Bổn Cung Không Thể

Chương 52: Cốt tiêu




Kỷ Sơ Đào cảm nhận được chỗ xương quai xanh của mình hơi lành lạnh, cứ như bị mặt dây chuyền cọ phải vậy. Đáy lòng nàng không khỏi run lên, vai khẽ rụt lại một cái.

Vì Kỷ Sơ Đào đã nhắm mắt, trước mặt chỉ toàn màu đen nên mọi giác quan còn lại đều bị phóng đại lên vô hạn. Lúc điều chỉnh lại độ dài sợi dây chuyền cho nàng, ngón tay Kỳ Viêm khẽ quẹt qua cổ khiến nàng rất nhột.

Trái tim Kỷ Sơ Đào cũng theo đó mà nhột theo, tâm trạng vừa căng thẳng vừa chờ mong, còn nghĩ thầm trong đầu rằng chẳng lẽ chuyện xảy ra giữa đêm tân hôn trong giấc mơ của nàng đã thành sự thật sớm sao? Kỳ Viêm đeo viên Thú Văn Mặc Ngọc quý giá kia cho nàng rồi à?

Nhưng cảm nhận từ sức nặng của nó thì có vẻ không giống lắm.

Kỷ Sơ Đào không biết dáng vẻ ngoan ngoãn nhắm mắt này của mình trông cực kỳ đáng yêu, hàng mi dài khẽ run lên mấy cái, đôi môi đỏ thắm hơi hé mở, trông như một đoá hoa tươi mơn mởn vừa mới hái. Động tác điều chỉnh dây chuyền của Kỳ Viêm cứ chậm dần lại, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm đôi môi nàng chốc lát rồi mới lưu luyến không thôi nhìn qua chỗ khác.

“Được rồi, điện hạ mở mắt ra đi.” Giọng hắn trở nên khàn khàn.

Kỷ Sơ Đào nghe lời mở mắt rồi cúi đầu nhìn, dáng vẻ không đợi được nữa muốn xem hình dạng sợi dây chuyền trên cổ mình ngay. Từ góc độ này, Kỳ Viêm có thể thấy rõ cái cổ trắng nõn mảnh mai xinh đẹp như được chạm khắc tinh xảo kéo thẳng một đường xuống đến chỗ bị vạt áo che khuất.

Ồ, thế mà lại không phải là Thú Văn Mặc Ngọc!

Kỷ Sơ Đào khẽ chớp mắt, một mặt dây chuyền màu ngà treo lủng lẳng trên sợi dây bạc dài mảnh, nó dài khoảng hai đốt ngón tay, được mài đến bóng loáng mịn màng, sờ lên có cảm giác rất xinh xắn, không nhìn ra nó được làm từ chất liệu gì.

Kỳ Viêm nhìn thấy hết mỗi phản ứng dù là nhỏ nhất trên mặt nàng. Chờ nàng xem xong, hắn hỏi: “Điện hạ không thích hả?”

Kỷ Sơ Đào lắc đầu cười đáp: “Ta thích chứ.”

Mặc dù không phải là Mặc Ngọc như trong tưởng tượng của nàng nhưng sợi dây chuyền này cũng rất mới lạ và đẹp mắt, còn là do chính tay Kỳ Viêm tặng nữa, sao nàng có thể không thích được?

Chỉ là Kỷ Sơ Đào lật qua lật lại quan sát mặt dây chuyền nho nhỏ kia hồi lâu vẫn không nhận ra nó được làm từ nguyên liệu nào, thế là nàng hỏi: “Thứ này được làm từ gì vậy? Trông có vẻ không giống ngọc lắm.”

Thấy nàng yêu thích không nỡ buông tay, vẻ mặt Kỳ Viêm cũng dịu hẳn đi. Hắn khẽ nhếch môi đáp: “Chẳng phải điện hạ luôn muốn thổi tiêu sao?”

Hắn đang nói đến chuyện Kỷ Sơ Đào không học được cách huýt sáo vào ngày bọn họ ở ngoại ô kia.

Kỷ Sơ Đào không ngờ hắn vẫn còn nhớ chi tiết nhỏ này. Đột nhiên nàng cảm thấy lòng dạ ấm lên, bèn quơ quơ mặt dây chuyền hỏi: “Thế nên đây là tiêu hả?”

“Cốt tiêu.” Kỳ Viêm giải thích: “Nó được chế tạo từ xương của chim ưng. Con ưng này là ưng đã được thợ săn thuần hoá để đi săn. Nam nhi Mạc Bắc thường dùng nó để bày tỏ lòng mến mộ với cô nương mà mình thích.”

Kỳ Viêm dùng giọng nói trầm thấp êm tai giải thích ý nghĩa chiếc tiêu này cho Kỷ Sơ Đào nghe.

Lúc nghe thấy câu “dùng nó để bày tỏ lòng mến mộ với cô nương mà mình thích”, trái tim Kỷ Sơ Đào đập loạn nhịp, ý cười tràn lan cả đáy mắt.

Cách thổ lộ của Kỳ Viêm lúc nào cũng thẳng thắn như thế, không hề che giấu chút nào, chẳng những không cho người ta cơ hội né tránh mà còn khiến người ta hoảng loạn nữa.

Mặc dù trong lòng đã có suy đoán rồi nhưng Kỷ Sơ Đào vẫn ngước mặt lên hỏi lại như để xác nhận: “Từ đâu mà có vậy?”

“Ta làm đấy.” Kỳ Viêm giơ tay lên, dùng động tác sờ mũi để che đi nụ cười bên môi. Hắn hắng giọng một cái rồi mới nói: “Đây là lần đầu tiên ta làm nên tay nghề không được tốt cho lắm. Mong điện hạ lượng thứ.”

Kỷ Sơ Đào cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua trái tim khiến lồng ngực nàng căng ra. Nàng nói nhỏ: “Ta thấy rất đẹp.”

Nàng cười tủm tỉm cụp mắt xuống, khuôn mặt tràn ngập vẻ ấm áp dịu dàng, nhẹ nhàng ngậm cốt tiêu vào hai cánh môi rồi thổi một cái...

Âm thanh phát ra không bén nhọn chói tai như tiêu làm từ trúc, thay vào đó là tiếng trong veo kéo dài, có thể truyền đi rất xa, khiến người ta liên tưởng tới tiếng ưng hót vang vọng giữa bầu trời, len lỏi khắp quan ải thẳng đứng mênh mông, hoặc cũng có thể là bao trùm ánh nắng chiều tà phủ xuống nền cát dài vô biên.

Chẳng hiểu sao Kỷ Sơ Đào lại cảm thấy tiếng cốt tiêu này rất giống với giọng Kỳ Viêm. Lúc nàng thổi tiêu cứ có cảm giác như Kỳ Viêm đang thì thầm bên tai vậy.

Làn gió nóng bức len lỏi qua cửa sổ thổi vào phòng lướt nhẹ qua quần áo và tóc tai hai người.

Kỳ Viêm nhìn thiếu nữ ngậm cốt tiêu một cách nhẹ nhàng như đồ dễ hỏng một hồi rồi đột nhiên hỏi: "Điện hạ có biết thổi vang cốt tiêu có nghĩa là gì không?"

Kỷ Sơ Đào ngơ ngác nhìn hắn.

Kỳ Viêm cúi người xuống, giọng nói nhẹ nhàng như rất rõ ràng vang lên: "Ở Mạc Bắc, nếu cô nương thổi cái tiêu mà người yêu đưa tặng thì cũng giống như ưng rơi xuống núi Thương Sơn. Nam nhân đó sẽ tới tận cửa hỏi cưới nàng về làm thê."

Nghe vậy, mặt Kỷ Sơ Đào đỏ bừng lên, không kiểm soát được mà khiến hơi thở của mình trở nên rối loạn, tạo ra một đoạn tiếng tiêu run rẩy như làn sóng.

Hàng mi dài của Kỳ Viêm hơi nhướng lên. Hắn giơ tay đặt lên trước chóp mũi rồi lặng lẽ nhếch môi cười.

Nhưng rất nhanh sau đó, một tiếng tiêu với âm điệu dồn dập nhưng trong veo lại vang lên.

Kỷ Sơ Đào biết rõ thổi tiêu có nghĩa là gì nhưng vẫn đỏ mặt tía tai mặt đối mặt với Kỳ Viêm để thổi. Trong đôi mắt hạnh sáng ngời như chứa cả ánh nắng mùa hè nóng bỏng kia còn có cả sự dịu dàng hiểu thấu và kiên định nữa.

Nụ cười trên mặt Kỳ Viêm vô thức cứng lại, con ngươi đen láy phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của Kỷ Sơ Đào. Hắn cảm thấy lòng mình như vừa bị một sợi lông chim mềm mại lướt qua, khiến hắn không nhịn được mà ôm lấy eo nàng rồi ấn đầu nàng vào lồng ngực mình.

"Á!" Lúc Kỷ Sơ Đào khẽ kêu lên, cốt tiêu rơi xuống khỏi môi nàng, trở về vị trí của nó là chỗ lõm giữa xương quai xanh.

Trán nàng đụng phải lồng ngực rộng lớn rắn chắc của Kỳ Viêm, nành thấy hơi đau một chút nhưng chỉ cần hít thở thì cả khoang mũi chỉ toàn là vị ngọt.

Lồng ngực Kỳ Viêm đang rung lên, tiếng tim đập thình thịch dội vào màng nhĩ Kỷ Sơ Đào. Hắn mạnh mẽ tuyên bố: "Đã thổi cốt tiêu rồi thì không thể huỷ hôn nữa."

Kỷ Sơ Đào không nói gì, chỉ kiễng chân ôm lấy cổ hắn thay cho câu trả lời.

Nàng chấp nhận, đã là duyên phận "trời đất tác thành" thì mọi chuyện đã được định sẵn từ trước rồi, như vậy cũng rất tốt.

Trà bánh ngon miệng trên bàn còn chưa kịp thưởng thức mà hai người trong phòng đã nếm đủ vị ngọt của nhau. Không gian nhỏ hẹp trong căn phòng này không đủ để hai trái tim đang rung động yên tĩnh lại được, thế nên một hồi lâu sau, Kỳ Viêm buông lời đề nghị bên tai nàng: "Đi ra ngoài dạo một vòng nhé?"

Kỷ Sơ Đào úp mặt vào lòng hắn gật đầu một cái.

Hai người đi xuyên qua phố Thập Tự vẫn náo nhiệt như xưa, cây hồng trước Huyền Nhai quán vẫn tươi tốt, những bông hoa vàng nhạt nho nhỏ xen lẫn giữa phiến lá xanh đậm báo hiệu một mùa quả bội thu năm nay.

Trước Huyền Nhai quán rất vắng lặng. Kỷ Sơ Đào để thị tòng đứng ra xa một chút, còn mình và Kỳ Viêm thì đi bộ qua con đường rợp bóng cây xanh và đầy hoa trên cây hồng rụng xuống.

Ở bên Kỳ Viêm, nàng sẽ không bao giờ phải lo lắng đến an nguy của bản thân, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.



Bầu trời trong xanh, mây trôi từ từ, chuông đồng dưới mái hiên xanh reo lên lanh lảnh.

Kỷ Sơ Đào đạp lên hoa rụng tiến về phía trước, thấy Kỳ Viêm tụt lại phía sau mình, nàng nghĩ ngợi chốc lát rồi xoay người vừa đi thụt lùi vừa nói với Kỳ Viêm: "Có phải sau này chỉ cần nghe thấy tiếng tiêu của bổn cung thì chàng sẽ xuất hiện trước mặt bổn cung không?"

Xem ra nàng thật sự rất thích cốt tiêu này.

Kỳ Viêm chắp tay sau lưng bước từng bước chậm rãi, vì đứng dưới bóng cây nên đầu vai loang lổ ánh mặt trời. Rất nhiều cảm xúc lần lượt hiện lên trong mắt hắn, cuối cùng hoá thành vẻ dịu dàng nhìn thiếu nữ lộng lẫy trong chiếc váy đỏ trước mặt. Nghe nàng hỏi vậy, hắn nghiêm túc cất giọng khàn khàn "Ừ" một tiếng.

Giống như chim cắt bảo vệ chủ, hắn cũng sẽ bảo vệ Kỷ Sơ Đào.

Nụ cười xán lạn rực rỡ nở rộ trên mặt Kỷ Sơ Đào. Nàng kéo cốt tiêu ra khỏi cổ áo rồi đặt lên bên môi nhẹ nhàng thổi.

Lần này Kỳ Viêm không che nữa mà nhếch miệng cười, sau đó từ từ bước nhanh hơn một chút rút ngắn khoảng cách với Kỷ Sơ Đào, phối hợp theo tiếng tiêu của nàng.

Kỷ Sơ Đào cười cong cả mắt nhưng vẫn thổi tiếp. Vậy nên Kỳ Viêm lại bước thêm một bước nữa sánh vai bên nàng, sau đó dùng tay áo che giấu mà móc lấy ngón tay út của người trước mặt, nhẹ nhàng xoa xoa.

Đến khi đi tới khúc quanh mà người khác không thể nhìn thấy được nữa, Kỳ Viêm chợt nghiêng người dùng chính sức lực của bản thân để ngăn tiếng tiêu trong vắt kia.

Vậy nên tiếng tiêu chợt trở nên run rẩy rồi mới dừng hẳn.

...

Trời mùa hè nên đêm trăng rất sáng, tiếng côn trùng lác đác vang lên.

Ngoài hành lang, cung nhân cố chấp giơ cao lưới vải xua đuổi đám thiêu thân bâu quanh đèn lồng.

Kỷ Sơ Đào tắm xong cả người thoải mái quay về phòng ngủ. Vãn Trúc đã trải chiếu tre và chăn mỏng lên giường xong. Thấy nàng về, nàng ấy tiến lên giúp nàng cởi áo, sau đó tình cờ nhìn thấy mặt dây chuyền nho nhỏ trên cổ nàng. Vãn Trúc "Ồ" một tiếng rồi hỏi: "Điện hạ đeo chiếc vòng cổ này từ lúc nào vậy ạ?"

Mới tắm xong nên mái tóc đen nhánh của Kỷ Sơ Đào vẫn còn rối tung, mặt vẫn còn hơi đỏ và dính chút nước ẩm ướt. Nàng tỉnh bơ giấu cốt tiêu vào áo che lại rồi mỉm cười: "Trang sức của bổn cung nhiều không đếm xuể, chẳng lẽ đeo cái gì còn phải báo cáo với ngươi?"

Vãn Trúc biết hôm nay Kỷ Sơ Đào đã đi ra ngoài, nàng ấy thay đổi suy nghĩ theo một chiều hướng khác sau đó cũng đoán ra được chút manh mối. Có điều chủ tử hay xấu hổ nên nàng ấy sẽ biết điều không vạch trần, chỉ cười khanh khách: "Là nô tỳ lắm mồm, điện hạ đeo thấy vui là được rồi ạ."

Dứt lời, Vãn Trúc đỡ Kỷ Sơ Đào chỉ mặc một bộ đồ lót mỏng nhẹ lên giường, chỉnh sửa gối đầu lại cho nàng, lại buông màn che trước giường xuống rồi mới cúi chào lui ra ngoài.

Đêm hè khó mà chìm vào giấc ngủ ngay, hơn nữa hôm nay Kỷ Sơ Đào và Kỳ Viêm đã có khoảng thời gian ngọt ngào bên nhau, chẳng hiểu sao lúc này nàng vẫn còn cảm nhận được dư vị ngọt lịm ấy.

Nàng vừa lăn lộn vừa cười trộm trên giường không biết bao lâu, đến khi nằm nghiêng thì cốt tiêu trên xương quai xanh bị tuột xuống cổ mang theo hơi lạnh.

Phúc đến thì lòng cũng sáng ra, Kỷ Sơ Đào đột nhiên có suy nghĩ: Kỳ Viêm nói cô nương thổi vang cốt tiêu thì thiếu niên đưa tặng nó sẽ đến nhà hỏi cưới nàng, hơn nữa hắn cũng sẽ xuất hiện bên cạnh nàng khi nghe thấy tiếng tiêu...

Giờ mà nàng thổi tiêu thì Kỳ Viêm có đến không nhỉ?

Biết rõ suy nghĩ này vừa tuỳ hứng vừa hoang đường nhưng Kỷ Sơ Đào vẫn hơi mong ước. Thế là nàng như bị đầu độc mà đưa cốt tiêu lên miệng rồi nhắm mắt thổi nhẹ một hơi.

Bởi vì sợ thị tòng trực đêm nghe thấy nên lần này nàng thổi hơi dè dặt, tiếng đầu tiên không hề vang dội chút nào. Không nghe được lời đáp lại, Kỷ Sơ Đào lại hít một hơi thật sâu...

Sau đó tiếng tiêu kéo dài vang vọng khắp phòng ngủ yên tĩnh.

Chỉ chốc lát sau, tiếng cửa mở vang lên ken két như phối hợp với tiếng tiêu của Kỷ Sơ Đào. Có tiếng bước chân nhanh nhẹn đến gần.

Không phải hắn tới thật đấy chứ?!

Kỷ Sơ Đào mừng thầm trong lòng. Nàng lập tức mở mắt ngồi dậy vén màn giường lên nhìn ra ngoài, ai ngờ lại thấy bóng dáng cung tỳ Phất Linh. Vẻ mừng rỡ trong mắt nàng thoáng chốc đọng lại rồi biến thành thất vọng.

Phất Linh cẩn thận tận tuỵ hỏi: "Điện hạ, nô tỳ vừa mới nghe thấy tiếng động kỳ quái trong này. Người không sao chứ ạ?"

Cũng đúng thôi, chắc chắn là giờ này Kỳ Viêm đang ở trong phủ của hắn, sao có thể nghe thấy tiếng tiêu từ khoảng cách xa như vậy được cơ chứ?

Nghĩ xong, Kỷ Sơ Đào buông màn giường xuống, thầm cười nhạo mình ngây thơ rồi nói nhỏ: "Không sao, bổn cung thổi tiêu chơi thôi. Ngươi lui ra đi!"

Sau khi xác nhận nàng thật sự không sao, Phất Linh lại cẩn thận đổi nước trà mới trên bàn rồi mới khom lưng lui ra ngoài và khép cửa phòng lại.

Kỷ Sơ Đào lại nằm xuống gối. Nàng chán chường duỗi thẳng hai chân cố gắng ép mình chìm vào giấc ngủ.

Lúc nàng đang nhắm mắt thiu thiu thì chợt nghe tiếng cửa sổ bị mở ra cực kỳ khẽ khàng, tiếp theo có tiếng bước chân vô cùng nhẹ tiến đến gần mình.

Kỷ Sơ Đào tưởng Phất Linh đi rồi mà quay lại nên rầu rĩ nói: "Tối nay bổn cung không cần hầu hạ, ngươi đi ngủ đi."

Người tới không nói gì, chỉ lặng lẽ đi tới bên cạnh giường rồi đứng yên, bóng dáng cao lớn hắt lên trên màn giường có những đường nét vô cùng quen thuộc.

Kỷ Sơ Đào gần như mở choàng mắt ra ngay tức khắc. Thấy bóng dáng đứng ngoài màn giường, nàng trợn tròn mắt không thể tin nổi, còn tưởng là mình đang nằm mơ.

"Điện hạ ngủ rồi à?" Một giọng nói vui vẻ vang lên đi kèm với vẻ tiếc nuối giả vờ: "Vậy thì tiếc quá, ta không làm phiền điện hạ nghỉ ngơi nữa."

Không sai! Đúng là hắn tới!

"Kỳ Viêm!" Kỷ Sơ Đào lập tức vén màn giường lên, lại sợ làm Phất Linh thính tai nghe thấy nên cố gắng cắn môi kiềm chế.

Nàng vui quá nên không để ý, đến khi kịp phản ứng thì đôi chân trần đã xuống khỏi giường rời, dáng vẻ muốn lao vào lòng Kỳ Viêm nhưng lại sợ mất hình tượng nên chỉ đành ngước đầu nhìn hắn: "Chàng vào bằng cách nào vậy?"

Kỳ Viêm cũng không băn khoăn nhiều vì hắn xưa nay luôn là người buông thả ngỗ ngược. Hắn cầm tay Kỷ Sơ Đào dắt nàng về lại giường, lại đè nàng ngồi xuống rồi mới đáp: "Ta trèo tường."

Kỷ Sơ Đào lớn lên trong đủ loại cung quy nên hành vi cử chỉ lúc nào cũng đoan trang tao nhã. Đây là lần đầu tiên nàng nghe một người nói mình "trèo tường" mà thái độ cây ngay không sợ chết đứng như vậy, thế là nàng bị chọc cho bật cười.

"Sau đó thì sao?" Mắt nàng loé lên những tia sáng nhỏ, trông như vô số ngôi sao bị vỡ thành từng chấm nhỏ rơi vào trong làn nước vậy.

"Sau đó ta ẩn mình trên cây." Kỳ Viêm đáp.



Dù sao thì hắn cũng đã sống trong này mấy tháng nên lẻn vào đây không phải là vấn đề, có điều phải tránh đám cung nhân và thị vệ chướng mắt nên mới tốn chút thời gian.

Ánh nến mờ mờ hắt lên khuôn mặt Kỳ Viêm làm lộ rõ vẻ anh tuấn hào sảng. Hắn ngồi xuống bên mép giường, khẽ liếc nhìn những đường cong lả lướt bên dưới lớp áo ngủ mỏng manh trên người Kỷ Sơ Đào với ánh mắt hơi u ám rồi hỏi: "Lúc biết ta trốn trên cây, điện hạ nghĩ gì trong lòng vậy?"

Kỷ Sơ Đào lắc đầu một cái.

Bình thường trông Kỳ Viêm lúc nào cũng thâm sâu khó dò, nàng rất khó đoán được chính xác hắn đang nghĩ gì.

Kỳ Viêm hơi cong môi lên tạo thành một nụ cười nhẹ, sau đó hắn nghiêng người về phía trước hỏi nhỏ: "Ta thì đang nghĩ sao điện hạ còn chưa thổi tiêu."

Kỷ Sơ Đào ngẩn người.

Thế tức là không phải tiếng tiêu của nàng gọi hắn tới mà là hắn đã lẻn vào đây từ lâu rồi, chỉ trùng hợp nghe thấy tiếng tiêu mà thôi.

"Chàng cũng nhớ bổn cung nên nửa đêm trằn trọc khó ngủ hả?" Kỷ Sơ Đào hỏi với vẻ đắc ý.

Kỳ Viêm túm ngay được từ ngữ mấu chốt trong câu này. Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sao điện hạ lại dùng từ "cũng" vậy?"

Kỷ Sơ Đào giả vờ nghiêm túc: "Chàng trả lời trước đi."

Kỳ Viêm nhướng mày đáp: "Đúng thế."

Vậy là Kỷ Sơ Đào được như ý nguyện cười rộ lên. Nàng kéo cái gối thêu trên giường lên che khuất mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt cong cong.

Nụ cười ngọt ngào kia như có tính lây truyền vậy, làm Kỳ Viêm cũng vui vẻ theo. Đúng lúc này, hắn nhớ ra mình đang cầm một món đồ trong tay nên nói với Kỷ Sơ Đào: "Ta có thứ này muốn đưa cho điện hạ."

Còn mang theo cả quà nữa cơ à?

Kỷ Sơ Đào ôm gối thêu vào lòng, đổi sang tư thế quỳ ngồi trên giường rồi rướn người về phía trước háo hức hỏi: "Cái gì vậy?"

Kỳ Viêm giơ nắm đấm ra trước mặt Kỷ Sơ Đào, lòng bàn tay hướng lên trên sau đó mở ra, một con đom đóm toả ra ánh sáng xanh lam lắc lư bay lên.

"Đom đóm!" Kỷ Sơ Đào rất thích con vật biết phát sáng này vì nó rất giống ngôi sao rớt xuống nhân gian.

Trước đây nàng từng đọc một tập thơ do người đi trước làm, bên trong có rất nhiều câu từ miêu tả các nữ tử cầm quạt tròn ra bắt đom đóm trong vườn vào những đêm hè. Nàng cũng ước ao được thử một lần nhưng trong cung rất sạch sẽ và trang nghiêm, có vẻ như ngay cả đom đóm cũng không bay vào được nên năm này qua năm khác nàng chẳng thấy được con nào cả.

Ánh sáng xanh u ám cứ loé lên giữa không trung. Trong phòng có ánh nến nên ánh sáng từ đom đóm trở nên nhạt nhoà. Kỷ Sơ Đào vội vàng nói: "Kỳ Viêm, mau thổi nến đi."

Kỳ Viêm nghe lời làm theo, chỉ cần phất tay áo một cái đã phủi tắt ngọn nến đặt bên giường.

Trong bóng tối, ánh sáng phát ra từ đom đóm càng rõ hơn, lơ lửng giữa không trung trông như đá dạ quang vậy. Kỷ Sơ Đào sợ nó bay mất nên vội vàng vén màn giường lên rồi kéo cả Kỳ Viêm lên giường cùng mình. Hai người cùng chui rúc vào cuối giường nhìn con đom đóm sáng lên.

Đêm tối yên tĩnh, cả thế giới như thu hẹp lại còn còn đầy một tấc vuông, chỉ còn vai kề vai, đầu gối kề đầu gối, yên tĩnh đến nỗi nghe thấy cả mỗi nhịp thở của nhau.

Cảm nhận được cơ thể Kỳ Viêm dần cứng ngắc lại, cuối cùng Kỷ Sơ Đào cũng ngước mắt lên khỏi con đom đóm rồi quay lại hỏi: "Sao chàng lại ngẩn ra đó vậy?"

Nàng hoàn toàn không ý thức được rằng lời này có ý nghĩa gì. Ánh mắt nàng tình cờ chạm phải ánh mắt u ám của Kỳ Viêm, trái tim chợt loạn nhịp.

Hắn không nhìn đom đóm mà đang nhìn nàng, trong con ngươi chứa đầy cảm xúc nặng trĩu, có vẻ như đang kiềm chế, cũng có vẻ như đang buông thả.

Hồi lâu sau, giọng nói khàn khàn của Kỳ Viêm mới vang lên: "Ta chưa cởi giày."

Bấy giờ Kỷ Sơ Đào mới nhớ vừa rồi mình sợ đom đóm bay đi mất nên vội vàng kéo Kỳ Viêm lên giường, còn phủ màn giường che kín nhưng lại chưa cho hắn thời gian cởi giày.

Nàng nhìn xuống bên dưới nhưng vì bóng đêm bao phủ nên không thấy rõ lắm. Thế là nàng ngồi dậy lần mò về phía chân hắn rồi áy náy nói: "Chắc đi giày ống không thoải mái chút nào nhỉ, chàng mau cởi ra..."

Chẳng biết nàng chạm phải chỗ nào mà Kỳ Viêm bỗng phát ra tiếng hừ nhẹ, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Kỷ Sơ Đào bị doạ sợ mắt tròn xoe: "Bổn cung làm chàng đau hả?"

Không thể nào, động tác của nàng nhẹ lắm mà.

Kỳ Viêm hít một hơi thật sâu: "... Không phải."

Hắn không thể giải thích cho một cô nương ngây thơ đơn thuần rằng: Chỗ đó không đau nhưng hắn thì còn khổ hơn cả đau nữa.

Kỳ Viêm hít thở một cách khó khăn, cố gắng muốn đè ngọn lửa trong lòng xuống, chỉ là không gian xung quanh tràn ngập mùi thơm nữ tính dịu dàng của Kỷ Sơ Đào khiến hắn không thể nào bình tĩnh lại nổi.

Kỷ Sơ Đào quá ngây thơ, đến cả hôn môi cũng đỏ bừng cả mặt mũi. Trước khi được nàng chấp nhận và tin tưởng hoàn toàn, Kỳ Viêm không muốn vượt qua ranh giới cuối cùng mà "bắt nạt" nàng.

Hắn căng thẳng đến nỗi cơ bắp toàn thân căng ra, hồi lâu sau mới nhả ra được một câu: "Ta đi ra ngoài một chút."

Kỷ Sơ Đào tưởng vừa rồi mình lộn xộn làm Kỳ Viêm khó chịu nên vội vàng đứng dậy kéo hắn nói: "Đừng đi..."

Ai ngờ tối quá nàng không thấy đường nên bị vướng vào đống chăn, ngã nhào về phía trước.

Kỳ Viêm gần như là đưa tay đỡ lấy nàng trong vô thức, sau đó hắn bị cơ thể mềm mại của nàng đè ngã luôn lên giường, ngực kề ngực, chóp mũi kề chóp mũi.

Cơ thể nam nhân rất rắn chắc. Suýt nữa thì Kỷ Sơ Đào tưởng đâu mình ngã trúng cục đá.

Lúc hai người ngã nhào xuống trùng hợp có một trận gió thoảng qua làm màn giường lay động. Con đom đóm bị dọa sợ, hoảng loạn bay tứ tung. Ánh sáng xanh le lói của nó ánh vào tròng mắt sâu thẳm của Kỳ Viêm, cũng lướt qua đôi môi mềm mại đang phát ra tiếng thở dốc của Kỷ Sơ Đào...

Kỷ Sơ Đào cảm thấy cánh tay đang vòng qua eo mình khẽ siết chặt lại như đang kiềm chế cái gì đó. Chẳng hiểu sao nàng lại hơi thấp thỏm. Nhiệt độ nóng rực như chạm là cháy trên người nam nhân xuyên thấu qua lớp vải mỏng lan tràn khắp toàn thân nàng.

Kỷ Sơ Đào như thấy tiếng đứt phựt từ tận sâu trong linh hồn mình.

Một giây sau, tư thế của hai người thay đổi.

Kỳ Viêm lật người bao vây nàng dưới người mình, dòng nước ngầm dưới đáy mắt cuộn trào mãnh liệt, bàn tay với lớp chai mỏng từ từ trượt lên đan chặt vào tay nàng.