Bốn Lần Gả

Chương 26




Tần Bồng dẫn theo Liễu Thư Ngạn vào trong viện. Liễu Thư Ngạn theo sau Tần Bồng, cười nói: “Tối đêm qua ta và Vệ Tướng quân uống một vài chén chuyện trò với nhau không biết hôm nay ngài ấy đã về phủ hay chưa?”

Tần Bồng nghe câu này, trong lòng có chút lo lắng, chẳng lẽ người này tìm Vệ Diễn để báo thù?

Nàng thản nhiên nói: “Tiểu thúc e rằng đã ra ngoài, Liễu đại nhân đến là tìm tiểu thúc hay là tìm tại hạ?”

“Tất nhiên là tìm điện hạ.” Liễu Thư Ngạn và Tần Bồng vào phòng. Hai người mỗi người ngồi một bên. Tần Bồng tự tay rót trà cho Liễu Thư Ngạn, Liễu Thư Ngạn cúi đầu nhận chén trà, cảm tạ rồi cung kính nói: “Lần trước tại hạ đến tìm điện hạ, chủ yếu là vì nói rõ một chuyện, tại hạ không phải là người của Tần Thư Hoài.”

Tần Bồng không nói lời gì.

Hiện tại nàng mắc chứng “xem tất cả mọi người trên đời này đều là người của Tần Thư Hoài”. Nàng rót trà cho mình, nghe Liễu Thư Ngạn nói tiếp: “Thật lòng không giấu giếm người, Nhiếp chính vương tiến cử hạ quan, chuyện này nằm ngoài dự liệu của hạ quan, thậm chí sau buổi thượng triều hôm qua, hạ quan nhận được ý chỉ mới biết bản thân là người Nhiếp chính vương tiến cử, hạ quan thầm đoán, hiện tại Trưởng Công chúa nhất định đang hoài nghi tại hạ, cho nên mới đặc biệt đến nói rõ, hy vọng công chúa hiểu cho, Liễu gia đối với công chúa một lòng một dạ, tuyệt đối không hai lòng.”

Tần Bồng gật đầu, nhưng nghĩ cũng biết đây là trò của Tần Thư Hoài.

Tần Thư Hoài tiến cử Liễu Thư Ngạn là muốn gieo mầm nghi ngờ trong lòng Tần Bồng, đặc biệt là sau khi biết Vương Kha là người của Tần Thư Hoài, sự hoài nghi này càng ngày càng lớn.

Ngay cả người của mình cũng không phải là người của mình thì tên Liễu Thư Ngạn do Tần Thư Hoài tiến cử này có bao nhiêu phần là đáng tin?

Hai ngọn núi cao của hoàng gia ở quân đội hiện tại, xa thì là Vệ Diễn ở biên cương, gần thì Nam Thành Quân Liễu Thư Ngạn. Có điều vì tranh vị trí thái phó, Tần Thư Hoài lại dễ dàng chia rẽ nhân vật quan trọng như Liễu Thư Ngạn.

Sau khi Tần Bồng nghĩ kỹ, muốn vỗ tay cho Tần Thư Hoài.

Ở triều đình nhiều năm như vậy, quả nhiên Tần Thư Hoài đã trở thành gừng càng già càng cay. Trong mắt Tần Thư Hoài, người đã mất nhiều năm trở lại như nàng, về mặt chính trị rõ ràng là ngây thơ.

Nhưng đây cũng là chuyện không có cách thay đổi, dù sao chăng nữa trước năm nàng chết, nàng luôn ở hậu cung. Nàng chưa ngồi lên vị trí Trấn quốc Trưởng Công chúa, thậm chí còn không xem Triệu Ngọc đăng cơ như thế nào.

Mặc dù hậu cung liên kết với tiền triều nhưng dẫu sau cũng không giống nhau.

Tần Bồng suy tư về cách nghĩ của Tần Hoài. Liễu Thư Ngạn cúi đầu uống ngụm trà, im lặng chờ Tần Bồng trả lời.

Một lát sau, Tần Bồng ngẩng đầu, dịu dàng nói: “Liễu tướng quân đồng ý nói với bản cung những lời này, bản cung vô cùng vui mừng. Ý của Liễu Tướng quân bản cung đã rõ, lòng trung thành của Liễu gia, bản cung tuyệt đối không nghi ngờ.”

Liễu Thư Ngạn thở phào một hơi, gật đầu nói: “Công chúa hiểu rõ thì tốt, hôm nay tại hạ đến đây cũng chỉ vì chuyện này, nếu như đã nói xong, vậy hạ quan xin phép về trước.”

“Ta vẫn còn một chuyện.” Tần Bồng chớp chớp mắt, hơi hiếu kỳ nói: “Nghe nói năm đó Liễu Tướng quân và Nhiếp chính vương từng đánh nhau, là vì gì thế?”

Nghe nàng những lời này, mặt Liễu Thư Ngạn hơi đơ ra, rõ ràng hắn không muốn trả lời, nhưng cả hai bên đều biết, nếu như không làm rõ chuyện này, cũng đồng nghĩa với việc hắn che giấu một phần về mối quan hệ giữa mình và Tần Thư Hoài. Liễu Thư Ngạn hít một hơi thật sau, cuối cũng cũng trả lời: “Tại hại chỉ cảm thấy, Đổng tiểu thư thật đáng tiếc.”

Tần Bồng ngây người, không nhịn được mà nói: “Ngươi là vì Đổng Uyển Di đi lấy lại công bằng cho nàng ta?”

“Năm đó tại hạ từng đọc “Khuê Trung Sách Luận” của Đổng tiểu thư.” Ánh mắt của Liễu Thư Ngại có phần tiếc nuối: “Nên đã xem nàng ấy như là tri âm, nhưng bởi vì giai nhân đã gả, đạo lý thế tục, cũng không còn cách nào khác. Ai mà biết được cuối cùng Đổng tiểu thư vậy mà lại chết một cách không minh bạch…”

“Không minh bạch?” Tần Bồng cuối cùng cũng đã tìm ra người biết được cái chết năm đó của Đổng Uyển Di: “Ngươi cảm thấy Đổng tiểu thư không phải mất vì bệnh sao?”

Sắc mặt Liễu Thư Ngạn trở nên lạnh lẽo, hắn từ từ gật đầu.

“Nàng ấy…”

“Trưởng công chúa.” Liễu Thư Ngạn cắt dứt lời của Tần Bồng: “Tại hạ đã nói như thế, mong điện hạ hiểu rõ quan hệ giữa tại hạ và Nhiếp chính vương, đừng hỏi những điều dư thừa.” Liễu Thư Ngạn ngước mắt nhìn Tần Bồng, trong ánh mắt có phần lạnh lẽo: “Điện hạ có hiểu không?”

Tần Bồng nhìn vẻ mặt cảnh báo của Liễu Thư Ngạn.

Người này là một người rất cao ngạo.

Cho dù hắn nói mình là hạ quan, cho dù hắn tỏ vẻ trung thành, nhưng giữ ranh giới, chỉ cần vượt qua ranh giới bất cứ ai hắn cũng sẽ công kích, không ai là ngoại lệ.

Tần Bồng và hắn trừng mắt nhìn nhau, một lát sau nàng từ từ cười: “Hiểu.”

Liễu Thư Ngạn khom người hành lễ rồi quay người trời đi.

Đợi Liễu Thư Ngạn rời đi, Bạch Chỉ vội vàng bước vào: “Nghe nói người tạm thời đổi Vương Kha, tại sao vậy?”

Tần Bồng nhắm chặt mắt, chậm rãi nói: “Hắn ta là người của Tần Thư Hoài.”

“Tần Thư Hoài?” Bạch Chỉ ngây người, sau đó mới phản ứng trở lại: “Sao người biết?”

Tần Bồng không nói, nàng không thể nói cho Bạch Chỉ biết, bởi vì thằng nhãi Vương Hạc là do nàng và Tần Thư Hoài cùng cứu.

Tần Bồng trầm mặc. Bạch Chỉ cũng biết nàng không muốn nói, Bạch Chỉ trong lòng có chút khó chịu, nàng ấy quay đầu, che giấu tâm tư của mình nói: “Vậy bây giờ phải làm như thế nào?”

“Liễu Thư Ngạn không phải người của hắn, như vậy là đủ rồi.”

“Sao ngươi lại biết hắn ta không phải là người của hắn?”

“Ta tin bản thân mình.” Tần Bồng mở mắt, nhìn Bạch Chỉ, vẻ mặt nghiêm túc: “Giống như ta có thể tin ngươi vô điều kiện, ta cũng có thể tin hắn ta vô điều kiện.”

Bạch Chỉ bị nhìn với ánh mắt như vậy, cũng không biết phải làm như thế nào, cảm giác dường như bản thân quay trở về bên cạnh người ấy.

Nàng ấy cảm giác khóe mắt có phần nóng rát nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Công chúa như vậy sẽ hại chết bản thân.”

“Ta sẽ không chết.”

Nàng đã chết ba lần còn sợ chết nữa sao?

Bạch Chỉ không nói lời nào nữa, rất lâu sau đó cuối cùng mới nói: “Tùy công chúa vậy.”

Nói rồi, Bạch Chỉ bèn đi ra ngoài. Tần Bồng đột nhiên kêu nàng ấy đứng lại: “Đi giúp ta tìm hai người.”

“Ừm?”

“Tìm một bản án, phu quân giết thê tử.”

“Công chúa muốn cái này làm gì?”

“Ta có chuyện của ta.”

Có câu nói này, Bạch Chỉ cũng không thể hỏi nhiều hơn, chỉ đành gật đầu, nhưng nàng ấy lại nghĩ đến một chuyện: “Ồ, hai ngày sau ta sẽ nghỉ phép, có thể không ở đây vài ngày.”

“Ừm?” Tần Bồng ngẩng đầu, có chút nghi ngờ Bạch Chỉ nghỉ phép để làm gì. Bạch Chỉ với vẻ mặt thản nhiên: “Ngày giỗ của Trấn quốc Trưởng Công chúa, ta cần phải trở về xem xem.”

Tần Bồng nghe Bạch Chỉ trở về, bèn nghĩ đến việc nhờ Bạch Chỉ đưa thư cho Triệu Ngọc, nhưng lời còn chưa nói ra Bạch Chỉ đã lập tức nói: “Công chúa yên tâm, ta sẽ đến biên cương cúng bái, sẽ không trở về Bắc Yến. Nếu như để người khác tra ra được thị nữ của người đi Bắc Yến thì Công chúa coi như đã xong.”

Lời này làm cho suy nghĩ của Tần Bồng biến mất triệt để, nàng mặt lạnh ồ lên một tiếng, đợi sau khi Bạch Chỉ lui ra, nàng mới hốt hoảng nghĩ ra hóa ngày giỗ của bản thân đã đến.

Thực rất nàng đã không còn quá nhớ về ngày mất của bản thân, nhưng tất cả mọi người đều nhớ.

Không biết rõ là nên vui hay nên buồn. Nàng chỉ im lặng ngồi trên ghế, bắt đầu nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc – rõ ràng là nàng đang sống, sống rất tốt, tại sao ai cũng đều đi cúng bái nàng?

Chuyện này thật khiến người ta khó hiểu và đau lòng, càng nghĩ nàng lại càng thấy có chút buồn rầu.

Hai ngày sau Bạch Chỉ đã đi. Thật ra Tần Bồng cũng không biết ngày giỗ mà Bạch Chỉ nói cụ thể là ngày nào, mãi đến khi Tần Thư Hoài đeo dây buộc tóc màu trắng lên triều.

Buổi thượng triều hay hôm ấy Tần Thư Hoài không đội mão, chỉ dùng một sợi buộc tóc màu trắng để buộc tóc, nhìn mất đi dáng vẻ tôn quý uy nghiêm, nhưng lại có phần lạnh lùng cao ngạo.

Lúc Tần Bồng nhìn thấy hắn bước vào đại điện không kìm được mà ngây người, quay đầu nhìn Liễu Thư Ngạn đứng ở vị trí Thái phó nói: “Nhiếp chính vương lên triều không đội mão, e rằng không phải việc tốt nhỉ?”

“Đây là Tiên Đế đặc cách cho phép.” Liễu Thư Ngạn nhỏ giọng nói: “Hôm nay là ngày giỗ của thê tử kết tóc của Nhiếp chính vương, Tiên Đế niệm tình hắn một lòng thâm tình, đặc cách ngày này hằng năm lên triều không cần đội mão.”

Tần Bồng có phần kinh ngạc, không thể tưởng tượng nói: “Thê tử kết tóc mà ngươi nói, là Triệu Bồng sao?”

Liễu Thư Ngạn gật đầu, vẻ mặt có phần kính trọng: “Tình ý mà Nhiếp chính vương dành cho Ngọc Dương Công chúa là chuyện mà tất cả bá quan văn võ đều biết.”

Tần Bồng không nói lời nào, trong lòng nàng có phần ấm ức.

Ngụy tạo.

Giả dối.

Trong lòng Tần Bồng dành cho Tần Thư Hoài vô số từ ngữ không tốt, nhưng sau đó lại có chút hiếu kỳ, Tần Thư Hoài để mình là một người thâm tình, rốt cuộc là vì điều gì? Hắn lại muốn làm gì?

Ôm theo lòng hiếu kỳ này, đợi sau khi hạ triều, Tần Bồng âm thầm đi theo Tần Thư Hoài, kết quả bị Tần Thư Hoài phát hiện, bảy quẹo tám quẹo, Tần Bồng bị hắn cắt đuôi.

Tần Bồng có chút bất lực, chỉ có thể đi tìm đồ ăn, nhân lúc còn ít người, đi dạo khắp nơi, sau đó ngồi trong phòng của Tố Trang Các chọn vài thứ.

Không lâu sau đó, nàng đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc, mặc dù âm thanh đã dịu dàng rất nhiều nhưng Tần Bồng vẫn nghe ra, là Tần Thư Hoài!

Hắn thuần thục chọn vài tên của các lọ son môi, đều là những màu lúc Tần Bồng còn là Triệu Bồng thích. Nàng nằm trong phòng, nghe Tần Thư Hoài nói, trong lòng vừa căng thẳng vừa kích động. Nàng quyết tâm lần này không thể mất dấu, thế là áp người xuống, nằm ở đó.

Người làm trong cửa tiệm bên ngoài dường như rất quen thuộc với dáng vẻ của Tần Thư Hoài, nhưng hoàn toàn không biết thân phận thật sự của hắn, còn cười nói: “Trong tiệm có rất nhiều hàng mới, nhiều năm như vậy, công tử chỉ mua có vài màu này, phu nhân không ngán sao?”

“Không ngán.” Giọng của Tần Thư Hoài dịu dàng, dường như là công tử đang mua son thật sự cho thê tử: “Con người của nàng ấy, thích cái gì thì lười đổi thứ khác.”

“Vậy thì được.” Người làm cửa tiệm nói: “Công tử không cần lo lắng phu nhân thay lòng đổi dạ.”

“Đúng vậy.” Giọng của Tần Thư Hoài dường như chứa đựng vẻ thích thú: “Cả đời này của nàng ấy chỉ thích một mình ta.”

Chỉ là không phải bởi vì nàng ấy không đa tình, mà bởi vì cả đời này của ấy sớm đã kết thúc rồi.