Bôn Nguyệt

Chương 91




Họa Thực Tâm ma dẫn đến đại chiến tiên ma cuối cùng cũng chấm dứt, nhiều năm sau mọi người vẫn thường nhắc tới trận chiến ấy. Trong lịch sử Tiên môn, tuy nó không phải là trận chiến bi thảm nhất nhưng nó lại là trận chiến đau thương nhất.

Lịch sử thì mãi chỉ là quá khứ, thứ bọn họ quan tâm là tương lai.

Trong trận chiến đó Ma cung tổn thất nặng nề, từ đó về sau họ bất ngờ im hơi lặng tiếng khiến ma họa ở lục giới giảm đi nhiều. Nhưng thứ khiến người ta lo lắng lại là Võ đạo và Yêu giới.

Võ đạo thịnh hành đến mức triều đình các quốc gia cũng khó lòng kiểm soát, mà lòng người khó lường, các thế lực xung đột lẫn nhau, sát thủ thường xuyên xuất hiện khiến nhân gian hỗn loạn không chịu nổi.

Ở bên kia, Vô Tích Yêu Khuyết thống nhất được Yêu giới, thế lực nhanh chóng lớn mạnh dần khuyếch trương tới Nhân giới, gây ra yêu họa. Không ai biết vì sao chủng tộc nhỏ yếu kia đột ngột được giải thoát, diệu âm mê hoặc nhân thế lại xuất hiện một lần nữa, cao thủ trong Diệu Âm tộc Ký Thủy nhiều như mây, không một ai trong lục giới dám khinh thường họ, nhưng cho đến nay họ vẫn không bỏ hai chữ “Ký Thủy” trong tên tộc khiến rất nhiều người khó hiểu.

Nhắc tới Yêu giới thì mọi người chắc chắn sẽ nhắc tới vị Yêu quân nổi tiếng lục giới.

Yêu quân áo trắng dẫn dắt tộc dân đi tới con đường hùng mạnh, mở ra thời kỳ huy hoàng nhất với Yêu giới. Nhưng rất ít người biết đó thật ra là hai anh em, một cái tên tầm thường lại bắt đầu một bi kịch, nhưng rốt cuộc cái tên này đã để lại một vết mực đậm nét trong lịch sử Yêu giới.

Không ai hiểu tại sao áo trắng lại mặc kệ mối yêu họa này.

Nghìn năm trôi đi, sóng gợn yên ả trên Tiên hải, thỉnh thoảng vẫn có người tìm đến đây, từ lâu đã không ai còn nhận ra đó từng là chiến trường xưa cũ.

Bóng đêm phủ xuống đất trời, ánh trăng trên biển rất tĩnh lặng, những ánh sao lơ lửng trên cao. Một con thuyền mây xuôi theo gió, khoảng hai ba mươi thiếu nam, thiếu nữ mặc đạo bào tím trắng đứng ở đầu thuyền cười đùa, thỉnh thoảng có người ngự kiếm bay tầm thấp, cực kỳ náo nhiệt, rõ ràng đó là một đám đệ tử cao cấp của Tiên môn.

Một tên đệ tử nam khá trầm ổn ho khan, bảo mọi người im lặng: “Sắp đến đất liền ở phía trước rồi, linh yến rất xảo quyệt, mọi người phải cẩn thận.”

“Sư huynh, lần này đừng để tỷ ấy đi đước không?”

“Kiếm thuật của tỷ ấy quá kém, cung chủ đã dặn muội bảo vệ tỷ ấy, nếu tỷ ấy bị thương quay về thì muội cũng không tiện giải thích.”

“Nghe nói không phải là con gái ruột của Nhân Văn chân quân, vừa sinh ra đã hại chết mẹ…”

“Đừng nói bậy!” Nam đệ tử lập tức quát to, bất an nhìn xuống cuối đuôi thuyền.

Thiếu nữ khoảng chừng mười hai mười ba đứng một mình cuối thuyền, trong số những người ở đây cô bé coi như là nhỏ bé nhất. Cô gái có mái tóc dài đen óng và khuôn mặt trái xoan điềm tĩnh xinh đẹp, nhưng trên khuôn mặt lại có một đôi mắt xanh thẳm với con ngươi yêu dị.

Thân thể bán yêu, trong thiên hạ không có con đường tu đạo nào dành cho nàng.

Nam đệ tử thấp giọng nhắc: “Dù sao muội ấy cũng là sư tỷ.”

Nữ đệ tử kia bĩu môi: “Chúng ta kính trọng coi người ta là sư tỷ, trên đường đi đã tận tâm bảo vệ người ta, nhưng người ta cũng phải biết điều, đã biết mình là đồ bỏ chả tu luyện được gì thì đừng có đi theo liên lụy chúng ta…”

“Nếu không phải vì nó, Nhân Văn chân quân cũng không trễ nãi tu hành bị thương trong thiên kiếp.” Một nữ đệ tử cũng không nhịn được nữa mà oán trách: “Nó không hề giống chân quân một chút nào, nói không chừng…”

“Đủ rồi!” Nam đệ tử quát, ngừng một lúc lâu, ngữ khí của y mới ôn hòa hơn đôi chút: “Tỷ ấy vì hiếu thảo mới theo chúng ta tới đây, các người nên nể mặt chân quân một chút.”

Chúng đệ tử nghe thế mới im lặng hết.

Chẳng biết thiếu nữ ở đuôi thuyền có nghe thấy những lời bàn luận đó không, nàng chỉ im lặng đứng đó, cúi đầu nhìn làn nước biển ở dưới thuyền.

Nam đệ tử thở dài, bước qua dịu dàng khuyên nhủ: “Tô Ly, nhiệm vụ lần này có hơi nguy hiểm, chi bằng muội ở đây chờ chúng ta, muội yên tâm, chúng ta sẽ lấy được thảo dược về cho chân quân.”

*Ly: Chia cách, ly biệt.

Thiếu nữ vẫn cúi đầu đáp: “Vâng, đa tạ sư huynh!”

Nam đệ tử vì sợ nàng đi theo sẽ gặp chuyện bất trắc, nghe câu trả lời của nàng y mới thở phào nhẹ nhõm, cất tiếng hỏi mọi người: “Có ai muốn ở lại không?”

Thiếu nữ lập tức lên tiếng: “Không cần đâu, muội sẽ ở đây không đi đâu cả, không sao mà.”

“Cũng được.” Nam đệ tử cũng không ép: “Chúng ta sẽ trở về trước hừng đông, nếu gặp nguy hiểm, muội lập tức đốt tín hương cho chúng ta.”

Cho đến khi chúng đệ tử ngự kiếm rời khỏi thuyền, thiếu nữ mới ngẩng đầu nhìn theo bọn họ, sau đó nàng chậm rãi ngồi xuống bên mép thuyền, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Trên mặt biển xa xa, xuất hiện ba bóng người.

Đứng ở giữa là một cậu bé khoảng hơn mười tuổi, khoác y phục xanh lục rực rỡ, ngay cả miếng lót vai, bao cổ tay và đai lưng cũng là màu xanh lá đậm, mảnh san hô lục trên trán ánh lên mái tóc màu trắng rất bắt mắt, rõ ràng cũng là yêu tộc.

Cậu ta nhìn thiếu nữ phía xa xa, khẽ nhướng mày.

Trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp cũng có một đôi con ngươi màu lam giống hệt thiếu nữ, nhưng sóng mắt cậu ta không trầm tĩnh trong vắt mà thấp thoáng lộ yêu khí và lệ khí.

“Điện hạ đi theo nàng làm gì?” Một gã tùy tùng cẩn thận hỏi.

“Một bán yêu nổi tiếng như vậy mà các người không thấy hứng thú sao?” Cậu bé rất tò mò: “Vì sao phụ vương không cho phép ai đụng tới nàng ta?”

Hai gã tùy tùng liếc nhìn nhau, sau một gã cười nói: “Có lẽ vì nàng có chút quan hệ với Diệu Âm tộc Ký Thủy, ý của chủ quân, thuộc hạ không dám tự phỏng đoán.”

“Cũng đúng, huyết mạch bán yêu của nàng là đến từ Diệu Âm tộc Ký Thủy của chúng ta.” Cậu bé gật đầu, đột ngột xoay người lại hỏi: “Các người nói xem, nàng ta trông có giống phụ vương không?”

Hai gã tùy tùng túa mồ hôi lạnh: “Điện hạ! Yêu hậu từng dặn dò…”

“Ta đùa đó, nói chơi với các ngươi thôi.” Cậu bé như giở được trò đùa dai mà bật cười: “Nàng ta chẳng qua chỉ là đồ bỏ đi, dù có về Yêu giới thì cũng chỉ là rác rưởi, ta chả thèm quan tâm.”

Lúc này, hai gã tùy tùng mới cười làm lành, một gã nói: “Điện hạ, chuyện này không thể tùy ý đùa được đâu.”

“Xem xem, đồ bỏ đó dọa chết các ngươi rồi.”

Thiếu nữ tu vi thấp kém không hề biết chuyện xảy ra ở phía xa xa, nàng vẫn ngơ ngẩn.

Từ lúc thức tỉnh khỏi phong ấn thì nàng không ngừng nghe thấy những lời bàn luận về thân thế của mình. Thân thể bán yêu thì có thể chứng minh nàng không phải là con gái của cha sao? Có lẽ, người mẹ nàng chưa từng gặp mặt là yêu tộc thì sao?

Cha từng dạy, người khác nói gì thì có liên quan gì tới ta đâu? Ta có con đường của riêng mình.

Nhưng, con đường của ta đang ở nơi nào?

Thiếu nữ thờ dài thườn thượt, trông hệt như bà cụ non.

Các sư huynh, sư tỷ chăm sóc nàng là vì nể mặt cha. Yêu mạch không thông, vì vậy mà cha chậm trễ tu hành nên bị thương nặng, tuy dì Thi không trách mắng nàng nửa câu nhưng trong lòng nàng vẫn mong mình không tồn tại.

Hôm trước, cha ho ra rất nhiều máu…

Thiếu nữ nâng tay lên lau mắt, nàng nhìn về phía xa xa, bỗng nhiên nàng giật mình mở to đôi mắt.

Dưới ánh trăng, một bóng người đạp sóng bước tới.

Trông vóc dáng dường như là một nam tử, nhưng kỳ lạ là toàn thân hắn được bao trong một chiếc áo choàng màu đen rất dày, sóng nước trong vắt nhấp nhô dưới chân khiến bước chân của hắn trông cực kỳ tao nhã.

Độc hành một mình dưới trăng mà người còn đẹp hơn cả trăng.

Áo choàng đen ẩn hiện vẻ gian ác, hắn là người xấu sao? Thiếu nữ không nhịn được nắm chặt tín hương, nàng cũng không muốn quấy rầy các sư huynh sư muội, vì vậy nàng cứng đờ ngồi đó nhìn nam tử thần bí bước đến trước mặt.

Mũ áo choàng che khuất đôi mắt của hắn chỉ lộ ra nửa khuôn mặt tái nhợt.

Chưa từng gặp nửa khuôn mặt nào hoàn mỹ như vậy, trông hắn có vẻ rất trẻ, cái cằm xinh đẹp hơi nhọn, đôi môi mỏng ẩn chứa sự mê hoặc kỳ lạ.

“Ngươi là ai?” Rốt cuộc cô gái cũng cất lời, giọng nói rất bình tĩnh.

Hình như lúc này nam tử mới chú ý tới nàng, đôi môi mỏng khẽ cong một độ cong mê hoặc lòng người: “Chà, là một tiểu bán yêu đáng thương.”

Trong bầu không khí trầm lặng, giọng nói đó thật không giống người tốt.

Có thể nhận ra nàng có thể chất bán yêu cũng không lạ, đến cả hắn cũng nói nàng đáng thương. Thiếu nữ cắn môi, không kiềm lòng được hỏi: “Ngươi có cách giúp ta không?”

Nam tử ngẫm nghĩ rồi bảo: “Nếu trước đây, có lẽ ta làm được, nhưng bây giờ ta chỉ muốn tìm một đứa trẻ trước.”

Niềm vui trong tích tắc hóa thành nỗi thất vọng, cô gái ngẩn người một lúc lâu, vẫn cố hiểu chuyện bảo: “Không sao cả, ta có thể chờ, đứa trẻ kia chắc chắn rất quan trọng.”

Hắn đáp: “Ừ, nếu ngươi trông thấy đứa bé đó thì nhớ báo cho ta biết?”

“Được.” Thiếu nữ gật đầu ngay lập tức: “Đứa bé đó là bé trai hay bé gái?”

“Một cô bé lớn hơn ngươi một chút.” Hắn dừng lại rồi nói tiếp: “Cô bé rất xinh đẹp.”

Ta đã không còn là trẻ con từ lâu rồi. Cô gái thầm lẩm bẩm, nhưng vẫn lễ độ nhẫn nhịn: “Nàng ấy đi lạc sao? Tại sao ngươi để một mình nàng đến Tiên hải?”

“Việc này… con bé gặp chút chuyện, thuộc hạ của ta cứu được hồn phách của con bé, nhưng ý thức của con bé vẫn quẩn quanh Tiên hải, ta đã tìm gần một ngàn năm nhưng vẫn không tìm thấy.”

Một ngàn năm? Cô gái thấy buồn bã một cách khó hiểu, nàng tốt bụng an ủi hắn: “Không sao cả, ta vẫn thường đến Tiên hải, nếu ta trông thấy nàng nhất định sẽ báo với ngươi, ngươi đang ở đâu?”

“Ta ở một nơi rất xa, ngươi không đến được đâu.” Hắn thở dài: “Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, năm trăm năm sau ta mới có thể ra ngoài một lần nữa, rốt cuộc con bé đang ở đâu, tại sao ta không thể tìm thấy?”

“Năm trăm năm ư…” Cô gái lẩm bẩm: “Ta là bán yêu, chẳng biết mình có thể sống lâu như vậy không.”

Hắn bật cười: “Đương nhiên ngươi có thể.”

Một người ở Tiên hải nói có cách giúp nàng, chắc chắn người là một vị tiền bối rất lợi hại rồi? Cô gái vui mừng: “Trên đời này thật sự có đạo dành cho ta sao?”

“Trên đời này chưa hẳn đã có đạo dành cho ngươi, nhưng sẽ có đạo của riêng ngươi.” Hắn ngừng lời: “Không còn sớm nữa, ta phải đi tìm con bé.”

Dù thiếu nữ không hiểu lắm nhưng vẫn rất vui vẻ: “Nếu năm trăm năm sau ta vẫn còn sống, khi nào ta gặp nàng chắc chắn sẽ nói với ngươi.”

“Ngươi là tiểu bán yêu tốt bụng.” Nam tử khen ngợi nàng rồi như nghĩ tới cái gì: “Nhưng mà, tính tình của con bé không được tốt lắm.”

“Ta sẽ không giận nàng.” Cô gái hiểu chuyện gật đầu. Chẳng qua chỉ là những lời khó nghe mà thôi, bình thường nàng nghe vẫn còn ít lắm sao?

“Vậy cám ơn ngươi.” Nam tử cười, hắn phong độ cúi người chào nàng.

Hắn dùng tay trái khẽ giữ vạt áo choàng trước, trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn thủy tinh rất to, trông rất đẹp. Cô gái nhìn đến ngẩn ngơ, nàng lễ phép đáp: “Đừng khách sáo.”

“Tạm biệt, tiểu bán yêu.”

“Tạm biệt.”

Thiếu nữ đứng dậy vẫy vẫy tay, dõi theo bóng hắn chậm rãi rời đi, nàng còn nghe thấy tiếng gọi của hắn tản trong làn gió.

“Được rồi Liễu Sao nhi, mau ra đây.”

“Ngoan nào, ta đang ở đây.”

******

Giọng nói ôn hòa toát ra sự mê hoặc cực độ, dường như hắn muốn dụ ý thức kia bay ra.

Cô gái kinh ngạc trông thấy có một vầng sáng cực kỳ mờ nhạt vẫn luôn theo sau hắn, cứ vờn quanh hắn, nhưng dường như hắn hoàn toàn không trông thấy, cứ mãi tìm kiếm như thế, dần dần tiến về phía trước.

Một nam tử mạnh mẽ như vậy nhưng lại không phát hiện ra luồng ý thức kia.

Cô gái trừng to mắt, nghiêng đầu.

Theo lời cha thì hắn đã rơi vào tâm chướng, tình cảm của đàn ông có lúc đều bắt đầu từ thương xót, lời này rất hợp lý. Cuối cùng đại thần không thể bỏ bên nào xuống được, may mà có tiểu Lam Sất giúp đỡ, nếu không quả thật là bi bịch.

Tác giả quả thật là người có lòng tốt, còn bạn nhỏ Lam Sất là một… ma thú tốt.

Liễu Sao có được tình yêu của Vong Nguyệt hay không? Tôi tin rằng mọi người quan tâm tới vấn đề này nhất. Câu trả lời của tôi là trong tình cảm của Vong Nguyệt với nàng có một phần chắc chắn là yêu, hắn vốn là một vị đại thần có “tình yêu bao la”, nhưng Liễu Sao không giống với những phụ nữ khác.

Cuối cùng tình cảm của Vong Nguyệt đối với tình yêu cực kỳ mãnh liệt của Liễu Sao chưa chắc đã là tình yêu nam nữ, có lẽ nó thiêng về phần thương xót, yêu mến linh tinh hơn, nói như vậy thì mọi người sẽ thấy tiếc nuối. Nhưng bọn họ chỉ ở bên nhau mới vài năm, trong cuộc đời dài đằng đẵng của đại thần có đáng là gì đâu?

Ưu thế của Liễu Sao nằm ở chỗ, nàng là cô gái Vong Nguyệt bỏ nhiều công sức vào nhất (cho dù là có mục đích thì hắn vẫn rất chăm chỉ tìm hiểu). Hắn chủ động đến bên cạnh bảo vệ nàng, còn phải đối phó tính tình của nàng, nghĩ cách dỗ dành nàng, nhưng thứ này cũng xem như cái giá hắn phải trả, nếu đã từng trả giá thì làm sao mà không có tình cảm? (Mọi người cứ xem sự cố chấp của hắn với tiến đạo thần và Ma giới thì sẽ biết).

Hắn chứng kiến quá trình trưởng thành của nàng, nhìn thấy nàng dần yêu mình, nhìn nàng vì mình mà thay đổi.

Tóm lại trong lòng đại thần nàng là độc nhất vô nhị, không thể mất đi, thậm chí trở thành tâm ma của hắn, như thế là được rồi, ngươi cần gì phải quan tâm hắn rốt cuộc có yêu hay không.

Về phần sau này đại thần có lăng nhăng hay không? Chuyện này à, một đại thần đã sống qua trăm ngàn năm, có cái gì mà chưa từng nhìn thấy, có chuyện gì mà chưa từng trải qua, chưa từng nếm thử. Trong cuộc đời dài đằng đẳng, cho dù là một người phụ nữ xinh đẹp hoặc quyết rũ có lẽ cũng chẳng thể khiến hắn cảm thấy mới mẻ (không phải vì Liễu Sao đẹp mới khiến hắn rung động). Những chuyện đó chỉ là một trò giải trí tiêu khiển, một đại thần đã đạt đến cảnh giới vua bản lĩnh thì hắn có lẽ đã quay về với bản chất ban đầu mới đúng, ha ha, tôi cảm chúng ta có thể hoàn toàn an tâm, chủ đề này rất đen tối, chúng ta ngưng lại thôi.

Về phần những độc giả thích sạch nói rằng nam chính ngủ với người phụ nữ khác thì là cặn bã, nhưng thật xin lỗi, một vị đại thần bạc tình như thế mà qua mấy vạn năm lại không hề đụng vào phụ nữ thì rất kỳ quặc, không phù hợp với tính cách được xây dựng của hắn. Truyện này không phải thể loại truyện hài như Tiểu Hoàng không phải tiên, khó tránh khỏi sẽ tổn tương trái tim của thiếu nữ.

Tác giả thường xuyên bị gọi là không có trình độ văn chương, các vị chỉ cần xem những truyện tôi viết trước kia thì biết. Những cái tên trong truyện cũng được nhặt nhạnh ở vài nơi, tên núi, tên địa danh được mượn thẳng từ sơn hải kinh, mô tả cũ thể cũng lấy từ trong đó, ví như Dương Giáp sơn, tác giả chỉ mượn tên và địa hình mà mô tả do đó có rất nhiều chỗ không hợp lý….. (MDH: tỉnh lược một ngàn chữ lẻ một chữ mô tả ý tưởng khi đặt tên của mợ Khách….)

Ngoài ra, quyển sách này sẽ được chỉnh sửa lại, ví dụ như sự trưởng thành của nữ chính, cách xây dựng cá tính Kha Na, ví dụ như trong phần ba Nguyệt xuất hiện quá ít, thường xuyên lặn không sủi tăm, có thể tôi sẽ xem xét tăng thêm phân cảnh cho hắn và nữ chính. Nếu phần sau có thay đổi đó chắc chắn là do tôi sửa chữa lại, phiên ngoại có hơi không được ngây thơ thuần khiết, mà Tấn Giang kiểm tra quá chặt, qua mấy tháng nữa sẽ thả lỏng hơn, cho nên xin mọi người cứ bỏ qua thông báo thay đổi, nếu có gì bất tiện xin mọi người thứ lỗi.