Bỗng Dưng Thành Má Nhỏ Của Thằng Bạn, Phải Làm Sao Đây

Chương 23




Tôi mặc kệ nó, thừa dịp nó đang gọi điện thoại, tôi bước qua phòng khách rồi mở cửa.

Tiếng chuông đã ngừng lại. Chắc người ta cũng bấm chán chê rồi, tội ghê, bấm lâu như vậy mà trong đây chả có ai ừ hử.

Nhà tôi không phải là nhà biệt lập mà là một căn hộ trong chung cư tồi tàn, được cái là ở ngay tầng trệt. Đèn đường đã hư mấy ngày nay rồi, có nhìn bằng mắt mèo thì cũng chẳng thấy rõ bên ngoài.

Tôi hết cách nên đành phải mở cửa.

Ngoài này không có một bóng người.

Tôi nhìn kỹ xung quanh một lượt mà vẫn không thấy ai.

Nít ranh nhà ai đến phá phách nhà tôi thế? Nửa đêm nửa hôm đi gõ cửa hù dọa nhà người ta, đã vậy còn ném con gì đó đen thui nhìn như chuột chết ở trước cửa nhà tôi. Ngoài này không có đèn nên khá tối, tôi nhìn không rõ lắm, đang lúc tôi định đóng cửa quay về phòng thì thằng bạn cầm điện thoại bỗng dưng đứng lù lù sau lưng tôi, làm tôi giật hết cả mình.
Nó căng thẳng quá chừng: “Gì vậy mày?”

Tôi nói với nó: “À, đâu có gì đâu.”

Hiển nhiên nó không tin tôi, nó nhìn dáo dác một lượt rồi nhanh chóng phát hiện ra con chuột chết nằm ngay đơ dưới đất.

Tôi thấy mặt nó sa sầm ngay tức thì, không nhịn được nên hỏi: “Chuột chết thôi mà, sao vậy?”

Nó suýt chút nữa đã bóp cổ tôi hét to: “Chuột chết cái gì! Nó là con dơi đó má ơi!”

Ờ thì chuột có cánh, có gì đặc biệt đâu, hừ.

Nó vội vàng đóng cửa lại rồi túm tôi về phòng, căng thẳng nói với tôi: “Có người đang uy hϊếp mày.”

Tôi rất khó hiểu: “Một con chuột chết thì uy hϊếp tao kiểu gì?”

“Là dơi, con dơi!” Nó hét lên “Mày còn nhớ bố tao là gì không?!”

Tôi: “Chàng tiên giáng trần!”

Nó: “Ma cà rồng!”

Tôi: “À há! Ma cà rồng giáng trần!”

Nó: “Mẹ mày, đàng hoàng coi!”
Coi bộ tôi hiểu rồi.

Ma cà rồng có thể biến thành con dơi, quăng con dơi chết ngay cửa, ý là muốn đe dọa tôi, hù tôi bọn chúng sẽ đi gϊếŧ chú Tần, nhàm chán thiệt chứ, nếu bọn chúng thật sự có bản lĩnh đó thì đã ra tay rồi, hà cớ gì lại nhây nhớt tới bây giờ rồi vứt một con chuột chết ra trước cửa nhà tôi.

Cũng chỉ dám vứt ở cửa nhà tôi thôi, chậc, chán phèo.

Nó nói: “Bọn chúng đã biết chuyện của mày với bố tao rồi, làm sao bây giờ.... Hay là vầy đi, tối nay tao ở lại bảo vệ mày.....”

Tôi kìm lòng không đặng nên hỏi nó: “Hóa ra là mày giấu tài với tao à? Mày là thiếu niên anh dũng có thể lấy một chọi mười đó hả?!

Nó: “....”

Nó: “Không, đâu ra vậy.”

Tôi nín thinh, nghiêm túc ngắm nghía cái thây nó rồi hỏi: “.....Mày, bảo vệ tao?”

Nó: “Thêm người thêm sức mà mày!”
Tôi gật gật đầu: “Cũng có thể là double kill lên bảng điểm số."

Nó: “..... Nói đúng thì be bé cái mồm thôi.”

Tôi hỏi nó: “Mày gọi cho bố mày chưa?”

Nó im lặng một lát: “Chưa.”

Tôi: “Tại sao?”

Nó: “Ông ấy không muốn tao kể chuyện này cho mày nghe..... Tao sợ bị giận.”

Tôi: “……”

Tôi vỗ vai nó: “Nếu mấy chuyện mày nói là thật thì tao thấy bố mày đáng tin hơn mày nhiều, không ấy mày cứ về nhà rồi nghĩ cách để thú tội với bố mày đi."

Tôi thử đủ mọi cách để đá đít thằng bạn đang lo lắng quá độ đi về. Đồng ý với nó là tối nay chắc chắn sẽ ở lì trong nhà, rồi thì để tỏi với mấy thứ đồ bằng bạc tôi có thể tìm được kế bên gối đầu. Ngoài ra còn phải đi mua một sợi dây chuyền bạc để đeo vào, sáng mai thì gọi lại cho nó để báo bình an.

Thật tình có hơi khó, tôi nghĩ trong bếp chắc còn một ít tỏi, nhưng đồ bằng bạc thì.... Haizz, còn phải đặt ở đầu giường.

Phiền quá đi.

Tôi tiễn nó đi rồi về dọn dẹp phòng, lục dây chuyền bạc từ trong hộc tủ, quăng nó lên đầu giường, tận lực làm theo lời dặn của thằng bạn. Sau đó tôi thấy thùng rác đã đầy rồi, tôi nghĩ mình nên đi đổ rác, thuận tay dọn luôn con chuột chết ở ngoài cửa, để nó ở đó nguyên đêm thấy dơ mắc gớm.

Thùng rác công cộng nằm trên lối đi nhỏ ở ngoài chung cư, tôi xách rác ra khỏi nhà.

Bên ngoài rất im ắng, đèn đường bị hư mất một bóng, cứ chớp tắt liên tục.

Đương nhiên là ngoài này cũng chẳng có ai.

Tôi đi đến cạnh thùng rác, bỏ rác vào, xoay người lại.

Góc khuất phía sau tôi rốt cuộc cũng truyền đến tiếng sột soạt.. sột soạt.