Bóng Hình

Bóng Hình - Chương 17




Suốt cả tuần sau đó, Olivia giúp Victoria thu xếp tới ngôi nhà ở East Side … Victoria chán ghét nơi này cho dù nó luôn náo nhiệt và rực rỡ nắng mặt trời. Rất thiếu tiện nghi, cô phàn nàn. Cô muốn được quay về trang trại, nơi cô đã sống cả tuổi thơ và suốt thời niên thiếu. Phòng ngủ chung rộng rãi, sáng sủa … nhưng theo Victoria thì quá gần phòng của Geoffrey – nằm ngay bên kia hành lang. Cô nhìn cậu bé trải đầy lối đi những chú lính chì, những chiếc ô tô nhỏ, chú chó, bóng và bi …

- Ôi Chúa ơi, thằng bé này nó không tới đâu ngoài trường học của nó sao?

Cô chỉ thở nổi khi Geoffrey đi khỏi nhà. Nhưng than ôi, lúc nào nó cũng muốn mau về nhà. Xa ngôi nhà đã 2 tháng, giờ cậu nóng lòng được trở về nhà, trong khung cảnh quen thuộc. Tối nào cậu cũng ngồi trên thềm chờ cha về. Victoria có cảm giác cậu phải có nghĩa vụ, và cô cũng thế, đứng nghiêm trang như 1 chú lính chì để đón chồng cô.

Cô tuyệt đối không có ý tưởng nào về việc 2 cha con thích ăn gì. Bữa tối đầu tiên cô chuẩn bị cho họ chẳng gây chút hứng thú. Cả 2 vẫn tỏ ra lịch sự nhưng chỉ nếm sơ sơ. Ngày hôm sau, cô than phiền với Olivia, cô chị lập tức nêu ngay vài món ăn Geoffrey ưa thích.

- Chị ở lại đây với em đi, chị thấy rõ rằng không thể thiếu được chị mà! – Victoria khẩn khoản.

- Em lại nói thế rồi! – Olivia bực bội.

Cô rất hiểu em gái cô không đảm đương được chu đáo vai trò nội trợ trong gia đình. Tệ hơn nữa em cô còn nghĩ loại công việc đó không xứng đáng cho cô ấy làm.

- Thực tế thì anh ấy đâu có phân biệt được sự khác nhau giữa 2 chị em, - Victoria nói giọng tinh nghịch. – Chị không muốn thế chỗ em trong 1 thời gian ư?

Thứ ánh sáng nhảy múa trong đôi mắt cô khiến Olivia cảnh giác. 1 dự định đang hình thành trong tâm trí Victoria. May thay, Victoria đã không hối thúc thêm và đến cuối tuần, cô có vẻ hiểu biết hơn tại sao cô phải chịu những bắt buộc mới này.

Mọi việc đang dần tiến triển theo cách tốt nhất trong ngôi nhà ánh nắng của East Side. Charles luôn giữ được trạng thái vui vẻ gần như không đổi. Chất lượng những buổi ăn tối đã tăng lên đáng kể. Anh trở lại với công việc và những tài liệu anh phải nghiên cứu vì tài sản của ông bố vợ ngốn của anh hầu hết thời gian. Geoffrey đã ra dáng 1 cậu thiếu niên hợp mốt. Trong khi đó, việc thu xếp việc nhà cửa đối với Victoria luôn giống thứ lao lực nặng nề nhất. Cô thấy mình đang đứng ở tầng lớp những người phục dịch, và tới 1 lúc, cô hổ thẹn nhận ra mình chưa từng dành thời gian cho niềm đam mê đích thực.

Và chính lúc đó, lại chính Olivia tiếp thêm cho cô can đảm.

- Hãy tiếp tục cố gắng 2 tuần tới nữa thôi, - Olivia khuyên nhủ. – Sau đó, khi em đã nắm mọi việc trong lòng bàn tay, em sẽ có thể đi mua sắm, gặp gỡ các bạn bè, ăn trưa cùng với họ …

Được đến những buổi mittinh, tham gia những cuộc biểu tình … được để có thêm những tin tức nóng bỏng về cuộc chiến tranh đang lan rộng ở châu Âu. Cô đọc ngấu nghiến những tờ báo, cố hiểu được sự phức tạp của những cuộc xung đột … Khi Charles từ chỗ làm về, anh đã quá mệt nên không thể trò chuyện với cô về chủ đề này.

Cuối cùng cũng tới lúc Olivia trở lại Croton với cha mình. Edward cảm thấy ốm mệt, ông muốn con gái đưa ông về trang trại. Cô hứa với Victoria sẽ quay lên sớm. Ngoài ra, Charles và Victoria cũng định sắp tới có 1 kỳ nghỉ cuối tuần ở Croton. Tuy vậy, kế hoạch này không được thực thi, vì Charles bù đầu với 1 loạt các vụ kiện, anh thường xuyên đi rất sớm và về rất muộn, Geoffrey có rất nhiều bài vở ở trường, còn Victoria đang tham gia đầy đủ các buổi mittinh. Thỉnh thoảng cô gọi điện cho Olivia, thư thì hầu như ngày nào 2 chị em cũng viết cho nhau. Ngoảnh đi ngoảnh lại đã cuối tháng 9, và trong thời gian đó, bộ mặt thế giới đã thay đổi, khi đó cuộc đời họ đã có những bước ngoặt mới.

Cuối tháng 8, Nhật đã bước vào cuộc chiến bên phe hiệp ước Anh – Pháp. Trận Marne đã đánh dấu kết thúc cuộc tấn công của Đức lên đất Pháp, nhưng quân Đức vẫn tiến hành công kích trên bầu trời Paris. Người Nga phải chịu những thất bại đẫm máu ở vùng hồ đầm lầy, rồi ở Phổ. Victoria rất hào hứng theo dõi những bước tiến triển của phe đang chống trả, đến nỗi cuối cùng nó đã thay thế niềm đam mê cô dành cho phong trào nữ quyền. Cuộc xung đột đang đặt châu Âu trong máu lửa đã trở thành điều quan trọng to lớn nhất trong mắt cô.

Những tuần đầu tiên, theo lời khuyên của Olivia, cô phần nào lo toan được ngôi nhà của Charles. Nhưng dần dần, bản chất con người thật trong cô lại trỗi dậy, cô muốn hiến dâng cả tâm hồn và thể xác cho những đam mê riêng … Chẳng còn thấy cô ở nhà lúc nào nữa, suốt ngày cô chạy tới các cuộc họp chính trị hay các hội thảo mà chủ đề là những giao tranh dữ dội đang diễn ra ở châu Âu. Khi Charles đi làm về, cô chỉ nói tới chiến tranh, hy vọng sẽ được đàm luận cùng anh vấn đề hấp dẫn này. Không bao lâu, anh đã nhận ra rằng từ khi thiếu vắng Olivia, Victoria đã trở về thói quen cũ. Cô chẳng cần hay biết đến các trách nhiệm bình thường nhất của 1 phụ nữ có gia đình. Olivia không còn ở đó để thúc giục cô thực hiện 1 vài nghĩa vụ hoặc làm đôi việc thay Victoria. Chẳng mấy chốc ngôi nhà bị bỏ quên, ở đâu cũng lung tung, lộn xộn, ngoài vườn cỏ mọc tua tủa um tùm, và mấy người hàng xóm nhác nhở với Charles rằng con trai anh ngày càng dành nhiều thời gian rong chơi ngoài phố hơn, vì Victoria chẳng bao giờ có mặt mà bảo ban nó.

- Em không tôn trọng những thỏa thuận của chúng ta, - anh khiển trách.

Đó chính là điều cô muốn, nhưng tại sao? Cô không biết … và cũng không bao giờ muốn cúi mình trước những quy tắc … bất cứ quy tắc nào. Cuộc sống riêng của họ chỉ ngày càng trầm trọng thêm. Họ không hề có quan hệ gối chăn nữa. Phản ứng của Victoria luôn không thay đổi mỗi khi Charles tiếp cận cô … Hơn nữa, cô dường như luôn ám ảnh nỗi lo sợ Geoffrey có thể nghe thấy. Charles uống rượu ngày càng nhiều hơn chẳng vì lý do gì, còn Victoria thì hút thuốc suốt ngày. Cái mùi thuốc lá khó chịu ám khắp các phòng khiến anh giận điên người. Rõ ràng, cuộc hôn nhân này đáp lại quá ít những mong đợi của anh.

6 tuần sau, khi Olivia trở lại thăm họ lần nữa, cô nhận ra rằng tình cảnh của 2 vợ chồng đó đã xuống cấp 1 cách nghiêm trọng. Victoria chẳng còn ở yên chỗ của mình nữa, và Charles, trông rõ đã ở cực điểm của sự kiên nhẫn. 1 linh cảm xấu đã khiến Olivia váng vất từ trước khi cô đến, nhưng New York hút cô như 1 thỏi nam châm, và cô đã trở lại. Khi cô bước vào ngôi nhà ở East Side, sự căng thẳng gần như có thể sờ thấy được. 2 vợ chồng không hề hé răng với nhau.

Olivia đưa Geoffrey và chú chó đến khách sạn cùng với mình, hy vọng em gái sẽ làm lành với chồng. Cô khuyến khích em hãy tỏ ra hòa thuận hơn với anh, nhưng khi cô tới vào ngày hôm sau, mối bất đồng giữa họ chỉ nghiêm trọng hơn.

- Nhưng chuyện gì đang diễn ra vậy? Cuối cùng, cái em muốn là gì?

Victoria đáp trả bằng cái nhìn tức tối.

- Đây không phải là 1 cuộc hôn nhân, Olivia. Đó chỉ là 1 sự thỏa thuận, 1 sự dàn xếp, và nó sẽ mãi mãi là như thế cho đến hết đời. Anh ta đã kiếm em về như là 1 người giúp việc, 1 bà quản gia, 1 cô bảo mẫu.

- Vớ vẩn! em cư xử như đứa trẻ con được nuông chiều. Anh ấy đã cho em sự che chở, cho em tên tuổi anh ấy, đã cứu em ra khỏi thảm họa, 1 thảm họa chắc chắn sẽ còn dài sau chuyện tình cảm bất hạnh của em … Anh ấy đã tặng cho em ngôi nhà của anh ấy, con trai anh ấy, 1 cuộc sống dễ chịu. Còn em, em cáu kỉnh với lý do rằng em phải để tâm đến việc người đầu bếp chuẩn bị cho anh ta 1 bữa ăn hợp lý như thế nào. Không, Victoria, anh ấy đâu lấy em về để làm 1 người phục vụ, chỉ có điều em rất không muốn làm vợ anh ấy, không hơn.

- Chị chẳng biết gì hết! – Victoria chống trả, uất ức vì Olivia đã đoán ra sự thật.

- Em đã quá khoan dung với chính mình đấy, - Olivia dịu giọng.

Cô muốn đến chết để lại có em trong vòng tay mình, được ôm ghì lấy em. Victoria thiếu vắng đối với cô khủng khiếp, nhưng không đủ cho cô muốn em mình rời bỏ chồng. Đó là 1 hành động ác độc mà Charles và Geoffrey sẽ phải trả giá cho những hậu quả.

- Chị xin em, Victoria, hãy cố gắng đi. Em phải làm điều đó vì Charles, và vì Geoffrey … Cùng với thời gian, em sẽ quen với những điều đó. Chị sẽ giúp em, - cô nói thêm, đôi mắt van lơn.

- Em không muốn phải chăm lo cho ngôi nhà này hay bất cứ ngôi nhà nào khác. Em chưa từng bao giờ nuôi dưỡng 1 tham vọng tầm thường như thế. Đó là tại ba. Ba muốn trừng phạt em, và đấy, bây giờ em đang phải như vậy.

Olivia lắc đầu. Cô tưởng rằng Victoria đã chuộc được tội lỗi trong cái ngày cô ấy nằm lả trong buồng tắm ở Croton. Những gì còn lại chỉ là những nghĩa vụ, những nhàm chán rất đời thường, 1 cuộc sống mà ai cũng cần cam chịu. Hay sự quên mình không bao giờ là 1 phần trong những ưu điểm của Victoria. Em cô giống như 1 con chim cứ húc đầu không biết mệt mỏi vào chấn song của chiếc lồng sắt chẳng kể gì đến nguy cơ rã cánh. Không thể bay lượn tự do đã khiến nó trở nên điên dại.

- Olivia, - cô nói giọng u ám, - em muốn chết đi còn hơn là phải ở đây.

Cô buông mình xuống ghế và ngước nhìn chị bằng đôi mắt nhòa lệ. Nhưng Olivia không để bị khuất phục.

- Chị không muốn em cứ ca mãi những lời nhảm nhí ấy nữa.

- Em nói nghiêm túc đấy. Châu u đang có chiến tranh. Hành ngàn người chết. Bao nhiêu người vô tội bị giết hại. Em cần ở nơi đó hơn là ở đây, nơi em chỉ mất thời gian chăm lo cho Geoffrey.

Đôi mắt mọng nước, cô cúi đầu, suy sụp. Trạng thái này chẳng hề giống Victoria. Cô không dễ nản lòng đến như vậy. Thực ra cô đã rất kiên trì. Olivia từng tin rằng nếu em gái cô muốn, em cô đã thành công khi kết hôn.

- Có lẽ em cần nhiều thời gian hơn, - cô dịu dàng nói, có phần bối rối vì những tâm sự tế nhị này.

Nhưng giờ đâu phải lúc để dằn lòng vì sự rụt rè. Hoàn cảnh đã nghiêm trọng rồi, cô biết vậy.

- Chúng em đã có 2 tháng trăng mật, - Victoria đáp, cô vọng, - và điều đó không hề được cải thiện.

- Chuyện đó khác, - Olivia nói với vẻ khôn ngoan như 1 người mẹ đang an ủi con gái. – Thời gian sẽ giúp 2 người hiểu được người này đang chờ đợi điều gì ở người kia.

Cô bỗng đỏ bừng mặt, đôi má đỏ ửng. Victoria mỉm cười với chị. Olivia trong trắng quá! Cô ấy chẳng hay biết gì về tất cả những phức tạp của mối quan hệ tình ái. Olivia không thể tưởng tượng nổi nặng nề đến mức nào khi rùng mình ghê tởm mỗi lần 1 người đàn ông chạm vào mình … Victoria không thể dành cho anh. điều cô không hề có. Vậy mà anh đã không ngừng cố gắng chinh phục cô, rồi lại bị tổn thương vì sự phản kháng ra mặt của cô.

- Tất cả đều mới mẻ với em, - Olivia vội nói, - cả ngôi nhà của Charles cũng thế. Hãy dành cho anh ấy cơ hội. có lẽ không có Geoffrey … 2 người có thể tìm hiểu nhau tốt hơn …

- Có thể … - Victoria thì thào, không tin tưởng lắm.

Chuyện đó sẽ không thay đổi gì cả. Đối với anh cô luôn cảm thấy tức giận, bức bối. Người ta đã buộc cô gắn kết với cuộc hôn nhân này, và điều đó, cô sẽ không bao giờ quên. Người ta đã bán cô cho 1 người đàn ông đang cô độc sau cái chết của vợ, 1 người chỉ ham muốn thân thể cô mà không hề yêu cô, 1 người không hề tin tưởng trao gởi nơi cô những tâm tư thầm kín. Ít ra, Toby cũng đã làm cho cô tin được rằng cô được yêu, được tôn thờ. Anh ta đã nói dối cô, nhưng anh ta từng làm cho cô hạnh phúc. Đúng, cô đã từng tin vào tình yêu của Toby … Còn Charles, anh ấy thật tử tế, thật ân cần, thật đàng hoàng, nhưng cô tin chắc rằng anh chẳng có 1 chút nào cái cảm giác mà cô gọi là tình yêu ấy.

- Đó là 1 sự nhầm lẫn, Olivia. Hãy tin em di, em biết mà.

- Em chưa thể kết luận như thế được. Em chỉ mới kết hôn được 3 tháng. Và trước đó em chỉ mới biết sơ qua về anh ấy.

- Thế 1 năm nữa em lại nhắc lại với chị điều đó thì sao? Chị sẽ nói gì?

2 chị em đau đáu nhìn nhau. Victoria giờ đây rất tin vào mình. Câu chuyện này chỉ có thể dẫn tới chia cắt. Cô biết chắc điều đó như mình đang thở vậy. Họ sẽ không thể nào yêu nhau được.

- Thế nào, chị Olivia? Khi đó chị sẽ thúc giục em ly hôn chứ?

Cha họ sẽ không bao giờ đồng ý với việc ly hôn. Ngay cả Olivia, cũng không thể tránh khỏi cảm giác bị sốc. Còn cô, Victoria, cô chỉ biết đến có 1 điều: cô sẽ không kéo dài sự trừng phạt này cho đến hết đời mình.

- Em sẽ không ở đây đâu, Olivia. Điều đó sẽ giết chết em mất.

- Em phải ở lại. – Olivia trả lời nghiêm khắc. – Ít nhất phải đủ thời gian để chắc chắn về tình cảm của em … và của anh ấy … Em không thể quyết định ngay 1 điều như vậy lúc này được, Victoria. Còn quá sớm

Nếu tình cảnh vẫn mãi thế này, nếu Victoria thực sự cảm thấy bất hạnh, cô có thể trở về Croton mà không cần đến thủ tục ly hôn. Nhưng sống như thế này cũng đồng nghĩa với việc giết chết cô. Victoria khao khát 1 cuộc sống sôi động, nóng bỏng với những tư tưởng chính trị, những cuộc đàm luận, những mục đích để tranh đấu. Cô sẽ không thể nhốt mình trong nhà, mạng lại tất cho ba như Olivia. 1 phần tiềm thức Olivia mong muốn mãnh liệt Victoria trở về Croton, để họ lại được bên nhau như ngày xưa. Nhưng 1 phần khác, bao dung và hào hiệp hơn, cô chân thành mong Victoria ở bên Charles và rằng họ sẽ sống hạnh phúc cùng nhau.

- Thế nếu chị đưa Geoffrey về Croton với chị trong vài ngày? Sẽ không nghiêm trọng nếu nó có nghủ vài buổi học ở trường, phải vậy không? Điều đó sẽ giúp 2 người tìm thấy nhau, với Charles … ai biết được, có thể 1 điều kỳ diệu sẽ xảy ra.

- Chị mơ mộng rồi, Ollie!

Victoria nhún vai. Olivia không hoàn toàn nắm bắt được tất cả những tế nhị của vấn đề. Cuộc hôn nhân này đã thất bại, chấm hết. Dù vậy cô vẫn công nhận rằng cô sẽ nhẹ nhõm hơn khi Geoffrey vắng mặt. Không phải cô ghét bỏ nó … Nhưng chăm nom đến nó, nhắc nhở nó, thu dọn đồ chơi cho nó, bắt hộ nó con chó chạy trong phòng, tất cả những điều đó khiến cô kiệt sức. Phải chịu trách nhiệm về 1 người khác, cón gì buồn thảm hơn! Phí tổn biết bao thời gian.

- Đúng đấy, chị đưa nó đi … Em nghĩ rằng nếu nó là con trai em thật … thì chuyện sẽ khác. Nhưng lại không phải vậy. và, thực ra, em không hề có ý muốn có con.

Cô đã nói điều đó ngay từ đầu với Charles. Về chuyện này, cô vẫn không thể thay đổi được. Không có con! Olivia kinh ngạc. Bản thân cô rất yêu thương Geoffrey. Ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy nó, cô đã thấy quyến luyến rồi. Trong trái tim cô nó thay thế cho những đứa con cô sẽ không bao giờ được có.

- Chị rất sung sướng đón tiếp cậu bé ở điền trang. Với điều kiện em sẽ dành nhiều thời gian bên Charles hơn chứ không phải trong những nhà thờ cũ kỹ được trưng dụng với những mục đích khác, hay trên những con đường tăm tối với các phụ nữ đòi quyền bầu cử của em.

- Á à! Thế đấy, phong trào nữ quyền bị bài xích như 1 hình ảnh ngốc nghếch thế đấy, - Victoria cười giòn tan, tự nhiên thấy nhẹ nhõm vì dù sao cũng được giải thoát khỏi Geoffrey trong vài ngày. – Chị nhầm hoàn toàn. Chị sẽ thấy như em nếu chị cùng em đến cuộc họp, chỉ 1 lần thôi. Nhưng trong thời điểm hiện tại, chiến tranh ở châu Âu đáng giá hơn tất cả những thứ còn lại. Em muốn hiểu những gì đang thực sự diễn ra ở đó.

- Trước tiên hãy cố hiểu hơn về chồng em đi, - Olivia đáp lời, mắt nhìn nghiêm nghị.

Vẫn cười, Victoria ôm choàng lấy chị mà hôn.

- Chị đã luôn bay tới cứu em mà, - cô nói như 1 cô bé bị bỏ rơi, Olivia ôm chặt em vào lòng.

- Lần này chị không chắc có thể giúp em không, - cô thành thật. – Em sẽ cần phải tự tháo gỡ 1 mình thôi.

- Giải pháp là chị sẽ thế chỗ em, - Victoria vẻ bông đùa. – Em đảm bảo với chị, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Olivia không cười. Hôn nhân không phải là 1 trò chơi.

- Thật sao? Liệu em có thể chịu đựng được việc ở điền trang chăm sóc cho ba trong bao lâu? Không quá 1 ngày!

Victoria cũng không thích thú gì khi sống ở Croton. Cô thèm muốn những vùng chân trời rộng mở. Cô đã hy vọng Charles sẽ lấp đầy khoảng trống trong trái tim Victoria. Nhưng bây giờ, khi nghĩ về điều đó, cô lại nghĩ khi Victoria có những đứa con của chính mình, vấn đề mới được giải quyết.

Buổi chiều, Olivia đến đón Geoffrey ở trường với vali, Chip và cả con khỉ lông lá. Thằng bé trèo lên ô tô, sung sướng vì biết rằng họ sắp về nông thôn chơi. Nó nóng lòng được cưỡi trên lưng con ngựa của nó, được dạo chơi cùng Olivia và được gặp lại ngoại Edward – bây giờ nó đã gọi ông như thế.

Khi về nhà, Charles không khỏi ngỡ ngàng phát hiện ra con trai anh đã đi Croton.

- Thế còn trường học?

- Ồ, nó có thể nghỉ vài tiết học, không phải ư? Vả lại, dù gì … nó chỉ mới 10 tuổi … - Victoria vẻ duyên dáng xua tay gạt đi.

Cô vừa đi đến 1 cuộc hội thảo về trận chiến ở Bruxxelles và trở về rất hân hoan.

- Em có thể hỏi ý kiến anh trước, - anh lớn tiếng, nhưng dù vậy anh cũng nhận ra rằng họ đang chỉ có 2 người với nhau, và Victoria thì đẹp rạng ngời.

Đôi mắt cô lấp lánh niềm vui, chiếc váy dài đen tuyền, mốt mới nhất từ Paris, càng làm tôn dáng người mảnh mai của cô.

- Em đã tưởng rằng em được làm mẹ nó!

Ngọn lửa bùng lên trong đôi mắt chỉ khiến cô thêm quyến rũ.

- Đúng thế, nhưng anh là cha nó. Anh già dặn và khôn ngoan hơn em, - anh dịu giọng. – Mà em cũng có lý … Sống vài hôm ở nơi không khí thoáng đãng là tốt nhất cho nó … và cả cho chúng ta nữa nếu chúng ta đến đó cùng thằng bé kỳ nghỉ cuối tuần này.

Anh biết rằng mặt dù cô không ưa cuộc sống ở nông thôn nhưng cô vẫn thích về thăm chị … Nhưng nếu vậy, chuyến đi của Geoffrey sẽ chẳng phục vụ cho cái gì.

- Để lần khác đi, - cô ấp úng, mơ hồ. – Lần khác, chúng ta sẽ để thằng bé ở đây, rồi về thăm ba và chị Olivia.

- Không có Geoffrey sao? – Charles ngạc nhiên. – Nó sẽ không tha thứ cho chúng ta đâu. – Anh nhìn cô với vẻ buồn rầu. – Em không thích ở với nó, phải vậy không, Victoria?

- Em … em không thoải mái lắm khi có nó. – cô thừa nhận

Cô châm điếu thuốc, rít 1 hơi dài. Sự có mặt của anh cũng khiến cô không thoải mái … Cô rất muốn thấy ở anh tất cả những ưu điểm mà Olivia vẫn tô vẽ cho anh. Song với Victoria, anh chỉ là 1 người xa lạ.

- Em không quen với bọn trẻ.

- Nó là 1 thằng bé rất dễ tính, - anh phản đối.

Geoffrey xứng đáng được như trước đây, được hưởng tình yêu thương mênh mông của Susan … 1 sự yêu chiều sâu sắc … Bao giờ cũng đến thời điểm anh so sánh Victoria và Susan. Người vợ thứ 2 này của anh chẳng hề nghĩ đến ai khác, ngoài bản thân và chị em sinh đôi của cô ấy. Olivia luôn phải bảo ban nhắc nhở cô ấy như với 1 đứa trẻ.

- Anh muốn rằng em và Geoffrey, 2 người sẽ hiểu nhiều về nhau hơn …

- Olivia cũng nói y như vậy về chúng ta.

Cô mỉm cười qua làn khói thuốc.

- Sao cơ? Em đã than vãn hết với chị em ư?

Charles đặt sự ý tứ lên hàng đầu của vấn đề đức độ. Theo anh, những chuyện riêng gia đình không được vượt khỏi ngưỡng cửa nhà. Với Victoria, anh không hề có ảo tưởng. Hiển nhiên cô ấy không có 1 bí mật nào với chị. Nhưng sự hụt hẫng trong quan hệ vợ chồng này thì …, với Olivia anh cảm thấy hổ thẹn.

- Đó có phải là lý do cô ấy đã đưa Geoffrey theo không? Để cho chúng ta ở lại 1 mình ư?

- Em chỉ nói rằng em thấy khó thích nghi với cuộc sống mới.

Nhìn ánh mắt cô, anh biết cô đã kể cho Olivia nghe tất cả, đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất.

- Victoria, anh mong rằng trong tương lai, em sẽ không tranh luận về cuộc sống riêng tư của chúng ta với chị gái em. Điều đó … nói thế nào nhỉ … rất tế nhị.

Cô lắc đầu không nói 1 lời, vừa lúc đó, người đầu bếp thông báo bàn ăn đã dọn xong.

Bữa tối vẫn diễn ra trong căng thẳng. Ăn xong, Charles về ngay văn phòng riêng. Lúc anh tạm hoàn tất công việc, Victoria đi nằm, cô đang đọc báo. Từ khi trở về New York, tối nào Charles cũng nghiên cứu tài liệu rất muộn. Đó cũng chỉ là 1 cách như nhiều cách khác để đấu tranh với con quỷ háo sắc trong anh. Anh bước vào phòng ngủ, mặt cau lại, mệt mỏi. Người vợ trẻ đang nằm đó, sáng ngời, đắm chìm với những bài báo. Đúng như hình ảnh anh mơ ước khi anh chấp nhận cưới cô. Tim anh thắt lại. Bỗng nhiên, anh yêu cô gần như … ồ không, không hoàn toàn như vậy, vì anh đã tự hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ biết đến 1 tình yêu lớn như thế nữa. Nhưng tối nay, vẻ đẹp khiến anh choáng váng, mái tóc dài, từng lọn thẫm tóc chảy trên vai, trên lưng, trên khuôn ngực căng đầy dưới lần vải ren của chiếc áo ngủ … khiến anh không chống cự nổi.

- Em chưa ngủ ư?

Anh tạt vào phòng thay quần áo rồi trở ra trong bộ đồ ngủ. Victoria vẫn đang đọc

Với Susan ngày trước, anh chẳng cần mặc quần áo khi đi ngủ. Nhưng cuộc hôn nhân này, anh đã thay đổi thói quen. Anh phủ kín từ chân đến đầu khi lên giường và còn phải giữ 1 khoảng cách thận trọng giữa anh và vợ mình. Sau nhiều lần cố gắng đầy thảm hại trong chuyến nghỉ trăng mật, anh đã rút ra 1 kết luận dứt khoát: Victoria không chịu đựng được bất cứ kiểu chung chạ nào với anh.

Khi anh chui vào chăn, cô ngoan ngoãn đặt sách xuống và tắt đèn, rồi cả 2 vợ chồng cùng nằm yên trong bóng tối.

- Buồn cười thật khi ở nhà chỉ có mình mình, - 1 lúc sau anh nói. – Anh muốn bảo là không có Geoffrey.

Cảm giác có con trai gần mình luôn làm anh an tâm. Nhưng anh cũng thích ở đây với Victoria thế này. Cả tầng lầu chỉ có mình họ, anh nghĩ, thấy quay cuồng vì 1 ham muốn đen tối. Victoria không nói gì … những suy nghĩ của cô đang hướng về chị mình. Cô nhớ Olivia quá. Cô mong muốn với cả trái tim mình được trở về bên chị, không phải chăm sóc cho Geoffrey. Cuộc sống vợ chồng chẳng hề có có dù chỉ 1 chút quyến rũ như cô đã hình dung. Suốt ngày phải phục vụ chồng, con trai chồng … và cuối cùng thật mệt mỏi vì điều đó! Nếu cô biết thế này, cô đã không bao giờ kết hôn. Giờ đây, hình ảnh tu viện giống như 1 hòn đảo bên cạnh hoang mạc khô cằn của hôn nhân.

- Em nghĩ gì thế? – Charles xoay người nhìn cô.

- Về tôn giáo.

- Lời nói dối tệ quá! Em phải đang có những ý nghĩ thật dữ dội.

- Anh có lý. – Cô thành thật.

Đôi lúc họ thấy không hoàn toàn xa lạ, họ thấy gắn bó với nhau bằng 1 tình cảm gần giống như tình bạn.

Charles ngửa bàn tay khẽ vuốt lên má cô. Thật dịu dàng, anh tiếc rằng mọi chuyện đã bị hủy hoại ngay từ đầu. Làm sao họ lại đến nỗi hiểu lầm nhau thái quá thế? Cuộc sống chung giữa họ giống như 1 vực thẳm của những bất hòa và vụng về … Nhất là đối cới Victoria, cô không biết phải hành động như thế nào nữa, không biết làm thế nào để đối diện với những cảm xúc riêng đầy nổi loạn và với những trạng thái tình cảm của Charles. Anh có thể hiểu cô, theo cách cô rũ bỏ anh như vậy.

- Em đẹp lắm, - anh thì thầm và ôm lấy cô, cảm thấy cô đã run lên vì cảm xúc bên cạnh anh. – Victoria … hãy chờ … hãy tin ở anh … Anh sẽ không bao giờ làm em phải đau khổ …

Nhưng đã quá muộn rồi. Khuôn mặt Toby đã phủ lên khuôn mặt Charles, và cô lại cảm thấy những cơn đau xé lòng khủng khiếp khi cô phải nằm bẹp trên sàn nhà tắm, cái đêm cô mất đứa trẻ.

- Anh không yêu em.

Câu nói tự nhiên buột ra, và chính Victoria người đầu tiên phải ngạc nhiên.

- Hãy để anh được yêu em … sự thoải mái tâm lý sẽ khiến chúng ta xích lại gần nhau …

Nhưng đối với Victoria chuyện đó diễn ra theo cách khác … Trước tiên người ta phải yêu nhau và sau đó họ mới hiến dâng cho nhau. Cũng chính là điều hoàn toàn khác nhau giữa những người đàn ông và những người phụ nữ.

- Cần phải bắt đầu bằng cách này hay cách khác … - Hãy tin tưởng …

Anh nói dối, anh sẽ không bao giờ tin tưởng 1 người phụ nữ nào nữa. Luôn luôn đằng sau những suy nghĩ của anh là nỗi lo sợ cô ấy có thể sẽ chết … Anh coi cái chết của Susan về phương diện nào đó giống như sự phản bội. và anh cũng cảm nhận được 1 tình cảm gần giống như thế vào cái hôm Olivia bị ngã ngựa. Anh thấy cô mong manh quá … yếu đuối quá … nếu cả cô, cô cũng bị chết … không! anh sẽ không cho phép 1 ai nữa nhấn chìm anh trong tang tóc và trong tuyệt vọng. Kể cả Victoria cũng không. Susan đã mang theo xuống mồ cả niềm tin vào cuộc sống của anh.

- Hãy để anh được yêu em, - anh nhắc lại, nôn nóng.

Sự thật hoàn toàn khác, Victoria biết thế. Anh chỉ ham muốn thể xác cô. Cô đã thề nguyền yêu anh, tôn thờ anh … cô phải vâng lời anh. Nhưng cô sẽ không vâng lời 1 người đàn ông nào hết, cho dù đó là chồng cô.

Cô thở dài, để mặc cho anh ôm hôn, để mặc anh làm những gì anh muốn. Anh rất dịu dàng, rất trìu mến … và cô cảm thấy ít khó chịu hơn thông thường, nhưng không vì thế mà cảm nhận được 1 chút hưng phấn. Phần Charles, anh đã hiểu được thông điệp từ tấm thân thu động vô cảm trong vòng tay anh. Không 1 ảo tưởng mơ hồ nào hết. Sẽ không 1 mối dây nào gắn kết được họ. Cô không cảm xúc chút gì từ anh. Không 1 chút run rẩy nào thoảng qua cô trong suốt trò giả vờ tình yêu ấy. Mọi mưu toan của anh luôn kết thúc thất bại thê thảm càng minh chứng cho điều đó. Charles hiểu sẽ không có điều huyền bí nào xảy ra giữa họ. Đêm hôm ấy, lại 1 đêm lặng lẽ, mỗi người 1 phía.

Sự nghỉ ngơi Olivia muốn dành cho họ cuối cùng chỉ được dùng vào những hội thảo của Victoria và những họp hành làm ăn của Charles. Sau cái đêm hôm ấy, anh ăn ở câu lạc bộ với John Watson và những người đồng sự. Kỳ nghỉ cuối tuần, anh nhốt mình trong văn phòng, xem lại các chi tiết của hồ sơ vụ án đang thụ lý. Hiếm lúc họ trò chuyện với nhau. Chỉ đơn giản là xa lạ, là khoảng cách … hố ngăn cách giữa 2 người mỗi ngày càng như bị khoét sâu thêm, và không còn cách nào lấp lại được nữa. Khi Donovan trả Geoffrey về nhà, tối chủ nhật, Charles sung sướng vì lại được nghe 1 giọng nói trong ngôi nhà tĩnh lặng, lại có 1 ai đó để chuyện trò.

Olivia đã không đưa cậu bé về với bố mẹ tay không. Cô dành cho cậu nhiều quà, 1 bình ủ sôcôla nóng để uống trên đường đi và 1 hộp bánh to mà cả 2 cô cháu cùng làm. Geoffrey thậm chí còn có được 1 khăn mùi soa còn nguyên hương thơm của Olivia. Victoria đau hết mình mẩy với ý nghĩ chỉ vài giờ trước đây thằng bé được ở bên Olivia. 1 mũi dùi của ghen tuông mơ hồ xoáy vào trái tim cô và cô bực bội hỏi thằng bé tại sao Olivia đã không đi cùng.

- Cô ấy muốn đến, - Geoffrey trả lời, bị tổn thương vì vẻ buộc tội trong giọng nói của Victoria, - nhưng ngoại Edward bị viêm phế quản, cô ấy không thể để ngoại 1 mình được. Ông ho suốt, cháu và Ollie đã chuẩn bị sẵn cho ông mấy lít xúp rồi, cô Ollie bảo sẽ phải cho ông dùng đến … thấp cao.

- Thuốc cao, - Charles chữa lại và bật cười.

Victoria thậm chí không cười, cô tỏ ra rất thất vọng. Cả tâm trí cô hy vọng sẽ được gặp lại chị. Than ôi, có Chúa mới biết đến bao giờ Olivia có thể tự giải phóng khỏi những nghĩa vụ gia tộc. Thời gian gần đây ba cô ốm yếu hơn nhiều.

Đợt viêm phế quản kéo dài lâu, và vì Olivia đã cấm em gái không được bỏ chồng ở lại để về Croton 1 mình, nên 2 chị em không thể gặp nhau trước lễ tạ ơn.

Edward xanh xao, gầy gò, chỉ vừa mới đứng dậy được. Ông vui vẻ tiếp đón vợ chồng Victoria. Victoria luôn có cảm tưởng như người ta đang nói về 1 ai khác khi họ gọi cô là “bà Dawson”. Cô không bao giờ muốn có 1 cái tên nào khác ngoài tên của chính mình. Cô không bao giờ hiểu được tại sao 1 người phụ nữ lại phải lấy tên 1 người đàn ông chỉ vì lý do cô ta đã cưới anh.

Suốt thời gian ở lại, tận dụng dịp trời đang đẹp 1 cách đặc biệt, Geoffrey và Olivia ngày ngày rong chơi với môn thể thao yêu thích, môn cưỡi ngựa. Geoffrey, rất tự hào về chú ngựa của mình, chỉ bằng 1 ánh mắt, 1 ngón tay cậu cũng khiến nó vâng lời, cậu đã trở thành 1 tay đua ngựa hoàn hảo. Sau này cậu sẽ chơi polo, cậu tuyên bố với Charles, sau khi vừa trình diễn tài năng.

Tâm trạng mọi người đều phấn chấn khi họ ngồi vào bàn ăn tối hôm lễ tạ ơn, trừ Victoria. Cô thấy căng thẳng, gần như cả buổi sáng cô ở trong bếp, để nói chuyện huyên thuyên với Bertie. Nỗi hoài niệm quá khứ gặm nhấm trái tim cô. Điền trang này nhắc cô nhớ đến quá khứ hạnh phúc đã qua và hiện tại đáng ghê sợ. Cô ở chung với Charles trong căn buồng vẫn dành cho bạn bè tới chơi. Nhưng cô cháy lòng mong được nằm lại trên cái giường to rộng mà ngày xưa 2 chị em luôn bên cạnh nhau … Cái đặc quyền ấy, từ giờ trở đi, đã dành cho Geoffrey. Nó đã đánh cắp vị trí của cô … và dường như như thế vẫn còn chưa đủ, tất cả mọi người đều hết lời ca tụng nó: Olivia, Bertie, Charles, Edward … Geoffrey là trung tâm chú ý của tất cả. Tối hôm ấy cũng thế, khi nó đã đi ngủ và dàn đồng ca ấy lại được cất lên những lời tán dương đẹp đẽ nhất, Victoria phát khùng

- Chúa ơi! Hãy thôi meo meo như 1 đám mèo lụ khụ thế nữa đi! Nó ngoan ngoãn, thông minh, thế thì sao? Nó đã 11 tuổi rồi, đó là bình thường? Nó có gì quá đáng kể chứ?.

Im lặng nặng nề, cô lại chìm xuống những ân hận nuối tiếc thường ngày.

- Xin lỗi, - cô thở dài trước khi rời khỏi bàn ăn dưới cái nhìn thương tổn của Charles và sự sững sờ của cha.

1 lúc sau Olivia đi tìm em ngay. Cô thấy Victoria ở buồng riêng của 2 chị em trước đây, Geoffrey cũng đang ngủ trong đó, 2 bên là chú khỉ và con chó.

- Em ngao ngán lắm, Victoria rên rỉ, hối tiếc vì việc gây lộn vừa rồi. – Em không biết em đã làm sao nữa. Nhưng đầu em đã quá tải rồi khi cả ngày cứ phải nghe rằng Geoffrey thật là 1 đứa trẻ đáng yêu.

- Em đang ghen với 1 đứa trẻ, - Olivia kinh ngạc. - Em cần phải xin lỗi Charles

Cô thương hại cho cả 2 người. Cả 2 quá u ám, quá rầu rĩ. Ngay cả Geoffrey cũng nhận thấy điều đó. Cậu bé tuyên bố rằng Victoria và ba nó cãi nhau tất cả các ngày, từ sáng tới tối … Từ bữa sáng tới bữa tối, nó nói chính xác hơn, vì trong các bữa ăn họ đã chứng tỏ 1 đặc ân dành cho mọi người.

- Được, em sẽ làm vậy. – Victoria nói và nhìn chị chán nản. – Em nghi ngờ anh ấy lại có thể tiếp tục tha thứ cho cái lần tuyên án vừa rồi. 2 con người xa lạ trong cơn giận dữ, không có điểm gì chung, bị nhốt với 1 thằng bé con trong căn nhà chật hẹp.

Olivia không thể nhếch nổi 1 nụ cười. Nói vậy có phần hơi quá đáng, tất nhiên, nhưng rõ ràng đó chính là hoàn cảnh Victoria đang phải sống.

- Em tả lại cho chị 1 bức tranh xinh đẹp quá.

- Đúng vậy đấy, Ollie. Đó là khổ nạn, từng giây phút. Em không biết chúng em đang cùng làm nên cái gì nữa. Nếu Charles là người đàn ông chân chính, hẳn anh ta cũng phải hỏi mình như thế.

- Chị vẫn khuyên em phải suy nghĩ thêm trước khi đi đến 1 quyết định.

Lát sau, 2 chị em xuống cầu thang, tay trong tay. Khi họ bước vào phòng ăn, Charles nhìn thẳng Olivia:

- Em khá hơn rồi chứ?

- Ơ … vâng …, cô ấp úng, không biết phải nói gì, trong khi Victoria phá lên cười.

- Chị ấy thấy khỏe. Chính em mới là con mụ ác mỏ ghê tởm mà anh đã cưới về … Nhưng em cũng xin anh thứ lỗi cho em vì sự bộc phát vừa rồi.

Chuyện lầm lẫn nhỏ nhặt ấy đã là cơ hội để làm dịu bớt bầu không khí. Olivia đỏ bừng mặt, quay đi. Lại thêm 1 lần, anh không thể nhận biết được họ. Cũng bởi họ đã cố ý mặc cùng kiểu váy và để kiểu đầu giống nhau.

Rất dễ nhầm lẫn họ, ngay cả biểu hiện cau có của Victoria, điều có thể giúp anh nhận ra cô, cũng đã biến mất như 1 phép màu khi cô gặp chị gái.

Sau sự kiện nhỏ bất ngờ ấy, tâm trạng mỗi người đều tỏ ra tốt hơn. Kỳ nghỉ trôi đi trong không khí khá dễ chịu. Nhưng Victoria lại lấy lại vẻ u uất lúc ra đi. Cô đã có hàng giờ tranh luận với cha cô về chiến tranh và kể lể dài dòng cho ông nghe về trận đánh chết chóc Ypres. Thật lạ lùng, cô, Victoria vốn chán ghét nông thôn, lại có được cảm giác dễ chịu khi về Croton. Bây giờ, thời gian ngắn ngủi ấy đã hết, cô sắp phải quay lại trong ngôi nhà mà cô đã gần thù hằn.

Charles ngồi trước vô lăng chiếc Packard. Geoffrey, theo đuôi là con Chip, len vào băng ghế sau chất đầy những túi xách du lịch. Olivia, đứng trên thềm, nhìn em gái thật lâu.

- Hãy cư xử tốt nhé, - cô thì thầm lúc ôm hôn em. – Nếu không, chính chị sẽ đến và đánh đòn em đấy.

- Ồ thật nhé, chính chị hứa rằng chị sẽ đến nhé.

Nụ cười của Victoria thật buồn. Mỗi lần phải chia lìa chị, cô có cảm tưởng mình sắp chết. Charles nhìn 2 người ôm hôn nhau, bị mê hoặc bởi mối liên hệ gắn kết họ không thể thay đổi. Mối liên hệ không bao giờ trói buộc giữa anh và vợ, cho dù họ có phải sống bên nhau tới trăm năm, Không 1 cá thể nào trên trái đất này có thể lách vào giữa 2 chị em họ. Vì mối ràng buộc khiến anh ngưỡng mộ ấy đã được hình thành từ trước khi họ ra đời. Họ được làm nên từ 1 và chỉ 1 phôi thai, giống như 2 chiếc váy được may trên cùng 1 chất vải, giống hệt nhau. Người ta không biết đâu là nơi cái này kết thúc và nơi cái kia bắt đầu. Cho dù với tất cả những khác biệt mà họ có, hay họ nói rằng có, đôi khi, trong mắt anh họ gần như chỉ là 1 người. Tuy vậy, người phụ nữ có vị trí ở bên cạnh anh, người đang cùng anh đi xe về New York, không có tấm lòng trìu mên như chị cô. Những tư tưởng lấp lánh của cô, sự thông minh của cô không thể bù đắp cho sự thiếu dịu dàng của cô … Người ta có thể so sánh 2 người giống như 1 đồng tiền xu. Mặt này anh được … mặt kia, anh mất …

- Làm sao anh biết được ai trong 2 cô gái sinh đôi đang đi cùng anh nhỉ? – anh hóm hỉnh hỏi, thấy thoải mái vì kỳ nghỉ.

Olivia đã lo chu đáo mọi việc. Bữa tiệc lễ Tạ ơn đúng là rất tuyệt. Như mọi lần khác, món ngọt trước khi tráng miệng, hoa quả, rượu vang, tất cả đều hoàn hảo. Phòng ngủ của họ được bày trí đẹp mắt, sàn nhà, đồ gỗ đều được đánh xi bóng lộn. những người làm được báo trước mọi sở thích nhỏ nhặt nhất của họ. Olivia đã dẫn dắt thế giới của cô với tài năng của 1 nữ chủ nhân thành thạo trong gia đình.

- Đúng đấy, anh chẳng biết đâu, Victoria nói. – và đó chính là sự thú vị.

Anh luôn trách mình thường nhầm lẫn vợ với chị gái. Khi 2 chị em họ bên nhau, dù ở Croton hay ở nhà trên thành phố, anh luôn phải để tâm các hành động và lời nói. Để không đặt Olivia trong cảnh bối rối vì 1 lời nói thiếu tế nhị, từ giờ anh phải luôn giữ cảnh giác. Trái lại, Victoria lấy làm vui thích khi tạo ra những kiểu nhầm lẫn như thế. Cô tận dụng điều đó, kể thêm cho anh 1 trong các lần 2 chị em đã đổi chỗ cho nhau trong trường,

- Anh chẳng thấy có gì là buồn cười cả, - anh làu bàu. – Đó là 1 trò gây phiền rất ác. Em sẽ nói sao nếu 1 ai đó lại tâm sự với Olivia những điều mà đáng lẽ người ta muốn dành cho em … và em lại không muốn cho Olivia biết.

- Em và Olivia không có gì bí mật hết.

- Anh hy vọng rằng điều đó sẽ không hoàn toàn đúng nữa.

Anh nhìn thẳng vào cô, nhưng cô nhún vai và khẽ cười mỉm. Trong lúc đó, Geoffrey lại say sưa kể về những cuộc dạo chơi bằng ngựa. Mùa hè tới, Olivia đã hứa cho nó ghi tên 1 giải đua ngựa.

Những tuần tiếp theo lễ Tạ ơn trôi nhanh với 1 tốc độ không thể tin nổi cùng việc chuẩn bị cho Noel, mua quà, tiếp tân …

Trong bữa tiệc Norl được nhà Astor tổ chức hàng năm, họ chạm mắt Tobias Whitticomb và vợ anh ta. Suốt cả buổi tối tìm cách tránh người tình cũ. Toby cố gắng vô ích thu hút sự chú ý của cô. Khi cô đang lặng lẽ hút thuốc trong vườn thì có những bước chân lạo xạo trên sỏi. Đó là hắn. Cô định bỏ đi thì từ phía sau hắn đã nắm cánh tay cô kéo lại. Chỉ có 1 động tác đơn giản thế cũng khiến toàn thân cô nóng bừng và run rẩy.

- Toby, không! Tôi xin anh …

Cô trào nước mắt. Dù hắn không biết điều đó, nhưng Toby đã thực sự phá hỏng cuộc hôn nhân của cô.

- Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi.

Anh ta quyến rũ hơn bao giờ hết. Rượu anh ta uống suốt buổi tối làm đôi mắt anh ta cháy rực.

- Tại sao em lại lấy hắn ta? – hắn nói như bị xúc phạm.

Cô kiềm chế để không gào lên phẫn nộ, bàn tay quắp chặt lại để không cào vào mặt hắn, điều mà hắn xứng đáng được hưởng. Nếu những con đường của cô và hắn không từng giao nhau, cô vẫn còn đang tự do và hạnh phúc.

- Anh không để cho tôi có 1 sự lựa chọn nào khác, - giọng cô lạnh lùng, nhưng trong lòng cô đang bị thiêu đốt bởi những cảm xúc mà cô đã ngỡ bị chôn vùi hoàn toàn từ 1 năm nay.

- Em muốn nói gì? Em …

Hắn nhìn dữ dội, những lời đàm tiếu chưa bao giờ nhắc đến đứa trẻ. Và nếu trí tuệ của cô không phản lại hắn thì cô đã không kết hôn ngay tức khắc.

- Anh đã gào lên dưới tất cả các mái nhà rằng tôi đã mồi chài anh. – cô nhìn thẳng vào mắt Toby, rã rời.

- Đó chỉ là nói đùa thôi.

- 1 trò đùa dở ẹt!

- Đúng, thật vậy – hắn đồng tình.

Cô vội quay đi và hấp tấp đi về phía phòng khách, nơi đó Charles đang chờ cô. Anh tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Toby bước ngay sau cô, nhưng không đặt câu hỏi nào. Anh không muốn biết và cô cũng ít muốn kể cho anh … Cô đã là 1 con gà, điều đó đã đủ lắm rồi. Cô sẽ sống với gánh nặng, với 1 trái tim tan nát và 1 thanh danh được cứu sát nút nhờ 1 hôn lễ bằng lý trí.

Ngày hôm sau, Victoria nhận được 2 tá hồng đỏ. Cô dễ dàng đoán được ai là người tặng món quà ấy … Không ai khác trong cuộc đời cô có thể tặng cô những bông hoa như thế nữa … Mặc dù bị tấn công bởi những tình cảm mơ màng của lần gặp lại tình cờ, cô vẫn bỏ đám hồng đó vào thùng rác. Vài ngày sau, cô thấy trong thùng thư 1 lời nhắn ký tên T. Người viết năn nỉ cô chấp nhận 1 cuộc hẹn. Cô không trả lời, cho dù những tình cảm của cô với hắn là gì đi nữa, … Cô không muốn nối lại, đã quá muộn rồi …

Charles và cô vẫn tiếp tục sống như thế, mỗi người mỗi ngả của riêng mình. Họ không bao giờ gợi chuyện gì liên quan đến Toby. Trên đường về Croton chuẩn bị nghỉ lễ Noel, tâm trạng của cả 2 đều thoải mái vui vẻ. Hôm nay chiếc xe chất đầy đồ. Victoria đã mua cho Geoffrey 1 món đồ chơi phức tạp, lỉnh kỉnh. Người bán hàng bảo đảm rằng đó là món quà lý tưởng.

Suốt đường đi, 2 vợ chồng tranh luận về những xung đột ở châu Âu. Những diễn biến của các hoạt động quân sự khiến Victoria mê mải. Cô biết rất nhiều tin tức, cô gây ấn tượng mạnh cho Charles – người so với cô không bị hấp dẫn nhiều bởi cuộc chiến đẫm máu đang tàn phá châu Âu. Ở mặt trận phía Tây, phe tấn công và phe chống trả giành giật từng bước trong trận giao trannh hao tổn: quân đội Đức và Pháp vẫn đang bất động trong tình trạng mặt đối mặt đến kiệt quệ suốt dọc biên giới kéo dài từ Thụy Sĩ đến biển bắc.

- Nước Mỹ sẽ không bước vào cuộc chiến đâu, - Charles tuyên bố, rất thực tế. – Cần phải nhìn mọi việc đang như nó có : xung đột có lợi cho đất nước này.

Người Mỹ bán vũ khí và đạn dược cho tất cả các bên tham chiến.

- Thật bỉ ổi! Victoria phẫn nộ. – Chúng ta cũng có thể bắn thẳng vào phe đối địch thay vì giấu mình trong sự trung lập hờ hững, và vờ như mình có những bàn tay sạch.

- Đừng có bè phái quá như thế! – Anh kêu lên, gần như phát cáu vì sự ngây thơ của cô. – Em tưởng rằng người ta làm giàu thế nào? Ba em cũng từng có 1 xưởng sản xuất thép. Em nghĩ người ta làm ra thép để làm gì?

- Thôi đi. Không nghĩ gì đến chuyện đó, em đã đủ ốm rồi.

Cô nhìn qua khung cửa sổ, nghĩ về những người lính sắp phải trải qua lễ Noel ngoài chiến trường. Cô cảm thấy có tội khi tổ chức lễ ra đời của chúa Jesus một cách long trọng trong khi hàng ngàn sinh mạng con người đang gặp gian nan. Thế mà, ở đây, không ai tỏ ra liên quan.

- Ơn Chúa, ba đã bán xưởng thép rồi.

Rõ ràng, Charles và cô không có chung 1 say mê nào. Anh là 1 người đàn ông thực tế, chân anh luôn bám chắc trên mặt đất. Anh chỉ quan tâm đến công việc và chỉ lo lắng cho Geoffrey. Những gì còn lại trên trái đất này không liên quan đến anh.

Tới Croton, Victoria mới biết cha cô lại vừa bị ốm. Lần này, bệnh cảm tấn công ông trong hơn 15 ngày và đã phát triển thành viêm phổi. Gầy guộc, yếu ớt, ông chậm chạm bước xuống phòng khách trong đên Noel. Tất cả cùng mở quà. Edward tặng cho mỗi con gái 1 chuỗi vòng kim cương. Các cô hét toáng lên mừng rỡ và muốn đeo chúng ngay lập tức. Món trang sức lấp lánh trên áo họ, 2 người, như bao lần khác lại giống hệt nhau. Để đùa vui, Charles tuyên bố các cô lại đang cố ý, và anh sợ sẽ nhầm các món quà mình mua. Anh tặng vợ mình chiếc áo ngủ xinh đẹp và đôi khuyên tai kim cương, nó kết hợp 1 cách hoàn hảo với chuỗi vòng cổ … Cho Olivia, anh tặng 1 chiếc khăn quàng và 1 cuốn thơ … trước đây nó là của Susan. Nhận ra điều này, Victoria rất quan tâm.

- Tại sao anh ấy lại đưa nó cho chị?

- Chắc chắn là do anh ấy không muốn giữ nó nữa … mà em thì ghét thơ, thế thì, chỉ còn có chị …

Olivia cười nhợt nhạt, món quà khiến cô suy nghĩ mơ hồ. Trên trang bìa lót, anh ghi 1 lời đề tặng cảm động. Cô biết cuốn sách này, cô thích những bài thơ này … hiển nhiên, Susan cũng thích nó …

Victoria im lặng. Lát sau, sự phẫn nộ của cô bùng phát khi Geoffrey mở những món quà Olivia tặng cậu. 2 khẩu súng nhỏ và cả 1 đội quân các chú lính chì. Cậu hò hét đầy thích thú, và ngay lập tức sắp xếp theo những đồng phục Pháp, Đức, Anh … Olivia đã đặt chúng từ hàng tháng nay. Victoria ném về phía chị 1 cái nhìn dữ dội, oán trách.

- Làm sao chị có thể làm thế? – cô run lên vì giận. – Làm sao chị có thể tặng nó những đồ chơi nổi loạn như thế? Và tại sao không nhuộm máu lên chúng nhỉ, trong khi chúng ta cũng đang ở hoàn cảnh đó? Như thế sẽ trung thực hơn.

Nước mắt long lanh trong đôi mắt cô. Chẳng cần băn khoăn, Geoffrey đã bỏ rơi món đồ chơi phức tạp mà cô đã mua cho nó.

- Chị không biết em đang công kích cái gì, - Olivia trả lời, hoảng hốt. – Đó chỉ là những đồ chơi thôi mà, Victoria … bọn trẻ rất thích chơi với những chú lính.

- Em không phải không thích cái gì bọn trẻ con thích hoặc không thích. Hàng nghìn người đang phải chết trong những trận chiến … đó không phải là 1 trò chơi. Và không có gì vui thích ở đó cả. Đó là những con người, họ cũng là những con người muốn sống. Họ cũng có vợ, có gia đình đang chờ đợi … Thế mà mấy người, mấy người lấy đó làm trò chơi. Thật không thể chấp nhận được!

Cô quay đi giàn giụa nước mắt. Lo sợ, Geoffrey hỏi Charles xem nó có phải trả lại món đồ chơi cho “dì Olivia” không, nhưng Charles đã khẽ lắc đầu trấn an nó rằng không có gì quá nghiêm trọng cả … 1 lát sau, anh đưa Victoria đi dạo. Họ cùng bước đi trong im lặng cho đến tận mộ mẹ cô.

- Em không cần phải tự đặt mình trong âu lo như thế, - anh nhận xét, rất ân cần. – Chị em không có ý gì xấu …Cô ấy không hiểu hết được sự dữ dội trong những tình cảm của em.

Và cả anh, về phương diện nào đó, anh cũng không hiểu cô. Trong tâm trí anh, Victoria luôn là 1 ẩn số.

- Ôi, Charles, em không thể như thế này được nữa, em không thể làm vợ anh được nữa. Em không được sinh ra dành cho hôn nhân. Tất cả mọi người đều biết điều đó, trừ anh.

Cô hít 1 hơi thật sâu để chống lại sự nôn nao mơ hồ. Nỗi khó chịu ấy trong cô càng trầm trọng hơn khi Charles tặng cuốn thơ cho Olivia. Không phải ghen tuông, không phải buồn chán. Cô bỗng nhiên nhận thức rõ rằng cô đang ở 1 vị trí tồi tệ, bị giam hãm trong 1 thế giới quá chật hẹp không có chỗ dành cho mình.

- Em đã sai lầm khi vâng lời ba, khi ông sắp xếp cho em 1 cuộc hôn nhân. Đáng lẽ em phải để cho tống em vào 1 tu viện và quên em đi. Em không thể như thế này nữa, thật sự như vậy …

Cô khóc sướt mướt, những dòng nước mắt mặn chát làm cô run lên. Charles quyết định đặt 1 câu hỏi nóng bỏng trên môi anh từ lâu.

- Em đã gặp lại hắn phải không? Đó mới là vấn đề đúng không?

Cô nhìn anh kinh sợ. Làm sao anh đoán được rằng Toby đã tìm cách gặp lại cô sau bữa tiếp tân nhà Astor.

- Tất nhiên là không, - cô lạnh lùng. – Đó là điều anh nghĩ sao? Rằng em không chung thủy? Ô, có lẽ tôi đã nên lừa dối anh, điều đó có lẽ sẽ vui hơn đấy …

Ngay lập tức cô thấy hối tiếc vì sự độc địa của mình … cô hối tiếc cả tá việc … nhưng những tiếc nuối, những ân hận không bao giờ thay đổi được điều gì. Cô lại bắt đầu khóc, cô cứ đứng khóc trước mộ mẹ mình, đau đớn vì 1 nỗi bất hạnh sâu thẳm.

- Anh không biết nên nói gì với em. – Charles thì thầm sau 1 hồi im lặng.

Anh đã sai khi nhắc đến Toby. Bác đầu bếp đã kể lại với anh rằg Victoria đã vứt bỏ bó hoa hồng. và bác ta cũng chỉ cho anh 1 mẫu thư trên đó chỉ có 1 vài từ: “Đồng ý gặp lại anh nhé, xin em đấy”, ký tên T. Thế là anh nghĩ ngay đến điều tồi tệ nhất. Hiển nhiên anh đã sai … Nhưng điều đó cũng không thay đổi được hoàn cảnh này.

- Anh có muốn em ra đi không? – cô hỏi, thất vọng tột độ.

Anh tới bên cô và ôm cô trong tay mình.

- Tất nhiên là không. Anh muốn em ở lại. Chúng ta mới chỉ là vợ chồng được 6 tháng thôi … người ta bảo năm đầu tiên sau hôn nhân bao giờ cũng rất khó khăn …

Anh nói dối chính mình. Năm đầu tiên của anh cùng Susan thật nhiều lãng mạn, thật quá hạnh phúc.

- Anh sẽ cố gắng. Anh sẽ cố gắng biết điều hơn … và nếu về phía em, em tỏ ra kiên nhẫn hơn, chúng ta sẽ có thể qua được bước khó khăn này … Em muốn anh làm gì với những chú lính chì? Nếu em muốn, anh có thể thảo luận với Geoffrey về chuyện này …

- Không, - cô hỉ mũi vô chiếc khăn mùi soa, bỗng thấy thèm thuốc 1 cách khủng khiếp. – Nó sẽ ghét em, nó đã ghét món quà của em rồi … Cô bán hàng thế mà cứ cam đoan với em rằng nó sẽ thích … chính em cũng không hiểu gì về món đồ chơi đó.

- Anh cũng không. Nhưng anh sẽ học. Anh có thể học làm mọi thứ … Nếu em thật sự muốn chỉ dẫn cho anh…

Nhưng cô không muốn chỉ dẫn điều gì cho anh hết. Cô muốn ra đi. Cô chỉ còn 1 ý nghĩ trong đầu: ra đi, đi thật xa.

Họ quay bước trở lại điền trang, bình tâm hơn, trong im lặng.

Buổi chiều, Victoria đi tìm chị. Cô thấy chị đang ở xưởng giặt là với Bertie.

- Chị buồn quá, Victoria, - Olivia nói ngay khi bác Bertie vừa đi khỏi để 2 chị em lại 1 mình. – Chị không hề ngờ những chú lính chì chị mua lại tác động xấu đến em thế.

Cả 2 đều đang mặc áo xanh dương nhạt, khuyên tai màu ngọc bích … và như mỗi lần 2 người gặp nhau, họ lại khám phá ở nhau những lý do mới để yêu thương nhau hơn. 2 chị em dành cho nhau nụ cười đồng cảm.

- Chị đâu làm vậy, - Victoria thở dài. – Em thật ngốc. Em đã quá bị ấn tượng vì những gì diễn ra ở châu Âu, đôi khi, em quên mất rằng, mình đang ở Mỹ … May mắn thay, ba đã bán xưởng chế biến thép đi rồi. Nếu không em lại đang trong đoàn biểu tình chống những kẻ buôn vũ khí, và em lại bị bắt giữ đấy.

Cả 2 chị em cùng bật cười. Rồi Victoria ngồi xuống 1 chiếc ghế dựa và ngước nhìn chị. Nụ cười của cô đã tắt. Ngay trước khi cô cất tiếng nói, Olivia biết rằng cô sắp yêu cầu 1 sự trợ giúp quan trọng.

- Olivia, - cô nói như mê sảng, - hãy để em đi khỏi đây. Dù chỉ 1, 2 tuần thôi cũng được … trước khi em phát điên hoàn toàn … Em cầu xin chị đấy, Ollie.

Olivia sững người, cô đoán được chuyện gì sẽ tiếp theo.

- Chị nên trả lời không trước khi em đặt thêm 1 yêu cầu nữa, hay để em hỏi rồi từ chối luôn đây?

- Em xin chị, Ollie, hãy thế vào chỗ của em, - giọng Victoria méo đi vì sắp khóc. – Chỉ 1 chút thôi … Em cần phải suy nghĩ … em không biết em đang ở đâu nữa, chị có hiểu em không?

Đôi mắt cô phản chiếu 1 nỗi đau mênh mông nhưng Olivia vẫn lắc đầu. Thay thế vị trí cô em gái sinh đôi không phải là 1 giải pháp. Victoria sẽ phải 1 mình đương đầu với những vấn đề của cô ấy. Cô ấy đã thề nguyện, hơn nữa Charles là người rât tử tế, anh luôn chứng tỏ điều đó và không thể có chuyện lừa dối anh.

- Xem nào, Victoria hãy suy nghĩ 1 chút. Đổi chỗ cho nhau sẽ dẫn mọi chuyện tới đổ vỡ thảm hại. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Charles phát hiện sự gian trá này? Chị không thể nào làm ra vẻ như vợ của anh ấy được, anh ấy sẽ thấy ngay lập tức. và cho dù anh ấy có không nhận ra điều ấy, thế cũng tồi lắm rồi, Victoria, chị không muốn luôn thường trực trong màn kịch ấy,

Victoria biết Olivia sẽ không chấp nhận. Mắt cô cháy rực, cô bấu chặt vào cánh tay Olivia.

- Em biết, đó là không tốt. Đã là không tốt từ khi ở trường học chúng ta tráo đổi dây buộc tóc cho nhau rồi … hay những khi chị nói dối thay cho em, vờ ở vị trí của em … Chúng mình đã làm chuyện đó trăm lần, nghìn lần rồi … Anh ấy sẽ không biết gì hết, em thề với chị đấy … Anh ấy không phân biệt nổi chúng ta, chị biết mà.

- Lần này anh ấy sẽ biết. Nếu không sẽ là Geoffrey nhận ra. Dù kiểu gì đi nữa, chị cũng không muốn nói nhiều hơn về chủ đề vô lý này. Không là không! Rõ ràng chưa?

Cô cố ý tỏ ra giận dữ, 1 cách để thuyết phục Victoria rằng đừng có tin tưởng điều đó ở cô.

Victoria không nằn nì thêm, cô đứng dậy với 1 cái nhìn tuyệt vọng, rồi chầm chậm bước ra khỏi phòng.