Người đi! Ừ, đã đi rồi
Để người ở lại, mấy đời hết đau?
Bàn tay vươn thẳng ra, muốn giữ lại thứ gì đó, nhưng chỉ giữ được bọt sóng rỗng không.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ bọt sóng đã tan thành nước, biến mất qua kẽ tay, lòng bàn tay vẫn chẳng nắm giữ được thứ gì.
Chớp mắt, sóng lớn vùi lấp hoàn toàn bóng áo trắng ấy. Liễu Sao không chút do dự ôm lấy Băng huyền cầm xoay người điên cuồng lao đi, không dám quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần.
Tiên giả tung hoành lục giới, vĩ đại gần như hoàn mỹ, lý trí gần như vô tình. Thế nhưng đằng sau vẻ lạnh lùng khó gần đó, có ai nhận ra một tiên giả giàu tình cảm?
Thiếu gia cao cao tại thượng, dùng bản lĩnh sát phạt bảo vệ Tiên môn chúng sinh, nhưng cũng hết lòng yêu thương muội muội, lo lắng cho việc tấn chức của bạn bè.
Cứu ma nữ, đón nhận không hề trách mắng, đơn giản chỉ vì hiểu rõ nàng vô tội. Hắn có thể giết nàng và Thực Tâm ma, diệt trừ họa lớn, đổi lấy bình an cho lục giới, hy sinh một người có thể cứu được nhiều người. Mà người bị hy sinh kia, tiếng rên rỉ thê lương của nàng ắt hẳn sẽ bị vùi lấp trong tiếng cảm kích và khen ngợi của người đời.
Tàn nhẫn với một người, là từ bi với càng nhiều người, thế nhưng không nỡ xuống tay với một người, thì có gì là sai?
“Không ai mong muốn bản thân mình bị vứt bỏ.”
Nàng và chúng sinh, hắn lựa chọn từ bỏ chính hắn.
Giống như biển, giống như gió, giống như sóng.
Rốt cuộc, giữa bi thương cô gái cũng hiểu được, hóa ra nguyện lòng bị vứt bỏ cũng không mong muốn thấy kết cục thế này.
Nàng muốn bất chấp tất cả tìm kiếm hắn, nhưng không còn thời gian để làm chuyện đó, thậm chí không có thời gian để nàng khóc lóc, đau khổ, nàng phải nhanh chóng đưa tin tức về Tiên môn.
Huynh muốn làm như thế nào? Huynh cho rằng nên làm như thế nào?
Có lẽ, muội đã biết.
Sóng đánh lên người, tầm nhìn mờ mịt. Liễu Sao cắn chặt nắm tay trái, không cho bản thân phát ra tiếng, nàng không dám bay lên không, chỉ có thể chạy nương theo mặt biển, nhờ sóng biển che giấu bóng dáng.
Giữa sóng biển mãnh liệt, thoáng ẩn hiện mấy bóng người.
Lư Sênh và Nguyệt đứng ngang nhau, Vị Húc và hai người áo xanh một già một trẻ đứng bên cạnh.
“Xem ra đến chậm một bước rồi.” Lư Sênh như cười như không liếc nhìn Nguyệt.
“Không thể tưởng tượng được Lạc Ca thông minh tuyệt đỉnh lại…”Ánh mắt Vị Húc phức tạp, “Nói ra thì, Lạc Ca cũng nương tay với Ma tộc rất nhiều…” Y dừng lại, sửa lời nói tiếp: “Thôi, cũng bớt chuyện cho chúng ta, Lạc Ca chết rồi, ma giới mừng còn không hết!”
“Đương nhiên,” Lư Sênh nói, “Mấy năm nay, hắn sắp đặt cẩn thận, thúc đẩy tiên võ liên minh, phòng thủ nhân gian đã rất vững chắc.”
Lão áo xanh bên cạnh lên tiếng: “Chúng ta…”
“Con bé đã được cứu, nơi này không còn chuyện của chúng ta.” Lư Sênh để lại những lời này, cùng Vị Húc dẫn theo hai người áo xanh biến mất.
Vì thế, chỗ đó chỉ còn lại một bóng đen cao lớn, hắn đứng giữa sóng, không hề nhúc nhích, giống như một khối đá ngầm cứng nhô ra mặt biển.
Bên cạnh, đám bọt sóng trắng như tuyết nối tiếp nhau nở rộ, vô cùng náo nhiệt.
“Vận mệnh của con bé đã mở, thuộc hạ nói rồi, người đã phí công,” giữa không trung vang lên giọng Lam Sất, “Thiên phạt gần người lắm rồi, người còn muốn nhúng tay sao?”
“Mắt của ngươi bị bệnh đúng không, ta có đụng tay vào đâu.”
“Người nói ma cung tới cứu.”
“Lạc Ca cũng coi như có chút quan hệ sâu xa với ta,” cuối cùng hắn khẽ thở dài, “Hắn còn sống, có thể ngăn cản những âm mưu giả dối trong Tiên môn, có lợi cho chúng ta.”
“Càng ngăn cản kế hoạch của người hơn.”
“Hắn cũng hy vọng Ma tộc được giải thoát.”
“Nhưng hắn sẽ không bằng lòng làm như vậy.”
“Hy sinh một người, đổi lấy thái bình cho lục giới, đây chẳng phải nghĩa lớn của tiên đạo sao?”
“Sự thật đã chứng minh, hắn không kiên trì giữ vững nghĩa lớn kiểu này.”
“Biết đâu chính con bé bằng lòng thì sao?” Hắn kiên nhẫn nói, “Chỉ cần con bé bằng lòng, Lạc Ca vốn không có lý do ngăn cản.”
“Dù có bằng lòng, con bé cũng không muốn, có ai muốn bị hy sinh đâu? Người nhìn đi, con bé luôn muốn sống sót. Không còn ai nữa, con bé chỉ có thể dựa vào người, đây là chuyện tốt.”
Mũ áo choàng che khuất khuôn mặt, hắn không nói gì nữa.
******
Trời tối đen, những đốm lửa yếu ớt dần xuất hiện trên biển, gió biển dần thay đổi, do bị ảnh hưởng của song cực trướng, mưa gió dữ dội trên không, cắt xương nát tim.
Ngọn sóng ngày càng cao, một lúc sau gió lốc kéo đến.
Cô gái liều mạng chạy trên sóng, linh thể bị thương tổn chưa phục hồi, mệt mỏi cạn kiệt sức lực, cuối cùng nàng bị biển cuốn bay ra mấy trượng, gục trên mặt nước. Nàng vừa vùng vẫy đi về phía trước, vừa định lảo đảo đứng lên, lại bị cơn sóng kế tiếp đánh ngả nghiêng.
Đúng vậy, ngay cả thời khắc tuyệt vọng, đau khổ nhất cũng phải kiên cường, không được bỏ cuộc, nàng muốn sống sót.
Nàng phát hiện ra hắn, kêu lên một tiếng không rõ ràng, sau đó lao như điên về phía hắn.
“Liễu Sao nhi.” Hắn hơi cúi người mỉm cười, nhưng không đưa tay ra.
Vạt áo choàng bị gió xốc lên một góc, để lộ đôi giày hoa văn hình trăng tinh tế đẹp đẽ, nàng giơ hai tay ôm lấy hắn không chút nghĩ ngợi: “Ngươi có thể cứu huynh ấy! Ta biết ngươi nhất định có thể, xin ngươi!”
Đôi mắt hạnh ánh lên sự hy vọng, giống hệt như năm đó khi sắp bị bán vào Hầu phủ, nàng vẫn xem hắn như vị cứu tinh.
Nhưng hắn vẫn không hề đáp lại
“Ngươi đã lừa gạt ta phải không?” Nàng khẩn thiết nhìn chằm chằm vào viền mũ áo choàng, giống như muốn nhìn xuyên qua đó thấy được ánh mắt của hắn, “Vì ngươi, ta đã không còn thứ gì, chỉ cần ngươi cứu huynh ấy, ta sẽ tha thứ cho ngươi, ngươi muốn ta làm gì, ta cũng sẽ làm theo ngươi! Cho dù ngươi an bài vận mệnh ta như thế nào, ta cũng bằng lòng!”
Im lặng.
Sóng gió xung quanh ngày càng lớn, bỗng nhiên , mặt biển sáng như ban ngày.
Ánh sáng chợt xuất hiện thật chói mắt, cuối cùng hắn cúi người, dịu dàng đặt tay lên trán nàng, giọng nói tràn đầy sự thân thiết và tiếc nuối: “Ta cũng chẳng có cách nào, Liễu Sao nhi.”
Sấm sét ầm ầm, mưa gió tầm tã.
Trước mặt là ánh trăng lạnh lùng băng giá, vô tình hệt như năm đó.
Liễu Sao buông tay ra.
******
Mưa trên biển có cảm giác đẹp và hùng vỹ, che lấp cả trời, che khuất con đường phía trước, mang theo sức mạnh có thể phá hủy hết tất cả. Đại dương không cam lòng bị khống chế, càng thêm cuộn trào mãnh liệt, hoàn toàn có thể chống lại khí phách của trời. Mưa và sóng hòa vào nhau mờ mịt, điều kiện này cực kỳ có lợi cho người chạy trốn, dễ dàng che giấu bản thân. Chỉ là mỗi giọt mưa đều mang theo độc do ảnh hưởng của song cực trướng, tiêu hao ma lực ít ỏi còn sót lại trong cơ thể.
Không thể để Thực Tâm ma đuổi theo, phải đi về phía trước, muốn sống sót phải trở lại Tiên môn hoàn thành việc cuối cùng hắn giao phó.
Liễu Sao nửa chạy nửa đi, ngả nghiêng lảo đảo theo hướng bản đồ đã chỉ, lúc nàng té ngã lần nữa, một bàn tay kéo nàng ra khỏi nước.
“Không cần ngươi quan tâm!” Liễu Sao dữ dằn hất ra.
“Lạc Ca đâu?” Giọng nói lạnh lùng dễ nghe.
Đúng rồi, sao có thể là hắn. Liễu Sao lau nước trên mặt, nhìn chăm chú: “Đúng là ngươi.”
Thắt lưng màu bạc ánh lên, đúng là A Phù Quân.
Đúng như Lạc Ca dự đoán, y đã đảo ngược tổn thất và quay trở về. Liễu Sao hiểu rõ vị yêu vương Ký Thủy này rất lợi hại, bên cạnh không còn ai bảo vệ, vì thế định lui lại theo bản năng, chợt nghĩ đến lời Lạc Ca, nàng liền xóa bỏ suy nghĩ này.
Chỉ một câu “Đúng là ngươi”, A Phù Quân đã đoán được chuyện xảy ra, đôi mắt hơi trầm xuống.
Linh thể của Thực Tâm ma quả thật đã bám vào cô gái này.
Phát hiện có chuyện bất thường, hắn lập tức trở về hang, hy vọng sẽ tìm được bản thể của Thực Tâm ma, đúng lúc gặp phải linh thể của Thực Tâm ma trở về, may mắn là Thực Tâm ma bị thương nặng, y lại cẩn thận nên mới độn thủy thoát thân kịp thời.
“Lạc Ca đã đoán trước được từng bước đi của ta, lựa chọn của hắn khiến ta thất vọng rồi,” A Phù Quân lãnh đạm nói, “Xem ra, hắn cũng biết ta sẽ đến tìm ngươi.”
Liễu Sao ngơ ngác đứng nhìn, thông qua vị yêu vương khôn ngoan trước mặt, nàng như thấy lại bóng dáng của vị tiên giả.
A Phù Quân nhíu mày.
Bất luận thế nào, Lạc Ca đối với yêu giới đều có lợi không hề gây hại. Nghe nói năm đó, vợ chồng Trọng Hoa tôn giả du ngoạn lục giới, tiên hải nhất định có ghi lại. Lạc Ca lựa chọn con đường này rất thông minh, nếu không tận dụng ưu thế của Ký Thủy tộc, y cũng không tìm được con bé nhanh như vậy.
A Phù Quân nói tiếp: “Thực Tâm ma nhìn thấy ta, sẽ nhanh chóng nghĩ ra tung tích của ngươi, bây giờ ngươi muốn trở về ma cung ư?”
Liễu Sao lắc đầu: “Ta muốn trở về Tiên môn.”
“Sao?” Sóng mắt A Phù Quân chợt sáng, nhưng không hề ngăn cản, “Đi thôi.”
Ngọn nước dưới chân như có sinh mệnh, nâng cô gái sắp kiệt sức lên.
Lạc Ca quả nhiên nói đúng, y nhất định sẽ giúp đỡ, Liễu sao thầm thở phào: “Ta sẽ báo đáp các ngươi.”
“Thực Tâm ma ở Tiên môn, Lạc Ca vừa chết, bản thân ngươi rất khó bảo toàn.” A Phù Quân như nở nụ cười kỳ lạ, xoay người bước vào đáy nước.
******
Con đường trên bản đồ rất chính xác, tiên hải thông với tiên giới. A Phù Quân ra lệnh cho hai tiểu yêu Ký Thủy dùng Hưng Ba thuật đưa nàng đi, tốc độ thực sự khác biệt, nhưng vì lộ trình xa gấp đôi nên hai tháng sau Liễu Sao mới tới Đông Hải.
* Hưng ba: dậy sóng. Dùng ma nhãn nhìn qua kết giới, cửa Thanh Hoa cung vẫn lồng lộng giữa không trung, giống hệt như trước.
Liễu Sao lẳng lặng nhìn cửa cung.
Liều mạng chạy trốn, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, vốn không còn sức lực để đau thương. Nhưng bây giờ, rốt cuộc về đến nơi này, cảnh vật trước mặt quen thuộc như thế, tất cả mọi thứ vẫn đang rành rành trước mắt.
Một nơi quen thuộc, giống như trong giấc mộng.
Ngay ở đây, nàng từng nhìn thấy vị tiên nhân trẻ tuổi đứng giữa đám mây, cả người như mũi kiếm, phong thái bức người, được mấy ngàn đệ tử Tiên môn tranh nhau đón chào.
“Ngươi tới đây làm gì!” Thấy nàng đầu bù tóc rối, cả người chật vật xuất hiện, đám đệ tử bảo vệ Thanh Hoa cung đều rút kiếm vây lại. Lạc Ca sắp xếp cứu nàng trước mặt nhiều người, cho dù Thương Kính thấu hiểu, cũng khó có thể xóa bỏ thành kiến của các đệ tử Thanh Ha cung, chỉ vì e ngại lời căn dặn của Thương Kính và thể diện của Lạc Ca nên mới không ra tay.
Liễu Sao lấy lại tinh thần: “Ta muốn gặp Thương cung chủ.”
“Tới đền tội sao?” Giọng cười lạnh lẽo.
“Ma nữ này biết hối cải à?”
…
“Im miệng!” Một đại đệ tử đi tới ngăn mọi người lại, sau đó xoay người nhìn Liễu Sao, vừa khách khí vừa lãnh đạm nói, “Thương cung chủ đến Tử Tiêu cung rồi, hôm khác ngươi đến đi.”
Không có ở đây ư? Liễu Sao đột nhiên nhận ra có điều bất thường.
Thương Kính có thể ngồi lên vị trí thủ tọa tiên minh thì kiến thức và trí tuệ đều bất phàm, cho nên mới nén nỗi đau mất con bỏ qua cho nàng. Theo lời Lạc Ca nói, hắn bỏ mình truyền tin ra ngoài, cho dù Tiên môn tin hay không, Thương Kính cũng sẽ vì đề phòng thế cục thay đổi, nhất định cố thủ ở Thanh Hoa cung, Thực Tâm ma rất khó lợi dụng được sơ hở.
Nhưng hiện tại Thương Kính đã ra ngoài, chứng tỏ có vấn đề, chẳng lẽ…A Phù Quân không truyền tin tức ra ngoài.
Đúng rồi, nếu đệ tử đó thực sự nghe được lời đồn, khi nhìn thấy nàng sẽ không có phản ứng như vậy!
Liễu Sao giật mình.
Việc này cũng không trách A Phù Quân giấu giếm, nàng cũng chưa từng hỏi, A Phù Quân cũng có thể không biết kế hoạch của Lạc Ca. Có điều, Liễu Sao thật sự không nghĩ ra y có lý do nào khác, nội chiến yêu giới sợ nhất là có người bên ngoài nhúng tay vào, dùng tin tức Lạc Ca chết để gây nhiễu loạn thế cục, rõ ràng có lợi hơn với bọn họ, A Phù Quân vốn thâm sâu, sao có thể thờ ơ được chứ?
Liễu Sao tuyệt đối không tin Lạc Ca sẽ dự đoán sai, dù sự thật ngay trước mặt, nàng vẫn tin tưởng tuyệt đối phán đoán của Lạc Ca, tiếp tục làm theo lời căn dặn, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Liễu Sao vốn không phải là người có chủ kiến, thời điểm này cũng không biết làm thế nào cho phải — nàng là ma, lại gián tiếp hại chết Thương Ngọc Dung, Tiên môn không có ai tin tưởng nàng, những đệ tử Thanh Hoa nhìn thấy di vật của Lạc Ca, có lẽ không cần chờ Thương Kính trở về cũng sẽ giết chết nàng ngay tại chỗ.
Rời khỏi đây sao? Hiện tại, hành tung đã bị phát hiện, bị Thực Tâm ma canh chừng, sẽ càng thêm nguy hiểm.
Ở lại đây ư? Liễu Sao vẫn nhớ rất rõ, Thực Tâm ma từng hiện thân ở Thanh Hoa cung, y có thể ẩn thân trong Thanh Hoa cung.
Nên làm gì bây giờ? Liễu Sao lâm vào thế khó xử, càng hoảng hốt hơn, càng mệt mỏi suy nghĩ càng rối loạn, không chờ nàng ra quyết định, một người đã bước ra.
“Tạ sư huynh.” Mấy tên đệ tử lập tức chào hỏi y.
Liễu Sao cực kỳ căm ghét Tạ Lệnh Tề, nhưng nàng biết trước mắt không thể hành động theo cảm tính, cố gắng không chế cảm xúc.
Tạ Lệnh Tề nhìn thấy nàng cũng vô cùng ngạc nhiên: “Liễu sư muội? Không phải muội đi cùng Lạc sư đệ đến Đại Hoang sao? Lạc sư đệ đâu rồi?”
Liễu Sao nắm chặt hai tay, suy nghĩ đột nhiên trở nên tỉnh táo, lập tức bình tĩnh ra quyết định: “Huynh ấy sai muội về tìm Thương cung chủ.”
Tạ Lệnh Tề vội nói: “Thương cung chủ không có ở đây, nếu có chuyện, sư muội đừng ngại, cứ nói với ta.”
Liễu Sao im lặng.
“Ta chỉ sợ làm chậm trễ việc quan trọng mà thôi,” Tạ Lệnh Tề cười, “Được rồi, vào trước đi rồi nói, Lạc Ninh sư muội cũng ở bên trong.”
“Lạc Ninh?” Liễu Sao giật mình, “Không phải muội ấy ở Nam Hoa sao?
Tạ Lệnh Tề cũng không so đo thái độ vừa rồi của nàng, tốt bụng đáp lại: “Hai tháng trước, kết giới của Tử Trúc phong tự nhiên biến mất, muội ấy lo lắng an nguy của Lạc sư đệ, đúng lúc ta và sư tổ đến đây tìm Thương cung chủ nên đưa muội ấy đi cùng. Hơn nữa mấy vị chưởng giáo đều ở đây, nếu muội mang tin tức quan trọng về thì vào đó đi.”
Kết giới biến mất, vì người đã không còn nữa. Nhưng không có ai nghĩ như vậy, trong mắt bọn họ, không có gì Lạc Ca không làm được, ngoại trừ người Lạc Ca quan tâm nhất là Lạc Ninh. Nếu nói trước đó Liễu Sao còn chần chừ, giờ phút này đã quyết tâm ở lại Thanh Hoa cung. Lạc Ninh nhất định không được xảy ra chuyện gì, may mắn là các chưởng môn tiên tôn ở đây, Thực Tâm ma lại bị trọng thương, chắc sẽ không dễ dàng ra tay.
Biết nàng đến vì nghe theo chỉ thị của Lạc Ca, đệ tử Thanh Hoa cung không dám cản lại, hai người nối bước nhau vào cửa cung. Tuy rằng Liễu Sao đề phòng Tạ Lệnh Tề, nhưng bảy cung điện quan trọng của Thanh Hoa cung, ngay cả cầu thang cũng có đệ tử bảo vệ và pháp trận, vốn không cần lo lắng bị hãm hại.
Hai người vừa đi đến bên ngoài Động Linh điện, liền gặp Tô Tín và Trác Thu Huyền đang đi tới.
“Liễu Sao nhi?” Tô Tín thấy nàng, vẻ mặt rất vui mừng.
Trác Thu Huyền chỉ gật đầu chào Tạ Lệnh Tề, sau đó thoáng nhìn Liễu Sao.
Lam bào đơn giản, chiếc quạt Giang Sơn Thu Ý vẫn giắt bên thắt lưng như trước, chỉ là bên cạnh có thêm Xích Tiêu kiếm nữa. Nàng và Lạc Ca là bạn bè từ nhỏ, còn từng cùng Kha Na giao chiến với Thực Tâm ma, có thể xem là người đáng tin cậy nhất. Nhưng Liễu Sao hiểu rõ, Thương Ngọc Dung thật sự vì cứu nàng mà chết, tuy rằng nàng đi báo tin, Tạ Lệnh Tề làm chậm trễ, nhưng vẫn không tránh khỏi áy náy.
Liễu Sao cắn môi, nhìn bóng dáng Trác Thu Huyền kêu lên: “Trác sư tỷ!”
Trác Thu Huyền như không nghe thấy.
“Lạc sư huynh, huynh ấy…” Vừa nói ra những lời này, cổ họng Liễu Sao nghẹn đắng.
Tâm tư Trác Thu Huyền rốt cuộc cũng không sâu xa bằng Lạc Ca, chưa phát hiện ra sự khác thường của nàng đã bước đi xa.
Trong mắt bọn họ, Lạc Ca là người ưu tú nhất Tiên môn, kiếm thuật vô cùng cao minh, trí mưu xuất chúng, ai lại nghĩ đến kết quả này? “Trác sư tỷ có việc, chờ rảnh rỗi rồi đi tìm tỷ ấy,” Tô Tín có lòng tốt an ủi mấy câu rồi lại nói, “Lạc sư huynh không có tin tức, các vị chưởng môn đều lo lắng, muội mau vào đi.”
Tạ Lệnh Tề cười: “Ta đang định dẫn muội ấy đi gặp chưởng giáo, Tô sư đệ định đi đâu?”
Tô Tín nói: “Đệ và Trác sư tỷ đi…”
“Chúng ta vào đi.” Liễu Sao đột nhiên cắt ngang, giữ chặt cánh tay y.
Tô Tín không thể ngờ được nàng lại làm như vậy, vội vàng rút tay về.
Liễu Sao không buông: “Ta có chuyện muốn nói với huynh.”
Tạ Lệnh Tề cười cười nhìn hai người.
Tô Tín hơi xấu hổ: “Ta phải đi cùng với Trác sư tỷ…”
“Tô Tín!’ Liễu Sao lại cắt lời y.
Thấy mắt nàng lộ rõ nét lo âu, Tô Tín dù ngốc cũng nhận ra, ngây người rồi vội vàng gật đầu: “Được, ta đưa muội vào trong.”
Liễu Sao thật sự không còn cách nào khác, Lạc Ca sẽ nhìn người không sai, đồng ý chuyện Tô Tín và Lạc Ninh chứng tỏ Tô Tín cũng có thể đáng tin cậy.
******
Trên Thông Huyền điện, các chưởng môn đang bàn chuyện, chưởng giáo Nam Hoa phái Nguyên Tây Thành và Vạn Vô tiên tôn đã ngồi trong đó. Biết Liễu Sao mang tin tức về, mọi người vội vàng kêu nàng vào.
Liễu Sao vào đại điện trước ánh mắt của bao người, bình tĩnh bước lên phía trước bậc thang.
Hiện tại, trong Tiên môn, Nam Hoa phái được xem như môn phái hàng đầu có lịch sử lâu đời nhất, còn có kiếm thuật của Tử Trúc phong vang danh lục giới, mặc dù từng bị xuống dốc, uy danh vẫn còn đến ngày nay, huống chi còn có Lạc Ca. Lúc này Thương Kính không có ở đây, các chưởng môn cùng nhìn về phía Nguyên Tây Thành.
Nguyên Tây Thành trời sinh ít nói, y vốn không đồng ý chuyện Lạc Ca cứu Liễu sao, vừa mở miệng liền hỏi: “Ngươi mang tin tức về?”
Biết y là trưởng bối của Lạc Ca, Liễu Sao cung kính hành lễ, chưa kịp nói gì, đã thấy Lạc Ninh chạy vào: “Liễu sư tỷ trở về rồi sao? Liễu sư tỷ!’
Chiếc áo choàng màu xanh lá liễu, khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như đóa hoa đào được ôm giữa lá xanh.
Quay đầu nhìn lại, Liễu Sao nhìn thấy nét thông minh, theo bản năng muốn tìm kiếm bóng dáng của một người khác, nhưng ngoại trừ linh khí trên người, khuôn mặt cô gái này hoàn toàn khác Lạc Ca.
Lạc Ninh kéo chặt nàng hỏi: “Ca ca muội đâu?”
Trong lòng muội ấy, nhất định ca ca sẽ khải hoàn trở về như trước đây phải không? Liễu Sao tránh ánh mắt nàng: “Huynh ấy không trở về.”
Lạc Ninh thất vọng “A” một tiếng, nghi ngờ nhìn nàng, đang định hỏi chuyện, Tạ Lệnh Tề đứng bên cạnh ho khẽ nhắc nhở: “Liễu sư muội, chưởng giáo chờ câu trả lời của muội.”
Lạc Ca sắp xếp mọi chuyện là khi Thương Kính có mặt ở Thanh Hoa cung, Liễu Sao thấy Thương Kính không ở đây, đành phải trì hoãn: “Chuyện rất quan trọng, huynh ấy nói ta phải đích thân gặp Thương cung chủ.”
Câu trả lời này của nàng rõ ràng là không chịu nói, các chưởng môn nhìn nhau.
Chưởng giáo Phù Sinh phái Chúc Xung không vui: “Thương cung chủ không ở đây, nếu là chuyện quan trọng sao có thể chậm trễ, ngươi nói trước đi.”
Liễu Sao vẫn im lặng.
Chúc Xung vốn nóng tính thấy thế tức giận, cười châm biếm: “Ngươi nghi ngờ bọn ta sao?”
Nguyên Tây Thành lên tiếng: “Những người đang ngồi đây đều đáng tin, nói đi.”
Ai có thể nghĩ rằng Thực Tâm ma là người quen của Lạc Ca chứ? Liễu Sao vẫn im lặng.
Tô Tín cũng không biết vì sao nàng lại cố chấp như thế, thấy mọi người không vui, liền nhẹ giọng nói: “Sư phụ ta quả thật không có ở đây, người đi Tử Tiêu cung, quay về còn phải đến Võ đạo, ít nhất là hai tháng nữa cũng chưa trở về. Muội đừng ngại nói với các vị chưởng môn đây, Nguyên chưởng giáo cũng không phải người ngoài.”
Liễu Sao vẫn ngước mặt lên, kiên quyết: “Huynh ấy nói ta tìm Thương cung chủ.”
Thấy nàng nặng nhẹ gì cũng không chịu, Chúc Xung quát lên: “Con nhóc không đầu óc này, rách việc! Sao Lạc Ca lại phái nó trở về.
Không chỉ y mà các chưởng giáo đều nhíu mày.
Vạn Vô tiên tôn vuốt chòm râu bạc, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tuy nói người nhận ủy thác vốn nên như thế, nhưng bất cứ chuyện gì cũng phải chú trọng biến cố. Như vậy đi, ta sẽ làm chủ, con đừng sợ, đã có ta ở đây.
Nói đến đây, Liễu Sao rất khó lòng từ chối.
Bọn họ đều là trưởng bối của Lạc Ca, theo lý không nên từ chối. Nhưng Thực Tâm ma có thể trà trộn trong những người này, huống chi những chưởng môn đó vốn không tin nàng, nếu nói thật chuyện của Lạc Ca trước mặt mọi người chỉ sợ tình hình càng không tốt. Lạc Ca nói phải đích thân giao Băng huyền cầm cho Thương Kính, đây là tín vật duy nhất, có lẽ trên đó có tin tức quan trọng, có khi nào rút dây động rừng không?
Ngay lúc nàng hết sức chần chừ, Lạc Ninh bên cạnh nháy mắt mấy cái, đột nhiên hỏi: “Trước khi đi, ca ca có hạ lệnh trấn thủ cửa vào yêu giới, các chưởng môn đều chờ sắp xếp bước tiếp theo, sư tỷ mang tin tức về chuyện này sao?”
Liễu Sao bừng tỉnh, lập tức nói: “Huynh ấy nói, phải tiếp tục phái người đóng ở cửa vào yêu giới.”
Lạc Ca gặp chuyện bất trắc, người biết chỉ có A Phù Quân, Thực Tâm ma và nàng. A Phù Quân chưa nói, Thực Tâm ma muốn che giấu tung tích, cũng không thể chủ động để lộ ra ngoài việc y từng đến Đại Hoang, nàng chỉ cần nói đại vài chuyện để ứng phó với các chưởng giáo, kéo dài thời gian tới lúc Thương Kính trở về.
Các chưởng môn nghe vậy, quả nhiên dở khóc dở cười.
Chúc Xung hừ một tiếng: “Chuyện đó cũng đáng để ngươi giấu diếm ư!”
Ánh mắt Nguyên Tây Thành trầm xuống, hỏi tiếp: “Lạc Ca đâu?”
Liễu Sao ở Võ đạo vốn đã quen nói dối, chỉ nói nửa giả nửa thật: “Huynh ấy và Vũ sư huynh đi sâu vào Đại Hoang.”
Lạc Ca và Vũ Tinh Hồ thường xuyên liên lạc qua lại, bặc trắc “Đại kiếp nạn của Tiên môn” chưa được hóa giải, Nguyên Tây Thành và các chưởng giáo đều là người hiểu tình hình, nghe vậy cũng không nghi ngờ.
Chúc Xung vội hỏi: “Thức Kính có xuất hiện không?”
Thức Kính là bẫy được sắp xếp để nhằm vào Thực Tâm Ma, việc này có lẽ chỉ có Thương Kính và thiên cơ Nam Hoa Cừu chân nhân biết rõ. Liễu Sao đáp mơ hồ: “Có…”
Nàng trả lời không rõ ràng, Chúc Xung chán nản phất tay: “Bỏ đi, con bé này nói năng lộn xộn, tốt nhất là chờ Lạc Ca trở về rồi nói.”
Liễu Sao khẽ thở phào, chậm rãi lui đến bên cạnh.
Tự nhiên bị kéo vào bên trong, Tô Tín hơi khó hiểu: “Không phải muội có chuyện muốn nói với ta sao?”
Người có thể phá được Giải Ma linh không quá chín người, rất dễ tra ra thân phận của Thực Tâm ma. Đợi đến ngày Thương Kính trở về, nhất định Thực Tâm ma sẽ hành động. Liễu Sao vốn định nói y bảo vệ thật tốt cho Lạc Ninh, nhưng chợt nhận ra tu vi của y không đủ, càng dễ bị kéo vào nguy hiểm, Liễu Sao lại chần chừ.
“Không phải huynh phải ra ngoài với Trác sư tỷ sao?” Lạc Ninh giục Tô Tín, “Trác sư tỷ đang chờ, về rồi nói sau.”
Tô Tín nghe vậy vội nói: “Huynh đi trước đây.”
Đời y rời khỏi điện, Liễu Sao quay sang Lạc Ninh, chưa nghĩ ra nên nói như thế nào, chợt nghe Lạc Ninh dùng Truyền Âm thuật đến hỏi: “Sư tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đúng rồi, cô gái này tuy yếu ớt nhưng lại thông minh giống hệt ca ca của nàng.
Tiếc rằng, nàng bị tổn thương hồn phách không thể buồn phiền, Liễu Sao không dám nói Lạc Ca gặp chuyện, đang định nói tạm vài câu thì Tô Tín đột nhiên trở lại, vào điện bẩm báo: “Tà tiên Sa Mộc Kiêu nói muốn xin viếng thăm sư phụ, các sư huynh không dám làm chủ, nên đến xin chỉ thị các chư vị chưởng giáo, có cho y vào hay không?”
Các chưởng môn đều vô cùng kinh ngạc.
Đều là tiên đạo nhưng tà tiên và tiên môn chính tông khác nhau rất nhiều, bọn họ làm chuyện xấu tiếng xấu khắp nơi, không thua kém ma là bao. Thường xuyên sát hại đồng đạo không nói, phương pháp tu luyện cực kỳ đáng giận. Xưa nay vì Tiên môn không dung thứ nên chỉ có thể trốn ở một nơi bí mật nào đó, bây giờ Sa Mộc Kiêu dám công khai viếng thăm Thanh Hoa cung đúng là có phần ngạo mạn.
Sa Mộc Kiêu? Liễu Sao nghe cái tên này quen quen nhưng không nhớ là ai, vì vậy vô cùng cảnh giác.
Đây chẳng phải cái đầu gỗ cát trong Đại Hoang sao? Y tới đây làm gì?
Thả tà tiên vào tiên giới là không thể, Nguyên Tây Thành nghĩ nghĩ rồi nói: “Đưa y vào đây.”
Bên ngoài Thanh Hoa cung, chúng đệ tử bày trận sẵn sàng đón địch.
Người đến đây, tóc khô vàng, làn da nứt nẻ thô ráp như cát, chính là Sa Mộc Kiêu mà Liễu Sao đã gặp đêm đó. Hôm nay, y mặc đạo bào màu vàng có hình bát quái, tay còn cầm cây phất trần, nhìn cũng có phần giống bộ dạng người trong Tiên môn.
Sa Mộc Kiêu chắp tay về phía Tây Nguyên Thành trước, sau đến mọi người, ngạc nhiên hỏi: “Thương cung chủ đâu?”
Chúc Xung cực kỳ căm ghét tà tiên, lạnh lùng nói: “Thương cung chủ là người ngươi muốn gặp thì gặp ư, có chuyện gì nói mau!”
Sắc mặt Sa Mộc Kiêu khẽ biến đổi: “Ta có ý tốt tới trước báo tin, các ngươi còn không cảm kích.”
Chúc Xung gắt lên: “Ngươi thì có lòng tốt gì chứ! Chắc chắc là quỷ kế…”
Sa Mộc Kiêu hừ một tiếng, ngắt lời y: “Lạc Ca đã chết, chuyện này quan trọng không?”
Mọi người biến sắc.
Trong lòng Liễu Sao “Đùng” một tiếng, đột nhiên bừng tỉnh. Sao Sa Mộc Kiêu biết Lạc Ca gặp chuyện? Y bị Thực Tâm ma sai khiến!
“Ngươi nói gì?” Chúc Xung lớn tiếng.
“Lạc Ca đã chết.” Sa Mộc Kiêu không hề sợ hãi.
Giọng Nguyên Tây Thành lạnh buốt: “Nếu các hạ đặt chuyện sinh sự, đừng trách ta thất lễ.”
Sa Mộc Kiêu ngạo nghễ vẫy cây phất trần, bộ dạng có chút hiên ngang lẫm liệt: “Ta tự biết đi lầm vào tà đạo, làm vô số chuyện ác, hôm nay dám tới đây báo tin, sao còn tiếc mạng?” Nói tới đây, y thở dài: “Thật không dám giấu diếm, Lạc Ca có ơn với ta, vô tình gặp gỡ trong Đại Hoang, hắn phế gần hết tu vi của ta nhưng vẫn giữ lại cho ta một mạng, Nguyên chưởng giáo có thể kiểm tra.”
Tạ Lệnh Tề bước lên mấy bước, khẽ nói phía sau Nguyên Tây Thành: “Kết giới ở Tử Trúc phong biến mất…”
Nếu người còn sống, sao kết giới tự nhiên biến mất?
Được y nhắc nhở, lúc này Nguyên Tây Thành dùng tay dẫn khí, kiếm khí đặc trưng của Nam Hoa phái bao phủ toàn thân Sa Mộc Kiêu. Trong phút chốc, khí tức của Sa Mộc Kiêu cũng xuất hiện một luồng kiếm khí mỏng manh, giống của Nguyên Tây Thành, nhưng cũng có chút khác biệt.
Sắc mặt Nguyên Tây Thành cực kỳ khó coi, y chậm rãi thu kiếm khí lại: “Đúng là kiếm thuật của Tử Trúc phong.”
Sa Mộc Kiêu buồn bã nói: “Sa Mộc Kiêu ta tuy theo tà đạo nhưng cũng biết báo đáp ân tình, chịu ơn của Lạc Ca, lại thấy hắn bị kẻ khác hãm hại, vốn không nên khoanh tay đứng nhìn. Đáng tiếc là ta thực sự bất lực, vì lo lắng kẻ đó sẽ lợi dụng việc này lừa gạt Tiên môn, mới liều chết đến báo tin.”
Y nói nửa giả nửa thật, Nguyên Tây Thành siết chặt Băng Ly kiếm, Vạn Vô tiên tôn đã không còn thái độ ôn hòa, chòm râu bạc run run.
Liễu Sao nhớ lại, thì ra đêm đó Lạc Ca không chỉ cứu con thỏ kia, lúc nàng và Lư Sênh nói chuyện, hắn đã phế tu vi của Sa Mộc Kiêu. Liễu Sao hiểu ra ý đồ của Sa Mộc Kiêu, vội nói: “Đừng tin y! Y hại ta nên Lạc sư huynh mới phế tu vi của y!”
Sa Mộc Kiêu cười quái dị, không hề hoang mang: “Ta hỏi ngươi, đêm đó ai đã cứu ngươi trong Sa Lưu trận của ta?”
“Là…” Liễu Sao ứng biến rất nhanh, vội vàng sửa lời, “Đương nhiên là Lạc sư huynh!”
“Không dám nói thật sao?” Sa Mộc Kiêu cười “ha ha” mấy tiếng, “Cứu ngươi không phải Lạc Ca, là thánh sử ma cung Lư Sênh và thi ma Thạch Lan!”
Liễu Sao có ngốc cũng biết giờ phút này nhất định không thể thừa nhận: “Ngươi nói bậy!”
Sa Mộc Kiêu nói: “Ngươi và ta, ai là kẻ nói bậy, đều có người đánh giá công bằng, ngươi cố ý giấu diếm việc Lạc Ca chết, rốt cuộc là có mưu đồ gì?”
Y vừa nói như vậy, mọi ánh mắt đều tập trung lên người Liễu Sao.
Liễu Sao hơi hoảng hốt.
Từng bước không ngờ, A Phù Quân thờ ơ với cái chết của Lạc Ca, Thương Kính không nghe thấy gì nên lúc này mới ra ngoài, để lại cây đàn này vốn không có ai tin nàng, khiến Sa Mộc Kiêu thừa cơ hội. Lạc Ca dặn những gì nàng chưa từng quên, nhưng trước mắt mọi chuyện phát triển từng bước rồi từng bước lệch khỏi quỹ đạo, rốt cuộc nên làm như thế nào?
Nguyên Tây Thành lạnh lùng hỏi: “Lạc Ca ở đâu?”
Tô Tín gấp gáp đến mức hối nàng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Muội mau nói đi, Lạc sư huynh…”
“Là nó cấu kết với ma cung, hãm hại Lạc Ca,” Sa Mộc Kiêu cao giọng, “Nếu ta đoán không sai, trên người nó nhất định có di vật của Lạc Ca, hòng lấy lòng tin của các ngươi, mượn cơ hội vào làm nội ứng trong Tiên môn!”
Không hay rồi! Liễu Sao giật mình, chưa kịp nói gì, cánh tay đột nhiên đụng phải thứ gì đó rất nặng, vòng gỗ trên cổ tay rơi ra.
Vòng gỗ rơi xuống đất, hóa thành cây đàn cổ xưa tuyệt đẹp, dây dàn sáng bóng trong vắt.
“Là Băng huyền cầm!’ Tạ Lệnh Tề ngạc nhiên kêu lên.
Khoảnh khắc đó, xung quanh là tiếng gió biển, tiếng sóng biển cực kỳ rõ ràng, Liễu Sao nhào qua ôm lấy cây đàn, môi run run khổ sở, cả người lạnh toát.