Tôi mở mắt ra.
Tôi nhớ tối hôm qua có ai đó đã đập vào đầu mình, đến giờ đầu tôi vẫn còn nhói.
Mấy cái thằng này, bộ tụi bây ra tay mà không thèm suy nghĩ đấy hả? Gõ vô đầu người ta mạnh bạo như thế, lỡ làm người ta nứt sọ thì sao đây, có đền nổi không! Có nhiều cách để làm người ta ngất xỉu lắm mà, sao cứ cố tình chọn cái cách này vậy!
Nếu thằng bạn tôi nói thật thì chắc chắn cái bọn này không phải là ma cà rồng.
Mấy chàng tiên đẹp đẽ như chú Tần đâu có thô lỗ như thế!
Cái đám bắt cóc này... Cứ tạm thời coi tụi nó như bọn bắt cóc bình thường đi, tụi nó lấy dây thừng trói tay tôi lại mà siết còn không chặt, cọng dây cũng chỉ là loại thừng thô bình thường, thiếu 'tay nghề'. Coi bộ tụi nó cũng không thường xuyên bắt trói người ta lắm, chắc thấy tôi yếu quá nên tụi nó còn không thèm lục lọi túi quần tôi, cũng hên đó chứ.
Tôi cẩn thận quan sát xung quanh thêm lần nữa.
Chỗ này chắc là một căn nhà hoang, cửa sổ bị che lại bởi lớp rèm sẫm màu nên chẳng thấy gì ở ngoài đó, cái phòng này cũng rất tối, nhìn đâu cũng mờ tịt.
Tôi quyết định ngồi chờ một lát, bọn bắt cóc đó trước sau gì cũng sẽ đi vào đây.
Tôi cũng chẳng cần chờ quá lâu, một tên râu xồm mở cửa ra rồi nhìn vào trong, cái họng oang oang nói với người bên ngoài: "Nó tỉnh rồi."
Khi gã đứng ở chỗ ngược sáng rồi quay đầu nhìn tôi, mắt gã có hơi lóe lên ánh sáng đỏ đáng sợ.
Ghê ta.
Nếu tôi bắt thằng cha này đưa vô viện nghiên cứu, có khi nào đất nước sẽ khen tôi vì đã có cống hiến vĩ đại cho nghiên cứu khoa học không nhỉ?
Người bên ngoài lục tục đi vào trong, bật đèn lên.
Tôi chủ động giải thích với bọn chúng: “Tụi mày bắt lộn người rồi, lương của ba tao một tháng có ba ngàn thôi, làm gì mà trả nổi tiền chuộc.”
Một tên trong số chúng lên tiếng: “Thằng bồ mày trả nổi.”
Tôi nghĩ thử, với thu nhập của chú Tần thì chắc chú dư sức.
Tôi nói: “Tao với chú ấy chỉ mới yêu hờ thôi hà, tình cảm của tụi tao còn nông lắm, tao thấy chú ấy sẽ không chịu bỏ tiền ra đâu.”
Tên đó lại nói: “Chút tiền ấy với hắn chẳng là cái thá gì, hắn nhất định sẽ trả.”
Tôi: “Uầy, mày đánh giá cao tao quá.”
Tên đó: “Mày đừng xem thường bản thân.”
Một kẻ khác đột nhiên tát vô ót gã: “.... Mày thôi ngay! Tụi mình không phải bắt cóc tống tiền!”
Gã ta bừng tỉnh gật đầu: “Đúng đó! Tụi tao không cần tiền!”
Vậy thì càng tệ.
Tôi run run rẩy rẩy hỏi bọn chúng: “Tụi bây muốn cướp sắc hả?”
Đám bắt cóc: “....”. Truyện Phương Tây
Sau một lúc lặng thinh, có người mở miệng hỏi: “Ai qua bịt cái mõm nó lại đi?”
Sao lại bịt miệng tôi! Ba mẹ tôi còn chưa cấm tôi nói chuyện đấy! Tôi nói sai cái gì hả! Không giựt tiền thì là cướp sắc chứ gì nữa! Tôi tổn thương quá!
Thằng cha đó vừa dứt câu, vậy mà cũng có đứa đi kiếm băng keo thật.
Không được, thừa dịp bọn chúng còn chưa phong ấn cái mỏ tôi, tôi muốn nói thêm mấy câu.
Tôi hỏi: “Tụi bây là người hả?”
Không ai quan tâm.
Tôi như được khai sáng: “Vậy tụi bây không phải người.”
Thằng cha đòi bịt mõm tôi trừng tôi một cái: “Mẹ mày ăn nói kiểu gì đấy, người sói cũng là người.”
Thằng bạn tôi nói đúng thật này, có người sói đang uy hiếp chú Tần.
Nhưng người sói cũng xếp vô người hả?
Chẳng phải bọn chúng là một ổ sói con ư?!
Xì, giờ không phải là lúc để rối não với mấy thứ đó, cái tên đi kiếm băng keo đã quay về rồi! Bọn họ muốn xài băng keo để giam cầm sự tự do của tôi!
Tên cầm băng keo về là một tên khác, thằng nhóc này trông trẻ hơn nhiều, vẻ ngoài nhìn như sinh viên loài người, cậu ta đi vào, lúc thấy tôi thì sửng sốt rõ rệt, dáng vẻ như sói con tối cổ lần đầu thấy con người.
Bọn chúng dán kín miệng tôi lại, tôi đành phải trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm vô tụi nó.
Phỏng chừng bọn chúng thấy tôi trừng mắt phiền dữ quá nên bỏ ra ngoài hết. Nhưng cách âm ở đây khá là tệ, tôi nghe được gần hết cuộc bàn tán của bọn chúng về chú Tần. Tôi không rõ tại sao nhưng dường như bọn chúng đã thù hằn chú Tần từ rất lâu. Cả đám trò chuyện một hồi rồi chuyển sang vụ án chấn động ở thành phố kế bên, nói hung thủ chắc chắn là chú Tần. Bảo chú đã giết quá nhiều người vô tội, bọn chúng với chú không đội trời chung.
Thành phố kế bên? Bọn chúng đang nói tới vụ án mà gã đồng nghiệp lắm mồm đã kể cho tôi nghe ư?
Chú Tần đổ cái rổ vỏ này... thốn thiệt nha, máu me lênh láng thế kia thì hiển nhiên chú đâu phải đầu sỏ, lãng phí biết bao nhiêu là thức ăn, đồ ngon bị rưới ra đầy đất, không nằm sắp xuống liếm lấy liếm để mới là lạ. Ờm, từ khi nào mà người sói lại có đam mê với công lý, muốn bảo vệ cho con người dữ vậy? Lỡ mà lòi ra thủ phạm là đồng loại của bọn chúng thì sao đây? Đội chục cái quần chắc cũng không hết nhục đâu nhỉ?
Trong phòng tối thui, tôi không rõ bây giờ là mấy giờ, giữa chừng con sói con cầm băng keo kia có vô thêm một lần, cậu ta bưng cho tôi ít thức ăn, chẳng nói chẳng rằng, đặt khay xuống trước mặt tôi rồi đi ra ngoài, tôi thấy rất tuyệt vọng.
Thằng nhóc kia, mày xé băng keo cho tao rồi hẵng đi!
Vầy sao tao ăn! Ăn kiểu gì?!
Tôi nhìn chằm chặp vào cái khay cơm trông chả ngon gì mấy, giả vờ là mình chẳng đói một xíu nào.
Tôi bị bỏ đói khá lâu rồi và giờ thì bụng tôi bắt đầu quặn lên.
Đây là hậu quả do tăng ca thường xuyên, ăn không theo giờ giấc, lúc rảnh rỗi còn bị ba túm đi chạy ngược chạy xuôi, về lâu về dài thì lòi ra bệnh bao tử.
Ahh, khó chịu quá.
Thức ăn thì gần ngay trước mắt mà tôi lại không thể đụng vào.
Tiếng sột soạt vang lên ngay cửa sổ, tôi khó khăn quay đầu sang, trơ mắt nhìn một con chuột đang luồn qua khe hở, nó...có cánh.
Ờm, ok, tôi biết đấy là ai rồi.
Thằng bạn tôi nói đúng thiệt, đây quả là thế giới kỳ ảo.
Tôi nhất định sẽ quên được cái cảnh này, cố gắng nhớ mỗi mặt của chú Tần thôi.
Chú ta đẹp quá đi.
Cái con xấu quắc này không phải chú! Không phải chú!! Không phải chú!!!