anh không?" Đôi mắt cô long lanh nước.
Cô nghĩ, Điền Tư mà gật đầu trả lời muốn, cô nhất định phải mắng chết anh.
Nhưng trong lòng Điền Tư nghĩ, miệng là dùng để hôn.
Nhưng anh không trả lời vậy mà cúi đầu hôn cô.
Anh lại bắn đầy tay Hồ Già.
Anh giúp cô đánh bọt xà phòng rửa tay, cẩn thận rửa sạch tinh dịch rồi dùng khăn lau khô tay.
"Ngửi thử xem? Xem có còn mùi tanh thối của dương v*t dâm đãng của anh không?" Hồ Già vừa cười vừa đưa tay lên mũi Điền Tư.
"Đã rửa sạch rồi." Điền Tư đã quen bị cô sỉ nhục, dù cô nói gì, phản ứng của anh đều là dịu dàng và ngượng ngùng. Hồ Già xoa cổ Điền Tư, anh bế cô lên bồn rửa tay, hai người dưới bó hoa giống như hoa tulip lại hôn nhau. Dường như ngoài Điền Tư, Hồ Già cũng bị hội chứng thèm hôn.
Canh gà hầm mất hai tiếng.
Hồ Già thay một bộ đồ ngủ thoải mái, ngồi trước bàn ăn, húp canh từng ngụm nhỏ.
"Được không? Anh làm theo hướng dẫn đó." Điền Tư dò hỏi cô. Tình yêu khiến anh trở nên thật cẩn trọng.
"Húp cũng được." Hồ Già gật gật đầu. Hai người ngồi sát nhau, không khí vô cùng yên tĩnh như bụi vàng, cát vàng đều lắng xuống. Tuy không nói chuyện nhưng Điền Tư cảm thấy giữa họ tràn ngập những lời ngọt ngào. Giống như trong vũ trụ tĩnh lặng, tràn ngập những sóng điện từ vô hình nhưng mạnh mẽ. Giữa họ cũng có một vũ trụ.
"Hôm nay em ra ngoài chụp ảnh với một bạn nữ mới quen." Giọng Hồ Già nhàn nhạt mở miệng
Vừa nói ra cô đã cảm thấy có hơi hối hận. Cô cần gì phải nói với Điền Tư chuyện riêng tư như thế chứ?
Anh đâu phải người nhà của cô, cô không cần báo cáo cuộc sống của mình với anh. Thậm chí ngay cả trong giao lưu với Lý Huệ Quân, Hồ Già cũng rất ít nhắc đến mình đang làm gì.
Nhưng câu trả lời của Điền Tư lại rất ôn hòa.
Anh cười rồi thuận miệng nói: "Cảm giác cuộc sống của em rất phong phú."
Thìa của Hồ Già khựng lại một chút rồi lại làm bộ mở lời, "Em ấy còn nói em có thể thử thi nghệ thuật."
Điền Tư dịu dàng hỏi cô, "Vậy bản thân em nghĩ thế nào?" Anh gạt dầu trên mặt canh rồi múc cho cô một bát canh.
Hồ Già dùng thìa khuấy miếng thịt gà trong bát, "Để nói sau đi, em vẫn chưa nghĩ rõ, với lại em cũng không quen ai học nghệ thuật, học diễn xuất, thi cũng chẳng biết nên thi thế nào."
"Ừ." Điền Tư cười với cô, "Quyết định này rất quan trọng, vẫn nên suy nghĩ từ từ."
Điền Tư giúp cô bóc cánh gà ra, biểu cảm của anh là vẫn là vẻ cúi mi khép mắt.
"Đang ngẩn người cái gì thế?" Hồ Già chọt chọt Điền Tư.
Điền Tư khẽ nói, "Đang nghĩ đến hình ảnh em đóng phim."
"Khùng hả." Cô vừa cười vừa mắng một câu như vậy.