Bôn Nguyệt

Chương 31




Edit: Như Bình Beta: Vô Phương Bên ngoài Vô Tích Yêu Khuyết, những tầng mây khổng lồ như một cái thùng nước đột ngột mọc lên từ mặt đất bao bọc lấy hai tòa lầu hình vòm ở giữa không trung, ánh lên sắc xanh của đồng cổ, tựa như hai chiếc răng nanh đứng sừng sững hai bên trái phải. Trên tầng mây thỉnh thoảng sẽ lấp lóe vài tia sáng xanh, đó là ánh mắt của những yêu binh canh giữ.

Trong đại điện, yêu hỏa trôi lững lờ tản mạn trên bậc thềm thứ sáu, ánh lên chiếc bình phong băng lấp loáng.

“Không thể ngờ được Thực Tâm ma lại là ma tôn Trưng Nguyệt.” Người sau tấm bình phong thở dài: “Thảo nào y có thể thoát khỏi sự truy đuổi của ta nhiều lần đến vậy.”

Y phục như tuyết trắng trong thuần khiết, một cây trâm sáng long lanh trong vắt cắm trên mái tóc, A Phù Quân đứng trên bục nước, nhíu mày: “Trưng Nguyệt chết, kết giới ma cung sẽ bị hủy, nhưng phản ứng của ma cung lại khiến người khác bất ngờ.”

“Cấm thuật của ma giới, sao ta và đệ có thể hiểu được.”

“Theo lời Tiên môn, Trưng Nguyệt tự phong ấn ma lực rồi ký sinh hồn trên xác một phàm nhân đã chết, giết người moi tim là vì bảo tồn sự sống cho cơ thể. Tuy nhiên muốn duy trì sự sống thì uống máu hút dương khí đều là thủ đoạn thường gặp của ma cung, nhưng vì sao hắn chỉ moi tim người? Nếu không phải Trưng Nguyệt bị thương nên xảy ra sự cố thì nhất định có nội tình khác.” A Phù Quân hơi dừng lại: “Chủ quân đã từng tận mắt thấy Thực Tâm ma ra tay với cô gái kia, Trưng Nguyệt đã ẩn thân bên cạnh nàng nhiều năm, nếu hắn thật muốn ra tay thì chọn thời gian đó là không hợp lý.

Yêu quân áo trắng trầm ngâm: “Đệ nói rất có lý.”

“Huống chi, Lạc Ca không có ở đó.” A Phù Quân bình thản giảng giải: “Tất cả mọi chuyện, đều xảy ra trong lúc Lạc Ca rời khỏi.”

Người áo trắng đáp: “Nếu Trưng Nguyệt không phải là Thực Tâm ma thì sự việc sẽ rất phức tạp.”

“Còn phải chờ xem Lạc Ca phản ứng thế nào đã, chủ quân không cần phải lo lắng.”

“Nhưng Liễu Sao cũng đã biến mất…”

“Nếu không ngoài dự đoán thì có lẽ nàng đang ở ma giới.” A Phù Quân giải thích: “Chủ quân quá để tâm đến chuyện bên rồi rồi, bắt được Bách Yêu Lăng thì Vô Tích Yêu Khuyết mới có tư cách cạnh tranh trong lục giới.”

“Đệ cũng biết là ta…”

“A Phù Quân có thể hiểu được tâm trạng nôn nóng muốn cứu con dân trong tộc của người, nhưng trong mắt tộc nhân chủ quân thành công mới là niềm hy vọng của họ. Chiến hỏa đang bùng lên nếu phân tâm lúc này là hành động không khôn ngoan, so với việc mạo hiểm theo đuổi một tương lai không thực tế thì chi bằng nhìn thoáng hơn một chút. Xin cứ chủ quân trấn an tộc nhân trước, đến ngày yêu giới thống nhất sẽ là thời điểm chúng ta kiểm chứng lời tiên đoán. Ký Thủy tộc đã nhẫn nại được mấy vạn năm thì bây giờ vẫn có thể có thể chờ thêm vạn năm nữa, đến lúc đó A Phù Quân nhất định sẽ ủng hộ của quân.”

Yêu quân áo trắng trầm mặc một lúc lâu đáp: “Có lẽ đệ còn thích hợp hơn…”

“A Phù Quân sẽ dốc lòng vì chủ quân, giành lấy vinh quang cho Ký Thủy tộc.”

Trong lục giới từng có lời đồn, tiên – ma vốn không khác nhau, ma đạo chính là một đường lối khác của tiên đạo.

Đương nhiên, không một ai tin tưởng vào điều này.

Bởi vì những kẻ như Lư Sênh và Bách Hạc Tử nên Liễu Sao vốn không phản cảm với ma quá mức, cho đến khi tận mắt chứng thủ đoạn của Vị Húc, nàng mới thật sự hiểu được điểm đáng sợ của ma. Hơn nữa, vì tâm lý đề phòng Lư Sênh nên nàng luôn thấp thỏm bất an, không dám chạy lung tung, mỗi ngày nàng luôn tránh ở ảo cảnh đại dương mà tu luyện. Cũng may ảo cảnh biển rất hẻo lánh, không có ai chú ý ở đó đã có thêm một kẻ đồng loại, ngay cả Lư Sênh dường như cũng quên mất sự tồn tại của nàng, cũng xem như khá an toàn.

Ba tháng sau, kết giới xung quanh ảo cảnh biển đã được hình thành, Liễu Sao xem như đã hiểu được ý nghĩa Vị Húc nói. Nhưng “bắt đầu lại từ đầu” bốn chữ này nói dễ hơn làm, rốt cuộc ba tháng cũng chẳng thể bằng sáu năm, bây giờ tu vi của nàng kém xa thời điểm còn ở Võ đạo.

Khi nào mới có thể báo thù đây?

Liễu Sao không phải loại người có tính nhẫn nại,khi gặp được bước đột phá tu vi đầu tiên, nàng bắt đầu hấp tấp tu luyện. Tình hình này cho dù là ở Tiên môn hay là ở Võ đạo đều rất nguy hiểm. May mà ma đạo thuộc dạng ngoại tộc, ma đan tự mình vận hành, chân khí không hề có dấu hiệu rối loạn. Trong khoảnh khắc nàng đột phá cảnh giới, ma đan tựa như đã được gỡ bỏ một lớp trói buộc, lấp lóe ánh xanh. Liễu Sao bực bội tung ra một chưởng, ảo cảnh mặt biển như bắt đầu cuộn sóng, cảnh vật cực kỳ hỗn loạn.

Đúng lúc này, trong cơ thể lại có động tĩnh!

Sức mạnh thần bí bùng nổ một lần nữa, nàng dùng một tốc độ hấp thụ Thái Âm khí và trọc khí cao hơn hẳn ngày thường gấp vài lần.

Tốc độ này có hơi điên cuồng, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của sức mạnh thần bí, Liễu Sao vẫn rất dễ thu phục và luyện hóa chúng.

Khi quan sát lại lần nữa, ma đan đã hơi tỏa ra ánh sáng đỏ, ma lực gia tăng không chỉ là gấp đôi lúc trước.

Liễu Sao mừng rỡ cho nên không nghĩ gì nhiều, hấp thụ được bao nhiêu thì luyện hóa bấy nhiêu, theo ma lực tăng lên gấp bội thì đôi mắt hạnh bất tri bất giác cũng nhuốm sắc máu đỏ tươi.

Dù có được sức mạnh to lớn thì thế nào, nàng vẫn chỉ là một con người.

Tất cả đều do Tiên môn gây ra!

Nàng hấp thụ trọc khí ngày càng nhiều thì lệ khí ẩn hiện trên khuôn mặt ngày càng nặng, nàng dần dần không thể kiềm chế được cảm xúc bức bối trong lòng, linh khí trong cơ thể rối loạn, mất cân bằng nghiêm trọng, nàng gấp gáp muốn dùng thứ gì đó để áp chế sự xao động của ma đan, luồng linh khí loãng trong không trung căn bản không thể thỏa mãn được!

Thứ khí tức này…

Liễu Sao đột nhiên bật dậy, lao nhanh như gió ra khỏi ảo cảnh biển khơi.

Dòng khí xuất hiện tình trạng lạ thường khiến đám ba binh cẩn thận quan sát, đột phá cảnh giới lần đầu của ma đạo rất dễ dàng nhưng rất hiếm khi gây ra động tĩnh lớn như vậy. Tất cả mọi người vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực, bỗng thấy Liễu Sao lao như điên ra ngoài thì càng hoảng sợ.

Ma lực trong cơ thể do mất đi sự cân bằng mà xung đột đấu tranh lẫn nhau, giờ phút này Liễu Sao hoàn toàn không thể khống chế nỗi, nàng không hề sợ gì cả, vung chưởng đánh thẳng tới, trong phút chốc vài tên ma binh bị đánh bay ra.

Cái này đâu giống bước nhỏ đột phá tu vi! Chúng ma binh kinh hoàng, đang muốn hợp sức bắt nàng lại, đột nhiên có một người bình thản bước tới, dáng người thâm thấp gầy gò, đôi mắt như chim ưng, mũi cao, mặt đen nước sơn.

Y lớn tiếng quát: “Có chuyện gì?”

Chúng ma binh hành lễ rồi bẩm báo: “Tả Thánh sử, người xem nàng đi…”

Người này chính là Cấp Trung Đạo – Tả Thánh Sử nổi danh ngang với Lư Sênh, y cũng đã phát hiện ra sự khác thường của dòng khí, khi trông thấy bộ dạng này của Liễu Sao thì giật mình. Hèn gì Thánh quân lại xem trọng cô gái này như vậy, làm gì có cách tu luyện nào như thế!

Phải bẩm báo Thánh quân trước rồi nói sau. Cấp Trung Đạo quyết đoán nâng tay cản mọi người lại: “Thả nàng ra đi.”

Sương khói trong kết giới tản đi hết lộ ra mặt đất đỏ như máu, cây đèn quái thú tỏa ra ngọn lửa đỏ, Vị Húc mặc áo đỏ nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ hình hoa lan đen, y buồn chán xoay xoay chiếc chén ngọc trong tay. Thấy Liễu Sao xông vào, y xoay mặt lại nở nụ cười với nàng, dường như y sớm đã biết nàng sẽ đến.

Trong mơ màng như có kẻ đưa đường dẫn lối, Liễu Sao bất tri bất giác bước đến đây chỉ để nhìn quanh bốn phía.

“Tỷ tỷ.” Dung mạo và tư thái của thiếu niên lại mang theo sự tao nhã của nam tử trưởng thành. Vị Húc đứng dậy khỏi chiếc giường nhỏ bưng một cái chén đi đến trước mặt nàng: “Ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi.”

Trong cái chén bạch ngọc đựng đầy dòng máu đỏ tươi.

Máu vẫn còn đang tỏa nhiệt, lúc trước nó từng khiến nàng buồn nôn, nhưng bây giờ nó dường như trở thành mùi hương ngon lành, hấp dẫn, tỏa ra khí tức rất độc đáo… Đây là thứ nàng cần!

Liễu Sao không kiềm lòng nỗi vươn tay đón lấy, bỗng chốc nàng tỉnh táo lại, ý thức được đây là cái gì, nàng cuống quýt lùi lại vài bước: “Ai cần thứ này chứ!”

“Vậy ngươi đến tìm ta làm gì?” Vị Húc cười hì hì bảo: “Thứ ngươi cần là nó.”

Phải uống máu người sao? Liễu Sao tức khắc nhớ tới hai người phụ nữ đáng thương kia, nàng bị dọa hoảng: “Ta sẽ không hại người đâu!”

“Hai kẻ đó cũng chẳng phải là người tốt.” Vị Húc đặt cái chén lên trên bàn mã não, y vỗ vỗ tay, hai ma nữ lúc trước lập tức áp giải một người tiến vào. Người đó mặc áo choàng xanh trắng, có lẽ đã bị điểm huyệt, cho dù nét mặt đang phẫn nộ và thách thức nhưng cũng chỉ đành để mặc người bố trí.

“Ngươi làm gì đó!” Liễu Sao hơi đề phòng.

“Y là người trong Tiên môn.”

Tiên môn? Liễu Sao cực hận hai từ này, quả nhiên ma tính lập tức bùng lên, cảm giác mất cân bằng trong cơ thể quá nặng, nàng bước tới bắt lấy cổ người đó.

Người đó bị bóp cổ nhấc bổng lên khỏi mặt đất, vì bị nghẹt thở mà mắt trợn trừng, trong đáy mắt ngập tràn sự bất khuất.

Liễu Sao hoàn toàn không nhìn tới, nàng thổi một hơi lên mặt y.

Tự cho mình bảo vệ chúng sinh thì cao thượng lắm sao, Tiên môn có gì hơn người chứ! Không nhưng vu oan Lục Ly là Thực Tâm ma, mà còn muốn giết luôn cả nàng, cần gì phải khách sáo với chúng chứ!

Khí tức tỏa ra từ cơ thể sống khơi gợi lên sự thèm khát, Liễu Sao tham lam hút vào.

“Thế này là được rồi, ngươi là ma, bản năng trời sinh là lấy bọn họ làm thức ăn tẩm bổ.” Giọng Vị Húc thì thầm bên tai: “Ngươi đã bước vào ma đạo, còn cần gì chính nghĩa, cần gì để ý vô tội hay không. Ma thì cứ thích gì làm nấy, những người nơi đây ai mà chẳng đều bị dồn vào đường cùng mới phải nhập ma? Là bọn chúng hại nên mới biến chúng ta biến thành thế này, bọn chúng giết người của chúng ta, chúng ta cũng giết người của chúng, chẳng có ai đúng ai sai cả.”

Bọn họ đã hại Lục Ly, ăn họ thì có gì sai! Liễu Sao thẳng tay vứt tên đệ tử Tiên môn kia xuống đất, sau đó nàng nâng tay kia lên, ngón tay gập lại thành trảo, vung tới chụp vào gáy của y.

Thiếu niên áo đỏ đứng bên cạnh, cười châm biếm nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra.

Đôi mắt hạnh đỏ rực, Liễu Sao nắm chặt đầu người kia, nhưng cứ mãi chậm chạp mà không hề xuống tay.

“Tiên – ma đã không đội trời chung rồi.” Vị Húc kề sát vào nàng: “Trong lòng y còn đang chửi ngươi đó, uống máu của y, hấp thu sinh khí của y, để y biết ngươi lợi hại thế nào!”

Uống máu? Hấp thụ sinh khí của con người?

Hắc khí đang tụ lại đậm đặc trên ấn đường, chợt có tia sáng xanh lóe lên, Liễu Sao ngơ ngác quay đầu nhìn thoáng qua ánh mắt như cười như không của Vị Húc, phút chốc nàng như bị sét bổ thẳng vào đầu, rút phắt tay về.

Ăn thịt người! Nàng ấy thế mà lại muốn ăn con người! Mình thật sự biến thành ma đáng sợ rồi sao?

Vị Húc thật không ngờ nàng có thể tỉnh táo lại, y bất ngờ nhíu mày: “Mới thế này mà đã không ra tay được, ngươi còn muốn báo thù gì nữa?”

Liễu Sao cắn môi, cố sức khống chế cơ thể không ngừng run rẩy, nàng lớn tiếng nói: “Y không hại ta, ta chỉ giết bọn người Thương Kính!”

“Ái chà…” Vị Húc xoa xoa khuôn mặt nàng: “Thương Kính có nhiều đệ tử như thế, bọn chúng sẽ cản ngươi lại, lúc đó ngươi cũng không giết người sao?”

“Ai dám cản ta, ta sẽ giết kẻ đó!” Liễu Sao làm như không có chuyện gì xảy ra, ngẩng cao đầu bỏ đi.

Vị Húc dõi theo bóng nàng trầm ngâm suy nghĩ, dường như có điều khó hiểu.

Bước qua tầng tầng sương mù lại là lớp lớp mù sương, mây khói mù mịt giăng giăng ngập trời, đến cả mảnh trăng lạnh lẽo treo trên bầu trời Hư Thiên trông cũng có vẻ mông lung quái dị, kém xa vầng trăng thật sự bên ngoài, nó lặng lẽ chiếu rọi xuống Ma cung, có lẽ bất kỳ thời khắc nào cũng có thể xảy ra chuyện tàn nhẫn, đây là một nơi thật đáng sợ.

Một lần vượt qua đột phá tu vi nhỏ, ma lực lại tăng thêm vài phần một cách khó hiểu, đã vượt qua khỏi thời kỳ nàng ở Võ đạo, mới chỉ có ba tháng ngắn ngủi mà thôi! Tuy nhiên, Liễu Sao không hề có cảm giác hưng phấn!

Cảm giác mất cân bằng linh khí vẫn còn tồn tại, nàng thậm chí có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang sinh ra, loại khí tức này tựa như mồi câu, dường như nó đang kích thích nàng biến chất. Cái này có phải tượng trưng cho tu vi nàng càng cao thì chắc chắn nàng sẽ hại người?

Phía trước là ảo cảnh biển xanh thăm thẳm, một bóng người cao lớn đứng trên mặt biển, phát hiện nàng đã quay trở về, hắn lập tức xoay người cong cong khóe môi rất mê hoặc lòng người.

Liễu Sao hừ một tiếng, lập tức quay đi hướng khác.

***

Tháng bảy nóng nực, tháng tám gió hanh, khí thu thấm vào ngàn nhà vạn hộ. Tin tức Thực Tâm ma bị diệt trừ đã sớm lan truyền khắp nhân gian càng làm tăng thêm danh tiếng của Tiên môn, Thực Tâm ma thật sự lại không hề lộ diện dường như cũng đã xác nhận chuyện này sẽ chấm dứt.

Ở ngoài ma cung, cho dù không có ánh mặt trời, bầu trời vẫn trong veo như cũ, tất cả mọi cảnh vật trong tầm nhìn đều rõ mồn một, ngay cả những bụi cỏ cây khô, héo rũ cũng thân thiết như thế, trong gió thoang thoảng mùi hoa quế. Dưới triền núi, mọi người cười ha hả vội vã đánh xe vào thành.

Thứ khí tức tươi mát này! Liễu Sao theo bản năng vận công hấp thụ, nhưng không ngờ thanh khí vừa vào cơ thể, đan điền bỗng đau buốt, nàng sợ tới mức cuống cuồng khoanh chân kiểm tra.

Ma đan xuất hiện vết nứt, nếu tiếp tục như thế, chắc chắn tu vi sẽ bị hủy sạch.

Là lệnh cấm của Ma thần! Rốt cuộc Liễu Sao đã nhớ ra chuyện này, cũng không dám sơ suất nữa, nàng cẩn thận vận chuyển chân khí để điều trị vết thương.

Theo dòng ma lực lưu chuyển, sự mất cân bằng linh khí trong cơ thể ngày càng nghiêm trọng, trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh chén máu tươi bốc khói nóng hổi.

Bên cạnh đang có hơi thở của người còn sống… Uống máu họ, hấp thu sinh khí của họ!

Sát khí nổi lên, Liễu Sao bất tri bất giác hiện lên ma tướng, con ngươi đỏ rực tỏa ra ánh nhìn hung tợn, xuyên thẳng qua kẽ lá nhìn chằm chằm đám con mồi trên đường.

Bỗng nhiên, cổ tay nàng bị ai đó bắt lấy!

Tốc độ nhanh quá! Là ai cản nàng? Liễu Sao hung dữ xoay mặt đi, vừa vặn đối diện một đôi mắt thật ôn hòa, tua rua màu tím lay động trong gió.

Người đó vẫn mặc áo báo tím rực rỡ, giẫm lên một mảnh lụa trắng, dáng vẻ như vừa thở phào nhẹ nhỏm: “Ta vẫn luôn tìm ngươi, hóa ra ngươi ở đây.”

“Là huynh!” Liễu Sao lập tức thu lại ma tướng, nàng chợt nhớ ra y là tiên bèn cảnh giác lùi về sau: “Huynh… tìm ta?”

“Phải khống chế ma tính, đừng để người trong Tiên môn phát hiện ra.” Y buông tay nàng ra.

“Kha Na!” Đôi mắt Liễu Sao tỏa sáng.

Không phải y tới bắt nàng? Đúng rồi, y không phải là đám Tiên tôn và Chưởng môn đáng ghét, y còn qua lại với Yêu quân áo trắng nữa, đương nhiên y sẽ không quan tâm nàng là ma. Chỉ cần nàng không làm hại con người thì có thể làm bạn với y.

Kha Na mỉm cười: “Ta vừa từ yêu giới về, ngươi vẫn khỏe chứ?”

Một câu hỏi thăm ân cân rất bình thường nhưng đã khiến mũi Liễu Sao nghèn nghẹn, nàng gật đầu rồi lại lắc đầu.

Kha Na không hỏi thêm nữa: “Trong một thời gian ngắn ngủi, không ngờ tu vi của ngươi lại tiến bộ đến mức này, quả là đáng ngạc nhiên.”

Tốc độ tu luyện của ma dù có cao thế nào cũng không đến mức này. Liễu Sao hiểu nghi ngờ của y, bèn chậm rãi kể lại nguyên nhân cho y nghe.

“Lại là sức mạnh bí ẩn đó?” Kha Na giật mình.

“Đúng vậy, chỉ cần muội tu thành Thiên ma là có thể giết…” Liễu Sao ngậm miệng lại.

Kha Na nhíu mày: “Ngươi muốn báo thù sao?”

Liễu Sao cố chấp cãi: “Bọn chúng đã hại chết Lục Ly!”

Kha Na lắc đầu từ tốn: “Thứ mà ngươi đối phó là toàn bộ Tiên môn, thậm chí là liên minh tiên – võ. Cho dù ngươi có tu thành Thiên ma cũng chưa chắc đã báo thù được, sao ngươi không mượn sức từ Vô Tích Yêu Khuyết? Có được sự giúp đỡ của Yêu quân áo trắng, chí ít ngươi sẽ nắm thêm được một phần.”

Y chịu giúp mình đối phó với Tiên môn sao? Liễu Sao ngạc nhiên, cũng biết những gì y nói rất có lý, muốn đối phó đám Thương Kính, một người thì không đủ sức, có được sự giúp đỡ của Yêu quân áo trắng đương nhiên là tốt nhất.”

Liễu Sao do dự: “Yêu quân áo trắng sẽ đồng ý sao?”

Kha Na hỏi lại: “Nếu ngươi có thể giúp Ký Thủy tộc giải thoát, ngươi sẽ đồng ý giúp y chứ?”

Liễu Sao gật đầu ngay tắp lự.

“Vậy là đủ rồi.” Kha Na đáp: “Ta sẽ chuyển lời giúp ngươi, nhưng chiến loạn yêu giới vẫn chưa ngừng lại, phải chờ đến khi tiêu diệt được Bách Yêu Lăng, thống nhất yêu giới thì Vô Tích Yêu Khuyết mới đủ thực lực đối kháng với tiên giới. Trước tiên ngươi cứ chuyên tâm tu luyện, nhưng không thể quá gấp rút.”

Liễu Sao rất biết ơn y, nàng khẽ kéo áo bào tím của y: “Cảm ơn huynh, Kha Na!”

Kha Na khẽ nhíu mày rồi cười bảo: “Ta đi trước đây, nếu ngươi có chuyện gì khó xử thì cứ đến Vô Tích Yêu Khuyết nhờ giúp đỡ.”

Liễu Sao buông y ra đáp: “Muội đã biết.”

“Sức mạnh trên người ngươi không nên tiết lộ với người khác, con người Lư Sênh không đơn giản đâu.” Kha Na lại dặn dò thêm rồi phi thân biến mất trong không trung, chẳng biết là đã dùng độn pháp gì.

Lần này bất ngờ gặp được y, tâm trạng Liễu Sao đỡ hơn một chút, nàng nghĩ gần chỗ này có đệ tử Tiên môn trấn giữ, nếu bị phát hiện sẽ rất phiền phức, chi bằng quay về Ma cung thì hơn.

Vào đúng lúc nàng xoay người, một chiếc xe ngựa “lộc cộc, lộc cộc” chạy qua trên đường, trong xe vọng ra tiếng khóc của trẻ con.

“Tiểu Thu lại quấy khóc nữa rồi ạ.”

“Do con bé không quen ngồi xe ngựa thôi, đi nhanh lên đi.”

“Vâng, thưa phu nhân.” Xa phu vội vàng vung roi lên.

Gió thổi tung màn xe lộ ra khuôn mặt một người phụ nữ trung niên rất xinh đẹp.

***

Hậu hoa viên ở Thái Đàm thành của Liễu gia lớn hơn ở Âm thành rất nhiều, cỏ cây um tùm tươi tốt, hòn giả sơn, hành lang càng tinh xảo hơn. Vì muốn tìm vị tiên sinh tốt nhất cho con nên phải đến học ở thư viện tốt nhất, Liễu gia vừa mới chuyển tới đây hồi đầu năm, cũng đã mở thêm vài cửa hàng, mọi chuyện rất thuận buồm xuôi gió.

Trên hành lang, bà vú và các nha hoàn thay nhau dỗ dành một cô bé con chừng hai ba tuổi. Làn da cô bé trắng nõn, bé cất tiếng cười khanh khách khi đùa giỡn cùng mọi người.

Cách đó không xa, người phụ nữ trung niên xinh đẹp nằm trên ghế dựa trò chuyện cùng đại nha hoàn, bà nở một nụ cười hiền hậu, yêu thương.

Liễu Sao nhìn khuôn mặt khá giống nàng mà thầm siết chặt tay.

Bà có từng qua nghĩ tới một đứa con gái khác hiện đang ở đâu không? Bị hai người được gọi là cha mẹ mang đến thế giới này, rồi lại bị họ không chút thương tình đẩy xuống vực sâu. Giống hệt như cái bình cổ trong thư phòng khi xưa, Liễu lão gia từng xem nó như bảo vật, không tiếc lãng phí tiền bạc và tâm huyết duy tu nó, nhưng sau đó vì thiếu tiền mà đã bán đi. Chỉ cần cho nàng vài năm dưỡng dục là có cái quyền bán phắt nàng đi, vậy nàng và cái bình cổ kia có gì khác nhau chứ?

“Òa…” Cô bé vấp phải một hòn đá ngã sóng soài, bé cất tiếng khóc lớn, bà vú hoảng hốt ôm lấy bé, nhẹ giọng dỗ dành.

Người phụ nữ lắc đầu, cười cười rồi tiếp tục trò chuyện với nha hoàn.

Liễu Sao như giật mình tỉnh giấc, buông lỏng bàn tay ra.

Là may mắn sao? Đây rõ ràng là một bản sao khác của nàng, được yêu chiều, được dung túng đó, nhưng nếu bây giờ Liễu gia lại xảy ra chuyện thì muội muội này cũng không thể tránh thoát cái vận mệnh giống nàng.

Nhìn đôi mắt ngân ngấn lệ của cô bé con, Liễu Sao thầm nghĩ, nàng sẽ không vì bất cứ kẻ nào mà sinh con, bao gồm cả Lục Ly hay vì chính bản thân mình. Nàng sẽ chỉ vì yêu thương một đứa trẻ mà sinh ra nó, bất luận đứa bé đó có đáng ghét bao nhiêu, bất luận xảy ra biến cố gì, nàng nhất quyết sẽ không vứt bỏ nó.

“Tiểu Liễu sư muội, quả nhiên muội ở đây.” Có người khẽ vỗ vai nàng.

Nghe thấy giọng nói đó, khuôn mặt Liễu Sao vặn vẹo hết cả, nàng tung ra sát chiêu.

Vô số sợi bông trắng toát bắn ra từ người nàng, tựa như những cảnh tơ liễu bị gió thổi tung phóng tới người kia. Dưới sự che giấu của sát chiêu bồng bềnh tơ liễu là một mũi dùi màu xanh lam vừa nhanh vừa chuẩn xác nhắm thẳng vào cổ họng đối phương, cực kỳ độc ác.

Những kẻ tu theo ma đạo đều được Ma thần ban cho Võ điển tùy theo tư chất mỗi người. Liễu Sao được nhận ba thức ‘Tơ liễu sát’ và bốn thức ‘Ma diễm trảm’, nàng chỉ mới luyện thành thức đầu tiên ‘Du nhứ triêm y’ , tuy là lần đầu tiên sử dụng, uy lực lại không hề tầm thường, thừa sức đối phó đệ tử Tiên môn bình thường.

Nhưng, đối phương chỉ dùng một chiếc quạt tròn đã chặn lại rồi chính xác hóa giải sát chiêu, ngay cả ma khí cũng bị xua tan sạch sẽ.

Liễu bị lực đạo còn sót lại bắn ngược ra sau vài bước, nàng hoảng sợ, lúc này mới phát hiện tu vi của vị Chân quân này đã vượt xa nàng.

“Muội nhập ma ư?” Thương Ngọc Dung giật mình.

Ma thì đã sao? Người bảo vệ nàng là ma chứ không phải là tiên. Liễu Sao thấy mình đánh không lại y, nàng không nói một lời dốc toàn lực bổ tới một chưởng, sau đó thừa cơ hóa thành âm phong bỏ trốn.

Tiên môn xem tru diệt ma là nhiệm vụ hàng đầu, kết giới phòng vệ xung quanh thành trì không phải là để xem chơi, ngay cả Lư Sênh cũng phải cẩn thận hành động. Liễu Sao là nghé con mới sinh không sợ hổ, ỷ vào thiên phú có thể hoàn toàn che giấu khí tức mà trà trộn vào thành. Ai ngờ lại gặp phải Thương Ngọc Dung, thật ra nàng không cố ý quay về Liễu gia, chẳng qua là vừa khéo đi ngang qua thôi.

Màn đêm tối đen buông xuống, chợ đêm trong thành đã bắt đầu buôn bán, đèn đuốc sáng trưng.

Hậu hoa viên yên lặng hơn ban ngày, Liễu Sao giấu mình trong cành lá, lắng nghe tiếng bước chân nhỏ vụn bên ngoài tường thành dần đi xa, lại có thêm một đội võ sư đến điều tra rồi rời đi.

Thương Ngọc Dung muốn bắt người, chắc chắn sẽ hạ lệnh tăng cường phòng thủ thành trì, cho nên Liễu Sao vẫn chưa rời khỏi thành ngay, mà dựa vào ưu thế ẩn giấu khí tức trốn khỏi sự truy đuổi, sau đó lặng lẽ quay lại nơi này. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, đây là bài học kinh nghiệm khi nàng làm sát thủ. Ở vùng phụ cận thường có đệ tử tuần đêm, Liễu Sao không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng thầm sốt ruột… Bọn họ sẽ tiến hành điều tra khắp toàn thành chứ? Thương Ngọc Dung khôn khéo như thế, chỉ e sẽ nhanh đoán được nơi ẩn thân của nàng.

Trong tòa tiểu lâu vọng đến tiếng khóc la của cô bé con, Liễu lão gia và phu nhân dẫn nha hoàn đến xem đứa con gái. Đã qua sáu năm mà dung nhan vợ chồng họ vẫn không thay đổi là bao, bọn họ cùng dỗ dành đứa con gái, cả gia đình thuận hòa, vui vẻ.

Liễu Sao nhìn tình cảnh bên trong cánh cửa sổ, nàng bỗng nghĩ… Có lẽ, hai người cũng đã từng hỏi thăm tung tích của nàng? Mà Võ Dương hầu phủ là thế lực lớn, Phương Vệ Trường sẽ không thả người, có lẽ họ cũng muốn cứu nàng, nhưng chỉ là lực bất tòng tâm chăng.

Nếu bây giờ nàng bước ra gặp hai người, biểu cảm của hai người sẽ thế nào đây? Họ có thể cứu nàng hay không?

Ai cần họ cứu chứ! Liễu Sao bĩu môi.

Nàng đã là ma, dù sao cũng chẳng còn ai có thể cứu được nàng.

Liễu Sao thật cẩn thận lướt qua hành lang, tìm cách ra ngoài quan sát tình hình, khi vừa đến bên tường đã bị cản lại.

“Tiểu Liễu sư muội.”

“Muội đừng sợ, không phải ta tới bắt muội đâu.” Thương Ngọc Dung đi đến trước mặt nàng, khẽ thở dài: “Lúc đó chúng ta đã nghi ngờ thân phận của Lục Ly, hơn nữa ma anh lại mất tích, tình thế chẳng thể làm gì hơn mới…”

Một luồng tơ màu lam bắn ra từ ngón tay mảnh khảnh phóng thẳng tới lồng ngực y!

Lý do đó liên quan quái gì đến nàng! Nếu không phải y thì liệu đám người Thương liệu có thể biết được vị trí của hai người, thì sao Lục Ly có thể chết chứ?

Tiên ấn chợt lóe lên, sợi tơ lam chưa chạm vào cơ thể đã tan biến hoàn toàn, Thương Ngọc Dung không hề so đo với nàng: “Chuyện của Lục Ly có rất nhiều điều lạ lùng, Lạc sư huynh sẽ quay lại nhanh thôi, muội theo ta về trước đã.”

Có điều lạ lùng? Lạc Ca đã từng giao đấu với Thực Tâm ma, hắn sẽ tin lời nàng.

Trong phút chốc Liễu Sao thấy vui mừng, nước mắt bất giác tuôn rơi.

Rốt cuộc đã có người tin tưởng nàng? Nhưng Lục Ly đã chết trong tay họ thì phải tính làm sao! Y áy náy thì nàng phải tha thứ ư? Mạng sống của Lục Ly cũng giống hệt nàng chỉ đáng giá một trăm lượng bạc thôi à?

“Ta mặc kệ!” Cuối cùng Liễu Sao cũng lên tiếng nhưng cực kỳ cố chấp: “Trừ phi các người làm Lục Ly sống lại! Làm hắn sống dậy thì ta sẽ nghe lời ngươi.”

Tiên môn tiêu diệt Ma tôn Trưng Nguyệt thì không có gì sai. Thương Ngọc Dung không hề giải thích bất kỳ điều gì.

Thật sự không thể ngờ được Tạ Lệnh Tề sẽ nhúng tay vào, tình huống quá bất ngờ, mà Lạc Ca lại không có mặt, y cũng không cản được.

“Liễu sư muội, ta…”

Còn chưa dứt lời, y bỗng vươn cánh tay kéo Liễu Sao về phía sau.

Liễu Sao cũng ngừng động tác, xoay mặt lại nhìn.

Một bóng đen lặng lẽ đáp xuống bên hòn giả sơn, trên hai lỗ nhỏ của chiếc mặt nạ thanh đồng lóe lên ánh sáng đỏ, y trông có vẻ điên cuồng hơn những lần gặp trước, trong tay là một bé gái đang hôn mê, hoàn toàn không quan tâm hai người bên này.

Thương Ngọc Dung vẫn chưa từng gặp y, cảnh giác đoán: “Đây là… rối loạn chân khí?”

“Thực Tâm ma, là Thực Tâm ma!” Liễu Sao càng kích động, nàng bật khóc, không quan tâm tới bất cứ thứ gì kéo chặt Thương Ngọc Dung: “Không phải là Lục Ly, ta đã nói không phải là hắn!”

Thương Ngọc Dung không hề nghi ngờ, y biến sắc.

Quan sát tình huống của Thực Tâm ma này giống bảy tám phần với lời Lạc Ca kể, chẳng lẽ vết thương của y chưa lành mà đã hấp thụ ma lực từ ma anh để tu luyện khiến cho chân khí bị tán loạn, nên mới mặc kệ mọi thứ ra ngoài moi tim người!

Móng tay màu lam chụp xuống ngực cô bé con, trước mắt là một sinh mạng con người, Thương Ngọc Dung đâu dám trì hoãn, y lập tức gạt tay Liễu Sao đang níu mình ra, chiếc quạt tròn biến mất, Xích Tiêu trường kiếm nắm chặt trong tay.

Ánh kiếm như ngọn lửa, bụi đất bốc lên cao, Xích Tiêu kiếm chém thẳng vào Thực Tâm ma!

Tuy Thực Tâm ma đang điên cuồng nhưng theo bản năng vẫn nhận ra nguy hiểm, y vứt đứa bé xuống tiếp chiêu.

Xích Tiêu kiếm bị chấn động bay ngược về, Thương Ngọc Dung lùi lại mấy bước, càng chắc chắn thân phận của kẻ đó, Thương Ngọc Dung lập tức không thăm dò nữa mà tung ra sát chiêu của Thanh Hoa.

Một lúc sau Liễu Sao mới hoàn hồn lại, thấy bọn họ đấu càng lúc càng dữ dội, nàng vận ma công, mũi chân dẫm lên sóng khí, đồng thời nạp trọc khí của bốn phương vào lòng bàn tay, vận lực chờ lúc tấn công… Nếu không phải Thương Ngọc Dung lợi dụng nàng thì sao Lục Ly lại bị giết. Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, muốn giết chết Thương Ngọc Dung quả dễ như trở bàn tay!

Ma quang lập lòe lúc sáng lúc tối, bàn tay khẽ run rẩy.

Liễu Sao đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng nàng thu tay lại, quay qua xem đứa bé hôn mê bên hòn giả sơn.

Đó chính là đứa em gái trên danh nghĩa của nàng. Đúng rồi, nếu bây giờ nàng giết Thương Ngọc Dung thì chẳng phải nàng và con bé đều sẽ chết trong tay Thực Tâm ma sao? Cùng lắm thì bỏ qua lần này, lần sau lại báo thù.

“Hử?” Thực Tâm ma đột nhiên xoay mặt sang bên này.

Y dùng một chiêu đánh văng Thương Ngọc Dung ra, dùng tốc độ cực nhanh vọt đến trước mặt Liễu Sao, vung trảo chộp tới!

Bị nhận ra rồi! Lúc này Liễu Sao mới nhớ ra nàng cũng là con mồi của y, nàng không kịp tránh đành phải đỡ đòn, nhưng Thực Tâm ma đã dốc hết sức thì sao có thể nương tay! Cố sức tiếp chiêu, Liễu Sao cảm thấy ma đan lung lay, suýt chút nữa bị bắn văng ra khỏi cơ thể, nàng phun ra một ngụm máu tươi.

Xích Tiêu kiếm phóng tới kịp lúc, ép Thực Tâm ma lùi lại.

Mãi mà không thấy đệ tử đồn trú đến tiếp viện, Thương Ngọc Dung biết đối phương đã thiết lập kết giới, cản tin tức truyền ra. Thực Tâm ma hấp thụ được sức mạnh của ma anh thì dù hai người cùng hợp lực cũng không phải là đối thủ của y. Tình thế rất nguy cấp, Thương Ngọc Dung vươn tay đỡ Liễu Sao dậy, sắc mặt nghiêm trang: “Tiểu Liễu sư muội, hãy nghe ta nói!”

Liễu Sao tránh ra: “Ta không nghe!”

Lại chắn thêm một chiêu của Thực Tâm ma, Thương Ngọc Dung chấn động huyết khí cuộn trào, y lặng lẽ điều tức rồi nghiêm trang dặn: “Ta và muội ở lại đây thì chắc chắn sẽ chết, sau khi ta phá vỡ kết giới, muội hãy ra ngoài trước.”

“Ta không cần ngươi cứu!” Liễu Sao không hề cảm kích.

“Tiểu Liễu Sao nhi, muội đừng tự mình đa tình nữa.” Thương Ngọc Dung mỉm cười, vẫn gõ đầu nàng như thường lệ: “Ta là đệ tử Tiên môn, ta muốn muội gọi người đến đối phó Thực Tâm ma chứ không phải muốn cứu muội đâu.”

Liễu Sao sửng sốt, vẫn tiếp tục mắng: “Ta muốn giết ngươi! Việc gì phải giúp ngươi chứ!”

“Được rồi.” Thương Ngọc Dung hơi dừng lại: “Chuyển lời cho Trác sư tỷ của muội, hãy nói… nói rằng ta đã luyện thành Đông Hoa Phần Hải rồi, muội xem này.”

Hai ngón tay đặt giữa ấn đường, thần thức dung hòa vào kiếm, Xích Tiêu kiếm bay lên không trung rồi biến mất.

Bốn phía xung quanh trong phút chốc rơi vào tĩnh lặng, bầu không khí như ngưng tụ lại, tất cả mọi thứ đều quay về với hư vô.

Hai tay nâng lên cao, tà áo dài bay phất phơ trong gió, bỗng nhiên những đốm sáng nhỏ tựa ánh sao sa trên bầu trời toát ra từ ngón tay y, từng đốm sáng trôi lửng lờ, chạy nhảy khắp không trung.

Một chiêu “Hải Chi Diễm” trong Thanh Hoa sát chiêu đã đạt được vinh quang cao nhất dưới tay Trác Hạo tiên tôn – con trai của cung chủ thứ ba trăm hai mươi bảy của Thanh Hoa cung Trác Diệu, đem tất cả tinh túy phát triển đến tột cùng, rốt cuộc đã hoàn thành được một chiêu đứng đầu trong kiếm thuật là Đông Hoa Phần Hải.

* Có thể hiểu hải chi diễm là lửa biển, lừa trên biển, hoặc là biển lửa. Đông Hoa Phần Hải cũng có nghĩa tương tự, có thể hiểu là quầng sáng rực rỡ thiêu đốt đại dương. Những đốm sáng bắt đầu to dần đẹp lung linh tựa những ánh sao và cũng thật giống những giọt lệ đau thương, chúng dần tụ lại thành hạt to tròn rồi trải dài thành một tấm lưới.

Bất chợt, Xích Tiêu kiếm lại xuất hiện trên không trung kéo theo ngọn lửa đỏ rực trải khắp nền trời, màu xanh lam và màu đỏ lửa đan xen vào nhau, tạo thành cảnh tượng tráng lệ, hùng vĩ, lửa hừng hực thiêu đốt mặt biển.

Cảnh tượng đó rất đẹp và cũng rất dứt khoát, quyết liệt.

Những phụ kiện rườm rà trên người y bỗng ảm đạm phai nhòa, rốt cuộc lần đầu tiên Liễu Sao đã trông thấy khuôn mặt thật của y.

Hóa ra y cũng rất đẹp.

Liễu Sao nghĩ thế đó, tiếp sau nàng bị đẩy văng ra khỏi kết giới.