Bối Phụ Dương Quang

Chương 86








Khi Giải Tư đến thăm hắn, thấy hắn đang vẽ hăng say, rất vui mừng, liền đem toàn bộ các bức tranh của Giải Ý mang về Thượng Hải, sau lại gọi điện thoại ra bảo Ly Đình đem vài bức treo trong quán bar của nàng, còn hắn chẳng thấy gì quan trọng về chuyện này.

Dần dần, Giải Ý chịu đi ra khỏi cửa, đôi khi còn đi dạo, có khi ngồi trong công viên Triều Dương. Bất tri bất giác, cảm giác đau đớn toàn thân cũng giảm bớt rất nhiều, trong mắt đã xuất hiện lại thần thái xưa kia, dần cũng có lại cảm xúc với các sự vật sự việc diễn ra xung quanh mình.

Lâm Tư Đông vốn ngẫu nhiên nghe được Trình Viễn nói chuyện, biết Giải Ý ở Bắc Kinh, lúc này mới điều tra nơi ở của hắn. Một người nếu như có ý định muốn tìm một người khác, khẳng định có thể tìm được, nếu như nói rằng tìm không được, thì hơn hơn phân nửa là do không muốn tìm mà thôi. Y lại nhất tâm muốn gặp Giải Ý, cho nên rất nhanh liền tìm được.

Lúc này, hoàng hôn dần khuất, ráng chiều bao phủ cả hai người, Giải Ý mới biết trời đã tối, hỏi y: “Có muốn ăn chung không?”

Lâm Tư Đông nhanh gật đầu: “Muốn, ta mời ngươi, ngươi muốn ăn cái gì? Nếu như muốn ăn món Thượng Hải, chúng ta đi Dạ Thượng Hải (1).”

Giải Ý suy nghĩ một chút, liền đồng ý: “Được.”

——————–

Hai con chó chăn cừu bị chủ nhân đem về nhà, Lâm Tư Đông tự nhiên không chịu buông tha cơ hội tốt thế này, cũng đi theo, ở trong phòng rề rề rà rà không muốn đi.

Giải Ý cũng không thúc y, đơn giản châm trà mời khách, ngồi sofa.

Lâm Tư Đông đi khắp nhà, rất nhanh đã tìm thấy căn phòng dùng làm thư phòng kiêm phòng vẽ tranh của Giải Ý, đồng thời cũng nhìn thấy một bức tranh.

Đó là bức tự họa của Giải Ý, hắn ngồi đó, bình thản, bộ âu phục sậm màu tùy ý mở rộng, áo sơmi trắng để hở chiếc nút đầu tiên, đôi mắt hiện lên nét bình tĩnh, ngũ quan tiêu trí, mái tóc dài được vén ra sau gòn gàng, khung cảnh xung quanh là biển xanh ngát một màu, làm bừng sáng cả bức tranh, khiến cho toàn bộ cảnh sắc thêm phần thoải mái khoan khoái, chỉ cần nhìn qua liền cảm thấy an bình.

Lâm Tư Đông coi hơn nửa ngày, bỗng nhiên cao giọng nói: “Tiểu Ý, bức tranh này ngươi cho ta được không?”

Giải Ý đi vào gian phòng, nhìn một chút bức tranh kia, mỉm cười nói: “Đây là lung tung vẽ thôi, đâu có thể tặng người? Chuyên gia nhìn thấy, thế chẳng khác nào làm trò cười cho người trong nghề chứ.”

Lâm Tư Đông cười hì hì: “Ta là lão quê mùa, không phải chuyên gia, là ‘ái’ gia.”

Giải Ý không lưu tâm đáp: “Ngươi không có chỗ treo.”

“Có a.” Lâm Tư Đông dáng cười khả cúc. “Treo trong phòng ngủ ta a.”

Giải Ý nghe xong mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Sẽ khiến vợ ngươi thương tổn đó, không nên làm thế….”

Sắc mặt Lâm Tư Đông ảm đạm lại, một lát mới nói: “Ta cùng với cô ấy đã chính thức ly hôn rồi.”

Giải Ý sửng sốt, một thời chẳng biết nên nói cái gì mới tốt. Hắn không muốn hỏi thăm nguyên nhân, đó chẳng phải là chuyện thoải mái gì. Dù cho là hôn nhân trên danh nghĩa, tiếp tục duy trì thêm là có đạo đức hay không, rất khó bình luận, nhưng đối phương rốt cuộc vẫn là phụ nữ trẻ em tay trói gà không chặt, mất đi chỗ dựa, chẳng biết có xảy ra vấn đề gì không.

Lâm Tư Đông đã tự tính đến đó, cười nói: “Ngươi không cần vì ba mẹ con cô ấy mà lo lắng. Ta đưa phí bồi thường một nghìn vạn tiền mặt, ba mẹ con cô ấy cũng đủ xài suốt đời. Vợ ta cũng không có tật xấu gì, không đánh bạc không hút hít không bao trai, hơn nữa hai chiếc xe hơi cùng ba cái bất động sản ta đều sang qua tên cô ấy, không cần phải đi làm ba mẹ con vẫn sẽ sống khỏe thôi. Khoản tiền đó, để trong ngân hàng ăn lợi tức, hàng năm dùng không hết đâu. Nếu như còn có cái gì trắc trở, cô ấy vẫn có thể tới tìm ta, ta nhất định giúp.”

Giải Ý gật đầu, cũng không tiện đánh giá cái gì.

Lâm Tư Đông vẫn không buông tha, nghiêm túc mà nói: “Tiểu Ý, ngươi là người ta yêu nhất từ trước tới nay. Trước đây, ta không hiểu phải đối xử với tình yêu của mình như thế nào, trải qua mấy lần giày vò, ta cuối cùng cũng đã hiểu rồi, duy trì hôn nhân trên danh nghĩa như thế thật sự là vô nghĩa, hơn nữa cũng không công bằng với người ta yêu. Ly hôn rồi, ta thấy thoải mái hơn nhiều, vô luận muốn làm gì, cũng không cần buồn phiền ở nhà sẽ ra sao, có thể chính đại quang minh mà làm.”

Giải Ý khe khẽ thở dài, nhưng không hé răng. Người này thực sự là cố chấp quá đi mất, loại cố chấp đến điên cuồng như thế này, thật muốn kiến nghị y đi khám bác sĩ tâm lý thật. Giờ hắn nhìn Lâm Tư Đông, chỉ như nhìn một người bằng hữu bình thường mà thôi, có một chút thân thiết, rồi lại rất xa xôi, đồng thời không muốn lại gần.

Lâm Tư Đông khôi phục lại dáng vẻ tùy ý như trước, cười nói: “Vậy bức tranh này ta cầm a.”

Giải Ý biết y bá đạo thế nào, nếu như không đáp ứng, chỉ sợ y không đạt mục đích thề không bỏ qua, liền mỉm cười, ôn hòa mà nói: “Ngươi muốn thì cứ cầm. Chỉ là, tương lai ngươi có người mới, nó sẽ khiến người đó thấy chướng mắt đấy, thật sự rất không thỏa đáng, đối với người đó rất bất công.”

Hắn nói bình thản tựa như điều đương nhiên, nhưng Lâm Tư Đông nghe vào lại vô cùng chói tai, nếu như là dĩ vãng, chỉ sợ y đã sớm bùng nổ, hiện tại vì thương Giải Ý phải chịu nhiều đau khổ, bệnh tâm lý vẫn chưa khỏi hẳn đành nhịn xuống.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, duy trì dáng cười ôn hòa, thoải mái nói: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, chuyện tương lai tương lai nói, cần gì hiện tại phiền não chứ? Trong phòng treo một bức tranh, đó là chuyện rất bình thường. Hơn nữa bức tranh giống như vậy, chỉ cần có mắt nhìn chút xíu, đều có thể thưởng thức được, nghĩ gì sâu xa thế?”

Giải Ý không nói thêm nữa, chỉ hỏi: “Vậy có đi ăn hay không?”

“Ăn a.” Lâm Tư Đông hăng hái bừng bừng đi ra ngoài.

Giải Ý lại nói: “Ngươi đem bức tranh mang đi luôn đi, một hồi cơm nước xong ngươi đi về luôn, khỏi phải chạy tới chạy lui phiền phức.”

Tâm Lâm Tư Đông thoáng trầm xuống, rồi lập tức thoải mái trở lại, sau đó vẫn còn thời gian mà, đâu cần để tâm chút quá mức như vậy chứ. Hơn nữa, y cũng không muốn trái ý hắn, khiến hắn không vui, vì vậy đáp ứng luôn, cao hứng bừng bừng mà đem bức tranh cầm đi, cẩn cẩn dực dực bỏ vào chiếc Mercedes của mình.

Giải Ý đứng chờ bên xe, chuẩn bị lên chiếc Mercedes. = Giải Ý đứng chờ bên cạnh, cũng chuẩn bị lên chiếc Mercedes.

Lâm Tư Đông một bên mở cửa xe, một bên thuận miệng hỏi: “Xe của ngươi đâu?”

“Cho đệ đệ ta rồi.” Giải Ý lên xe, tiện tay cài dây an toàn. “Ta rất ít ra ngoài, không cần xe. Hắn tại Thượng Hải gây dựng sự nghiệp, cần có chiếc xe tốt tốt để tô điểm một chút, vậy cũng có lợi cho công việc của hắn hơn.”

“A.” Lâm Tư Đông nổ máy, chạy xe. “Bất động sản Vĩnh Cơ không phải dùng hai ngàn vạn tiền mặt thu mua công ty của ngươi sao? Cũng không phải không có tiền, ngươi để thế làm gì? Mua một chiếc cũng đâu tốn bao nhiêu.”

“Không phải vấn đề tiền bạc, mà là không cần thiết…” Giải Ý từ tốn nói. “Đi taxi cũng tốt, chỗ này cách bệnh viện không xa. Có đôi khi dạo qua mấy mỹ thuật quán cùng vài ba nhà sách, dùng taxi cũng rất tiện. Thỉnh thoảng muốn đi xa thì xe điện ngầm với xe bus cũng rất nhanh, không kẹt xe.”

Lâm Tư Đông ha hả cười, không nhiều lời nữa.

____________

(1) Mình đoán là nhà hàng hay quán ăn nổi tiếng nào đó.