Bối Phụ Dương Quang

Chương 22






Lâm Tư Đông đảo khách thành chủ, tự tiện chạy đến nhà bếp mở tung tủ lạnh, lập tức lải nhải: “Tiểu Ý, nhà ngươi chỉ có đồ đông lạnh thôi sao? Cái gì sủi cảo đông lạnh, hoành thánh đông lạnh, canh đông lạnh, không thì cũng chỉ bánh mì, toàn mấy thứ không dinh dưỡng gì hết trơn vậy.”

Giải Ý cầm lấy điều khiển từ xa, mở TV.

Lâm Tư Đông lấy sủi cảo ra mà hấp, một bên cắn ăn một bên nói: “Tiểu Ý, ngươi về nhà ta đi, chí ít ta nấu cơm được, có thể chăm sóc ngươi.”

Giải Ý nhìn y một hồi mới nói: “Ở với ngươi cũng được.”

Lâm Tư Đông vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, ngay cả đũa đã gắp bánh lên cũng quên đưa vào miệng. Y vốn chỉ là lải nhải thôi, căn bản không nghĩ Giải Ý sẽ đáp ứng, ai biết thế nào lại nghe một câu như thế, thiếu chút nữa tưởng mình bị ảo giác rồi.

Giải Ý nhàn nhạt mà nói: “Ta có mấy điều kiện.”

“Tốt tốt, ngươi nói.” Lâm Tư Đông vội vàng gật đầu không ngừng.

Giải Ý rất trực tiếp: “Ta không phải sủng vật của ngươi.”

“Đương nhiên không phải.” Lâm Tư Đông lập tức đồng ý.

“Mong muốn ngươi tôn trọng ta.” Thái độ Giải Ý rất nghiêm túc.

Lâm Tư Đông lập tức giơ tay lên một cách còn nghiêm túc hơn: “Ta thề, nhất định tôn trọng ngươi.”

Thấy y trước mặt mình lộ vẻ như trẻ con như thế, lòng Giải Ý cũng thả lỏng đôi chút.

Giải Ý trầm mặc chốc lát rồi đạm đạm cười như có như không: “Được rồi, ta sẽ qua chỗ ngươi ở. Bất quá, nơi này là không gian riêng tư của ta, ta thỉnh thoảng cũng sẽ trở về, nhưng không hy vọng ngươi lại đến đây theo kiểu hôm qua nữa, được chứ?”

“Được, ta bảo đảm.” Lâm Tư Đông lần thứ hai giơ tay thề.

Giải Ý uống một ngụm cà phê, hời hợi nói: “Ta chỉ có mấy yêu cầu như thế. Nếu có thể làm được, chúng ta cùng một chỗ. Nếu có một ngày ngươi vi phạm bất luận cái gì, chúng ta lập tức chia tay.”

“Được được, đều theo ý ngươi.” Lâm Tư Đông nói xong, lập tức ngồi kề bên hắn, cười nói. “Vậy, Tiểu Ý, hôm nay dọn liền đi.”

Giải Ý hơi hơi gật đầu: “Được.”

Lâm Tư Đông đại hỉ, có chút điểm không hiểu, cợt nhả hỏi: “Tiểu Ý, sao lại đồng ý nhanh quá vậy? Thành ý của ta rốt cục làm ngươi cảm động rồi à?”

“Thành ý? Không nhìn ra a?” Giải Ý nhàn nhạt. “Tục ngữ nói rất đúng, không sợ kẻ tới trộm, chỉ sợ trộm nhớ thương (1). Ta đi theo ngươi, ngươi cũng sẽ không nhớ thương nữa.”

Lâm Tư Đông cười ha ha: “Thực là cha mẹ sinh ta, nhưng chỉ có Tiểu Ý hiểu ta thôi.”

Chiều hôm đó, Giải Ý y lời thu quần áo, dụng cụ vẽ tranh, notebook, dọn tới biệt thự Lâm Tư Đông.

—————-

Lâm Tư Đông tại hải khẩu có 2 căn biệt thự. Một căn khá lớn, tại nội thành, đây là chỗ ở chủ yếu của y, Vu Hiển Cường cũng ở đây, ngoài ra còn có bảo mẫu, thợ làm vườn cùng người giúp việc. Một căn khác ở xa nội thành, tại cạnh biển, diện tích nhỏ, hoa viên lại rất lớn, cảnh vật thanh u an tĩnh. Thỉnh thoảng y sẽ ở một đêm tại đây.

Lần trước, y chuốc say Giải Ý chính là đem về đây. Đó cũng là lần đầu tiên y đem người ngoài vào.

Giải Ý chấp nhận ở chung với y, Lâm Tư Đông cũng quyết định cùng hắn cùng nhau ở chỗ này. Hai người dù sao đều có xe, lúc đi làm cũng bất quá thêm nửa tiếng đồng hồ, không tính là xa.

Y quyết định không đem ai tới đây, mỗi tuần kêu người công ty vệ sinh tới quét tước một chút là được, một ít việc nhỏ bình thường đều chính mình tự thân làm. Y không muốn bất cứ ai quấy rối thế giới bọn họ.

Biệt thự này vốn tổng cộng 2 lầu, lầu hai là phòng ngủ cùng phòng sinh hoạt, lầu một ngoại trừ nhà ăn cùng phòng khách còn có 2 phòng trống. Giải Ý đem một phòng làm phòng làm việc.

Lâm Tư Đông hoàn toàn không có ý kiến, thậm chí còn muốn đem biệt thự chuyển qua tên Giải Ý. Giải Ý tựa hồ không nghe rõ y đang nói cái gì, liền chẳng thèm để ý. Lâm Tư Đông cũng biết tính tình của hắn, tiền vốn vô dụng nên chỉ cười hắc hắc mấy tiếng, không hề nói lại.

Lâm Tư Đông được đền bù như ý, vô cùng vui sướng, hàng đêm giống như đói khát, tựa như muốn đem tất cả những ngày chưa gặp Giải Ý ra mà bù lại.

Từ khi dọn lại đây, hầu như Giải Ý mỗi đêm đều trốn không khỏi dục vọng cường liệt của y. Hắn cũng không một câu oán hận, không nói nhiều, tại việc hoan ái cũng không câu thông, chỉ là nỗ lực thích ứng cách làm tình của người này.

Hắn hiện tại chỉ xem y như bạn sàng, tuy rằng cùng nhau ở chung nhưng không nói gì tới yêu đương, tình cảm.

Lúc còn ở học viện mỹ thuật, có học qua môn lịch sử mỹ thuật tạo hình phương tây, hắn cũng đọc qua nhiều tiểu sử của các đại hoạ sĩ danh tiếng. Nghệ thuật gia vốn cho hoan ái cùng sức sáng tạo liên quan chặt chẽ với nhau, nó có thể kích phát linh cảm, mang đến ý tưởng, có thể giúp cho việc sáng tác ra danh tác. Do đó, hầu như họa sĩ nổi tiếng nào cũng đều có vài vết tích ái tình.

Cũng chính vì vậy, phần lớn người học nghệ thuật xem đó như là đạo lý, về phương diện tình ái cũng không lưu ý gì nhiều, càng không cấm kỵ. Giải Ý cũng như vậy, hắn nếu thật sự quyết định ở chung với Lâm Tư Đông thì cũng không ngại việc lên giường với y. Thế nhưng, thể lực của con người thật sự có hạn, thường thường không chịu cuồng nhân này.

Lâm Tư Đông tự cho là đã chiếm được hắn, ngược lại cũng không yêu cầu vô độ, mỗi đêm chỉ làm một lần là được, sau đó nghỉ ngơi. Cuối tuần y mới điên cuồng hơn một chút, lúc ấy Giải Ý phải ngủ thẳng đến tận trưa mới đủ sức rời giường.

Thân thể uể oải cùng dục vọng được thỏa mãn tạm thời khiến Giải Ý không còn mất ngủ nữa, mỗi đêm hắn đều ngủ rất ngon, sáng sớm đứng lên thì thần thanh khí sảng, cảm giác rất thoải mái.

Ba năm nay, hắn vẫn mất ngủ nghiêm trọng, có đôi khi cả vài ngày đều ngủ không được, khó chịu đến độ muốn điên. Uống thuốc ngủ cũng chẳng hiệu quả, từ 2 viên lên 4 viên cũng chỉ ngủ được 4, 5 tiếng mà thôi. Hơn nữa khi tỉnh lại thì hỗn loạn, rất khó chịu. Có đôi khi, hắn không thể làm gì khác hơn là đi tìm một nam hài về, uống rượu, nói chuyện phiếm, làm tình, lúc này mới có thể ngủ một chút.

Hiện tại, mỗi ngày sáng sớm từ giấc ngủ say mà tỉnh lại, cảm giác, ý nghĩ đều rất thanh tỉnh không còn ảm đạm như trước, hắn tự giễu mà nghĩ, coi như nhân họa đắc phúc (2) vậy.

Hắn cùng Lâm Tư Đông trải qua cuộc sống chung rất bình thường. Sáng sớm ăn sáng xong, hai người liền tự lái xe đi làm. Buổi trưa nếu như không có việc gì thì cùng nhau tìm một quán ăn dùng bữa. Buổi tối hai người thường thường đều có xã giao, không dễ gặp nhau.

—————————–

Buổi tối hôm nay, mời Giải Ý đi ăn chính là một đội công trình chuyên làm mạc tường.

Mỗi lần bắt được một công trình, Giải Ý đều là bên B, xem sắc mặt bên A. Làm xong công trình thì đội công trình sẽ lại lấy lòng hắn, lúc này hắn chính là bên A a.

Vô luận người ngành nào, vài thủ đoạn nghề nghiệp vĩnh viễn đại đồng tiểu dị (3). Tất cả bên B đều như nhau, đội công trình này cũng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí bao cả mỹ nữ hay mỹ niên thiếu dâng lên cho lão bản bên A để lấy lòng. Bất quá, Giải Ý đối loại sự tình này luôn luôn phản cảm, đội công trình này cũng chỉ có thể mời hắn ăn, hát hò, là hết trò.

Lần này, bọn họ lần đầu cùng tập đoàn Hoan Nhạc tiếp xúc, đội công trình bình thường cùng bọn họ hợp tác dựng lỗ tai lên nghe ngóng, tỷ mỷ quan tâm tình huống. Ngay khi biết công trình mạc tường là do Tân Cảnh Giới làm, đội công trình tự nhiên là lập tức xuất kích, thông qua Lê Vân An, Tưởng Liên hẹn Giải Ý đi ăn.

Dù công trình mạc tường này không lớn nhưng chi đi cũng hơn 50 vạn. Hơn nữa, công ty cũng đã tiến tới giai đoạn cuối hạng mục nội tu sửa, khả năng chộp được công trình cũng lớn, ai ai đều muốn lên con tàu Tân Cảnh Giới này, nếu được thì tiền đồ phía trước sẽ vô cùng thênh thang, người nào không ham.

Giải Ý với lời mời của đội công trình này vốn không hứng thú. Chỉ là xã giao của bên A hắn phải đi, chẳng có cách khác. Thế nhưng, Lê Vân An cùng Tưởng Liên lại rất thích như thế. Bọn họ thường nói, khó có được cơ hội làm bên A, cũng muốn hưởng thụ một chút mùi vị làm bên A cho đã ghiền. Lần này cũng thế, Giải Ý vốn không muốn đi nhưng Lê Vân An, Tưởng Liên cùng Vu Minh Hoa khuyên, dụ, kéo mà lôi đi.

Đội công trình mời lần này đã từng cùng hợp tác với công ty hai năm rồi, tất cả mọi người đều quen nhau cả, ngồi vào cùng nhau bầu không khí cũng thân thiện như một nhà.

Giải Ý nhàn nhạt mà ngồi một chỗ, thỉnh thoảng uống vài hớp rượu, ăn chút hải sản, tất cả đều do bọn họ oẳn tù tì phạt rượu. Hắn là nhẹ nhàng nhất, mọi người biết hắn không dính rượu, sở dĩ cũng không dám ép buộc hắn uống.

Giải Ý đi lần này, một là để nhân viên quản lý được nở mày nở mặt, hai là ám chỉ công trình vẫn do đội họ làm không thay đổi. Ở trong lòng hắn, việc này cũng là xã giao bất đắc dĩ, thực sự rất chán ghét.

Thật vất vả từ mặt trời chiều ngã về tây đến tận lúc đường lên đèn, cả bọn mới cơm no rượu say, hạo hạo đãng đãng mà lái xe thẳng đến câu lạc bộ Hoàng Kim Hải Ngạn, huyên náo ầm ỉ cả lên, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào. Cả bọn vốn đều uống ngà ngà cả rồi, chỉ có Lê Vân An vẫn là vẫn còn theo sát Giải Ý thanh tỉnh.



___________

(1) bất phạ tặc thâu, tựu phạ tặc *** ký: đây là câu gốc. Có ai hiểu câu này ý gì không. Mù mờ quá à.

(2) nhân họa đắc phúc: trong họa có phúc, gặp cái hên trong cái xui.

(3) đại đồng tiểu dị: giống nhiều khác ít, na ná nhau.