Bổn Cung Không Thể

Chương 46: Giãi bày




“Bổn cung chẳng sợ gì cả.”

Kỷ Sơ Đào mạnh miệng rồi nhỏ nhẹ giải thích: “Ta mệt quá, không còn sức...”

Nói xong, nàng yếu ớt trừng mắt nhìn Kỳ Viêm: Cũng không biết kẻ nào hại ta.

May mà kẻ đầu têu tự mình biết mình, Kỳ Viêm cảm nhận cơ thể mềm mại trong lòng mình, đôi mắt đen u ám nhìn Kỷ Sơ Đào một lúc lâu, sau đó hắn lặng lẽ cúi người, vòng tay qua đầu gối Kỷ Sơ Đào, ôm ngang nàng lên.

“A.” Kỷ Sơ Đào kinh ngạc hô lên, nàng bám vào vai Kỷ Sơ Đào trong vô thức.

Cả người nhẹ bẫng, mất đi trọng lực, trái tim đập càng lúc càng nhanh, Kỷ Sơ Đào vừa kinh ngạc, vừa không biết phải làm sao, sợ người hầu bên ngoài nghe thấy động tĩnh, nàng duỗi chân, nói nhỏ: “Kỳ Viêm, chàng làm gì thế? Mau thả bổn cung xuống.”

“Là thần hại điện hạ mệt đến nông nỗi này, đương nhiên thần phải hết lòng bồi thường.” Kỳ Viêm tìm một cái cớ đường hoàng.

Giọng hắn từ trên đầu truyền tới có vẻ nặng nề, đôi môi nhếch lên độ cong cực nhẹ, hắn sung sướng nói: “Nếu điện hạ còn động đậy để người bên cạnh vào đây, thần thì không sao cả, chỉ sợ điện hạ sẽ ngại.”

Da mặt Kỷ Sơ Đào rất mỏng, nếu để tùy tùng thấy nàng đường đường là Trưởng Công chúa mà lại không hề có sức chống đỡ, nằm trong lòng Kỳ Viêm, e là mặt mũi mười sáu năm nay sẽ mất sạch.

Nàng cắn môi, nhìn chằm chằm sườn mặt sạch sẽ của Kỳ Viêm.

Kỳ Viêm cũng không làm chuyện giậu đổ bìm leo gì, hắn nghiêm chỉnh ôm nàng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường nhỏ, để nàng dựa vào chiếc giường mềm mại, trái tim loạn nhịp của Kỷ Sơ Đào cuối cùng cũng bình thường lại, vành tai đỏ lên, nàng thở phào một hơi.

Vốn tưởng rằng sự “bồi thường” của Kỳ Viêm đến đây là dừng nhưng hắn không lập tức lùi lại mà còn tiến lên một bước, hắn vén vạt áo rồi quỳ gối, dừng một lát, hắn đưa tay chạm vào mắt cá chân mảnh khảnh của nàng.

Bàn tay nam nhân mang theo vết chai mỏng, hơi thô ráp. Kỷ Sơ Đào như bị thứ gì đó đốt một cái, nàng vội rụt chân vào trong váy, tay chống lên giường nói: “Chân ta không bị thương.”

Nghe thấy thế, hai người không hẹn mà cùng nhớ ký ức họ cùng trải qua trong sơn động vào đêm mưa xuân sấm rền.

Hóa ra trong lúc không để ý, kỷ niệm giữa nàng và Kỳ Viêm đã nhiều đến vậy rồi.

Vẻ mặt Kỳ Viêm hơi khó đoán, hắn không rụt tay về mà chỉ trầm giọng: “Thần xoa nắn cho điện hạ một lát, có thể làm bớt đau nhức.”

Chuyện như nắn bóp hai chân này thực sự là quá mức thân mật.

Kỷ Sơ Đào là người tính tình ôn hòa, nội liễm, hôm nay nàng mới hiểu ra bản thân có ý gì với Kỳ Viêm, nàng còn chưa chuẩn bị “một bước lên trời”. Vả lại nàng không biết rốt cuộc trong lòng Kỳ Viêm nghĩ thế nào...

Nàng lắc đầu: “Không cần, chuyện này có thể để người hầu làm.”

Nàng là Trưởng Công chúa, bên người chưa từng thiếu kẻ hầu người hạ.

Nghiễm nhiên Kỳ Viêm bất mãn với đáp án này, hắn ngước mắt nhìn nàng, mặc dù đang quỳ dưới giường nhưng vì khoảng cách gần mà cảm giác áp bách càng rõ ràng hơn.

Đặc biệt là đôi mắt kia, lúc nhìn người ta, ánh mắt hắn cực kỳ nặng nề, không phân được rõ lạnh lùng hay là nóng bỏng.

Không rõ vì sao, ý chí Kỷ Sơ Đào không kiên định nổi nữa, nàng cụp mắt, nín lặng, ngón tay bất giác túm chặt lấy tấm chăn bên dưới.

Nàng không từ chối nữa, lúc này Kỳ Viêm mới dãn mày ra, hắn đặt chân nàng gác lên đầu gối mình, thấp giọng nói: “Mặc dù bên người điện hạ ong bướm không ngớt nhưng thần hy vọng chuyện này điện hạ cứ giao cho thần làm, cũng chỉ có thần mới có thể làm.”

Hắn bật cười, trong mắt phản chiếu ánh nến: “Dù sao thì thần cũng là người được điện hạ ban loan chi.”

Kỳ Viêm vừa nhắc tới chuyện này, Kỷ Sơ Đào đã nhớ lai hai nụ hôn một nông một sâu dưới gốc hải đường. Môi hắn cũng ngang ngạnh như con người hắn vậy, đến nói chuyện cũng không được phép xen vào.

Cổ chân bị siết lại, lòng bàn tay ấm áp của Kỳ Viêm nắm lấy, xoa nhẹ từ mắt cả chân tới cẳng chân, chậm rãi, sức lực vừa phải ép cảm giác nhức mỏi trong xương nàng biến mất, chân nàng mềm như không còn là của mình nữa.

Mặt nàng nóng bỏng, không cần soi gương cũng biết lúc này mặt mình đỏ cỡ nào, vừa muốn nói ra câu “láo xược”, nàng đã thấy tai Kỳ Viêm ửng đỏ cả rồi.

Từ góc độ của Kỷ Sơ Đào, nàng chỉ thấy hắn hơi cúi đầu, vầng trán cao rộng, ngũ quan rõ nét, sống mũi cao thẳng, mái tóc và vai phủ lên ánh nền vàng nhạt khiến cho sự sắc bén, cứng cỏi trên thân hình vạm vỡ kia nhiều thêm một chút dịu dàng.

Hắn thực sự không hề vững vàng, không gì đánh ngã được như người bên cạnh nghĩ, bị thương hắn sẽ đau, lúc động lòng, tai hắn cũng sẽ đỏ.

Kỷ Sơ Đào như phát hiện ra bí mật gì đó, chút xấu hổ trong lòng biến mất, nàng mím môi khẽ cười. Nàng mặc kệ tư thế lúc này của hai người thân mật thế nào, mượn ánh nền mờ tối, nàng đánh giá động tác của Kỳ Viêm.



Đêm đen hò hẹn, bóng trúc hắt lên cửa sổ giấy kết hợp khung cửa tạo thành bức họa.

Kỳ Viêm cụp mắt, mắt cá chân thiếu nữ mảnh mai, một tay là có thể nắm trọn, cẳng chân xương thịt cân xứng, mềm mại như nước ngưng tụ thành, chỉ sợ hơi niết mạnh cũng sẽ hỏng mất.

Sao lại có người từ đầu đến chân đều tinh tế thế nhỉ?

Nghĩ vậy, động tác xoa nắn của Kỳ Viêm chậm lại, mắt cũng tối đi.

Cho đến khi Kỷ Sơ Đào dùng mũi chân khều lòng bàn tay hắn rồi nhẹ nhàng nhắc nhở: “Bàn chân này đỡ hơn nhiều rồi.”

Kỳ Viêm bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mặt hắn lạnh tanh, nghe lời đổi sang bóp chân khác cho nàng.

Lúc ngước mắt lên, hắn trùng hợp nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh đang nhìn mình chăm chú của nàng, động tác khựng lại, hắn hỏi: “Mặt thần có đẹp không?”

Vừa mở miệng hắn mới cảm giác được giọng mình khàn đến lạ kỳ.

Kỷ Sơ Đào không hiểu hắn có ý gì, nàng ngẩn ra.

Kỳ Viêm cười đầy lưu manh, hắn nói nhỏ: “Nếu không sao điện hạ nhìn thần mãi thế?”

Kỷ Sơ Đào xấu hổ, mím môi, thản nhiên nói: “Bổn cung đang xác nhận một chuyện.”

Nàng rất ít khi dùng yên chi, sắc môi tự nhiên đã mang nét diễm lệ, Kỳ Viêm còn nhớ hai phiến môi kia có mùi vị thế nào, mất hồn mất vía chẳng qua cũng chỉ đến thế.

“Ồ?” Kỷ Sơ Đào nhướn mày, trong mắt nhẫn nhịn, hắn hỏi tiếp: “Điện hạ muốn xác nhận chuyện gì?”

Kỷ Sơ Đào hơi ngước đầu lên, nhớ lại sự tiếp xúc ngắn ngủi với Mạnh Tôn, nàng lí nhí: “Hôm nay hoa của Mạnh Trạng nguyên rơi, bổn cung nhặt lên giúp hắn ta, trong lúc tiếp xúc, hắn ta bất cẩn chạm vào tay bổn cung...”

Cổ chân bị siết mạnh, giọng nói khàn khàn đầy khó chịu của Kỳ Viêm vang lên: “Hắn ta chạm vào tay nàng?”

Suy nghĩ của Kỷ Sơ Đào bị làm gián đoạn, nàng cụp mắt nhìn xuống, điểm chú ý của Kỳ Viêm đã chạy đi, nụ cười trên môi cũng không còn nữa. Không biết vì sao trong lòng nàng lại nóng lên, nàng hơi buồn cười.

“Chỉ là bất cẩn chạm phải thôi.” Nàng giải thích.

Kỳ Viêm hừ một tiếng. Sau khi có được loan chi, hắn được sủng mà kiêu, đến cả cảm xúc cũng lười giả vờ.

“... Dù cho biết rõ là vô ý mà thôi nhưng bổn cung vẫn vô cùng bài xích, giống như chạm phải thứ gì đó đáng ghét vậy.” Kỷ Sơ Đào không giấu nổi ý cười, nhìn vào đôi mắt khó hiểu của nan nhân, nàng nói nốt: “Nhưng vừa rồi khi Kỳ Tướng quân nắn chân giúp bổn cung, bổn cung không thấy ghét chút nào.”

Ánh mắt nàng sạch sẽ, lời nói thản nhiên giống như đang trần thuật lại lòng mình nhưng nó lại như gió xuân làm tuyết tan chảy, ngăn lại cơn sóng dữ.

Tựa như nàng đuổi theo Kỳ Viêm trong cung, kéo trái tim rơi xuống hầm băng của hắn lên rồi sửa ấm lại lần nữa.

Sự lạnh lẽo trên mặt Kỳ Viêm biến mất, băng tuyết hóa thành cơn sóng lòng mãnh liệt, hắn nắm chặt cẳng chân trong tay, thấp giọng hỏi nàng: “Điện hạ biết đối với ta mà nói, những lời này có ý nghĩa gì không?”

Kỷ Sơ Đào gật đầu: “Bổn cung xuất thân hoàng tộc, hưởng hết những thứ đẹp đẽ trên thế gian, từ bé đã có quá nhiều người quay quanh. Bởi vì bổn cung không gây chuyện, bọn họ cũng sẽ không dốc hết sức mình lấy lòng bổn cung... Lâu dần bổn cung không phân rõ người bên cạnh đối xử tốt với bổn cung là vì “lấy lòng” hay vì “yêu thích” bổn cung.”

Không nói đến cảnh trong mơ, từ khi bắt đầu, Kỷ Sơ Đào cũng không biết Kỳ Viêm tiếp cận mình là vì có lòng riêng hay vì hắn chân thành, thật lòng. Học thủ đoạn gặp chiêu tiếp chiêu của nhị tỷ cũng chỉ khiến suy nghĩ vốn đã ngây thơ của nàng càng ngày càng mông lung.

“Cho đến khi Mạnh Tôn xuất hiện.” Kỷ Sơ Đào nhìn Kỳ Viêm, chân thành nói: “Bổn cung mới biết ngươi không giống những nam nhân khác.”

Nàng nói rất chân thành, không dùng lời lẽ uyển chuyển, nhẹ nhàng nhưng lại có thể lấy mạng người ta.

Bàn chân mới nắn bóp được một nửa được nhẹ nhàng đặt xuống. Lực ấn thoải mái kia biến mất, Kỷ Sơ Đào sửng sốt một lát, lúc ngẩng đầu lên, nàng đã thấy bóng người Kỳ Viêm đột nhiên che phủ mình.

Giống hệt cảnh tượng trong giấc mộng, tim Kỷ Sơ Đào đập nhanh, nàng ngửa người về sau trong vô thức nhưng Kỳ Viêm cũng ngả người lên giường, tóc hắn rủ xuống, phủ lên gối đầu.

Kỳ Viêm ôm chặt nàng, hô hấp nóng bỏng phả qua tai, giọng hắn nhẫn nại, bất lực, khàn không thành tiếng.

Hắn nói: “Đến thích là gì cũng không hiểu rõ, còn có người ngốc hơn điện hạ sao?”

Kỷ Sơ Đào cho rằng hắn đang chế giễu mình, nàng giận dỗi, nhấc tay đẩy cơ thể nặng nề của hắn, không đẩy được, nàng chỉ đành nói hai câu vớt vát: “Tưởng rằng cành hoa quế kia tặng cho Mạnh Tôn, chàng mới là đồ ngốc!”

Nàng vốn tưởng rằng ít nhiều gì Kỳ Viêm sẽ phản bác lại nhưng hắn chỉ nặng nề ừm một tiếng: “Ngốc với ngốc ở cùng một chỗ, duyên trời tác hợp.”



Kỷ Sơ Đào nghĩ tới tám chữ Kỳ Viêm vung tay viết trên Quỳnh Lâm yến, tim nàng đập thình thịch.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa cộc cộc đã ngắt lời hai người.

Giọng của cung tỳ Vãn Trúc vang lên, nàng ấy nói: “Điện hạ, nước nóng đã chuẩn bị xong cả rồi, mời điện hạ tắm rửa, thay y phục...”

“Chết.”

Kỷ Sơ Đào đột nhiên tỉnh táo lại, nàng hoảng loạn, đẩy Kỳ Viêm ngã ra giường, không đợi hắn nhíu mày phản kháng lại, nàng đã nhanh chóng phủ chăn che đầu hắn lại còn mình thì nằm bên ngoài, sau đó qua loa kéo màn trướng xuống che.

Gần như cùng lúc đó, Vãn Trúc mang y phục sạch sẽ đẩy cửa vào, nàng ấy nghi ngờ: “Điện hạ, mới giờ Tuất thôi người đã buồn ngủ rồi sao?”

Kỷ Sơ Đào và Kỳ Viêm nằm mặt đối mặt, hô hấp giao hòa, mỗi người đều nhìn thấy chính mình trong mắt đối phương.

Nàng dùng hết sức lực trên cơ thể, ậm ờ “ừm” một tiếng xem như đáp lại.

“Vậy nô tì hầu hạ người thay y phục.” Vãn Trúc không dừng chân.

Mắt thấy cung tỳ sắp bước tới giường, Kỷ Sơ Đào chột dạ, nàng quát: “Đừng tới đây!”

Vãn Trúc sửng sốt, mặc dù không biết sao chủ tử lại giận nhưng nàng ấy vẫn dừng chân, quỳ gối xuống, ấm ức nói: “Điện hạ...”

Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm làm chấn động lòng người của Kỳ Viêm, tim nàng đập như trống bỏi, giọng Kỷ Sơ Đào không còn bình tĩnh được nữa, nàng run run: “Bổn cung muốn yên tĩnh một lát, các ngươi lui xuống cả đi... Đi xa ra chút.”

Vãn Trúc không dám làm càn, nàng ấy “vâng” một tiếng rồi cúi người lui ra, sau đó đóng cửa điện lại.

Kỷ Sơ Đào thở phào nhẹ nhõm, còn chưa hoàn hồn lại, nàng đã thấy Kỳ Viêm ung dung gập tay lại chống đầu, dáng vẻ thản nhiên, tự tại.

Hắn nghiêng đầu ngửi ngửi, nghiên cứu một lát rồi bất ngờ nói: “Trên giường của điện hạ thơm quá, thơm như người điện hạ.”

Kỷ Sơ Đào hận không thể lấy gối bịt miệng hắn lại.

Trong sa trướng mông lung mờ tối, ánh mắt Kỳ Viêm không quá rõ ràng nhưng lại sáng đến dọa người.

Hắn túm lấy Kỷ Sơ Đào đang có ý đồ chạy trốn, giọng điệu thản nhiên hỏi: “Thần vốn là kẻ bị xem là nam sủng được đưa đến cạnh điện hạ, dù do vừa rồi thực sự làm gì đó cũng sẽ không có ai để ý, sao điện hạ phải giấu?”

“Chàng không phải nam sủng.” Kỷ Sơ Đào nhìn thẳng vào hắn, đuôi mắt đỏ hồng còn chưa bớt sắc, nàng không thích danh xưng không đủ tôn trọng này.

Bởi vì nàng để ý, không muốn hắn gánh vết nhục “lấy sắc hầu người” này nên nàng mới giấu hắn đi.

Hiển nhiên Kỳ Viêm cũng nghe ra ý nàng, lòng bàn tay túm nàng ngày càng nóng, hâm nóng cả làn da mỏng manh ở cổ chân Kỷ Sơ Đào.

Hô hấp đan xen, nàng nghe thấy giọng nói mê người của Kỳ Viêm truyền đến: “Lúc đầu thần hỏi điện hạ, tại sao điện hạ tốt với thần như thế. Khi ấy điện hạ nói chỉ mong sau này thần nhớ điểm tốt này của điện hạ, không bắt nạt điện hạ...”

Hắn từ từ ngồi dậy, bàn tay dùng sức, kéo thiếu nữ quý giá xinh đẹp kia đến trước mình, ngón cái xoa nhẹ gò má nàng, chạm vào tóc mai nàng: “Nếu như ta không phụ lòng điện hạ, liệu trong mắt điện hạ sẽ chỉ có một mình ta không?”

Ánh mắt Kỷ Sơ Đào khẽ động, nàng chớp mắt, nhìn hắn.

Kỳ Viêm có ý gì?

Hắn đang giãi bày sao?

Thế nên hắn cũng thích nàng? Bắt đầu từ lúc nào nhỉ?

Nếu đã bằng lòng rồi, có phải cảnh tượng đầy nước mắt và xấu hổ trong giấc mộng kia lại gần thêm một bước không?

Màn trướng khẽ lay động, ánh nến dập dờn, ánh mắt Kỳ Viêm cũng lúc sáng, lúc tối, hô hấp Kỷ Sơ Đào gấp gáp, cả người tê dại, đuôi mắt phiếm hồng, rõ ràng có ngàn vạn lời muốn nói nhưng toàn bộ đều kẹt lại trong xuống họng, một chữ cũng không thốt ra được.

Mắt Kỳ Viêm tối đi, hắn nói: “Không nói gì tức là điện hạ đồng ý rồi.”

Hắn hơi cúi đầu, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi nàng.