Bỗng Một Ngày Chợt Nhận Ra Anh Đã Yêu Em Rồi

Chương 22: Đi chơi ở núi Phú Sĩ.




Khi hai người đến đảo Honshu trời cũng đã trưa rồi, Phúc Hưng đã đặt phòng khách sạn ở Hotel Noborisaka cách núi Phú Sĩ 14km.

Lần này anh chiều theo ý của Anna đặt hai phòng, nhưng mà ngược lại cô ấy đã không chịu và chủ động nói với

Phúc Hưng:

Anh chúng ta đặt một phòng thôi.Không phải em muốn ở riêng cho thoải mái à? Ở đây còn rất nhiều phòng.Thôi em nghĩ là chúng ta đi chơi nên tiếc kiệm một chút với lại ở xứ lạ quê người ở chung với nhau vẫn an toàn hơn.Cô mỉm cười và kéo tay áo anh nói, Phúc Hưng cố ý thôi chứ anh chắc chắn là chuyện hôm qua đã khiến cô sợ rồi không dám ngủ một mình đâu.

Thế là hôm nay không cần tranh cãi gì hết cứ mướn một phòng tốt nhất để hai người ngủ lại là được rồi, sau khi nhận phòng xong thì hai người ra ngoài đi ăn để tiếp tục đi chơi.

Sau khi ăn tối xong hai người đi tham quan khắp nơi, bởi vì đã trễ rồi nên sáng mai cả hai mới bắt đầu đến núi

Phú Sĩ chơi tuyết.

Buổi tối khi ở trong phòng trước khi ngủ anh nhìn thấy Anna ngó khắp nơi mới lên giường, anh nhìn thấy cô ngốc thật nhưng rất đáng yêu đến khi Phúc Hưng với tay tắc đèn để ngủ thì cô nói:

Anh hay là chúng ta cứ để đèn cho dễ ngủ hé.Tại sao? Tôi không ngủ được khi dễ đèn sáng.Ừm, vậy thôi anh tác đèn đi.Phúc Hưng mỉm cười anh biết ngay là cô sợ mà, anh vừa tắc đèn xong là Anna không ngại ngùng mà quay qua ôm anh thật chặt để ngủ, thật là đúng ý anh luôn.

Đến sáng hai người đi núi và lên khu trượt tuyết ở núi Phú Sĩ chơi, Anna còn rất vui vẻ mà tạo đủ kiểu hình người tuyết các thứ, hai người đi trượt tuyết và chơi các trò chơi ở đây, nhìn cô vui vẻ như vậy bất giác Phúc Hưng mỉm cười.

Càng ngày anh càng thích cô hơn anh thấy Anna rất đáng yêu và dễ thương, hai người có mướn một khách sạn ở trên núi được cất phòng theo kiểu truyền thống của Nhật để ở lại trải nghiệm.



Cả hai còn mướn cả đồ truyền thống của người Nhật để mặc chụp ảnh để làm kỷ niệm nữa, chuyến đi chơi này hai người chụp rất nhiều hình.

Mà chủ yếu là hình của Anna bởi vì cô rất xinh đẹp nên đi đâu ở góc độ nào? Khi anh nhìn thấy cô tự nhiên và đẹp anh đều chụp lại để kỷ niệm.

Buổi tối về khách sạn truyền thống ở trên núi hai người sẽ ngủ lại một đêm sáng mới trở về, anh đi tắm rửa trước bởi vì cô nói cô mệt, nên muốn nghỉ ngơi một chút mới đi tắm.

Khi anh tắm xong rồi đến phiên cô đang ngâm mình trong nước nóng ấm áp, thì tự nhiên khách sạn mất điện tối thui, Anna theo quán tính mò tìm cái áo để mặc vào.

Bởi vì mới mấy hôm trước bị ma nhát một lần rồi nên Anna còn ám ảnh, cô choàng cái áo tắm truyền thống của khách sạn rồi vội đi ra ngoài.

Nhưng Phúc Hưng đi đâu mất rồi lúc nãy anh còn ở trong phòng mà? Bổng cô nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ, nếu cửa kéo ra là ma thì sao?

Nhánh cây lại phất phơ ngoài kia trong đầu của cô lại tưởng tượng ra vô số thứ kinh dị, Anna vội vàng chạy ra ngoài thì vừa lúc anh mở cửa đi vào, cô nhảy lên ôm cố anh cứng ngắc nói:

-Ngoài kia có ma anh đi đâu vậy?

Phúc Hưng theo phản sạ ôm chặt lấy cô để không bị té, anh mỉm đống cửa phòng khóa lại vừa bế cô đi vào trong vừa cười nói:

-Tôi đi hỏi nguyên nhân vì sao lại mất điện và lấy thêm mền để sưởi ấm, bởi nếu thật sự cúp điện không có máy sưởi thì sẽ rất lạnh.

Lúc này Anna mới bình tĩnh lại mà tư thế của cô và anh thì hơi kỳ nha, cô ngại ngùng bởi vì cô câu chân vào người anh, hai tay thì ôm cổ anh cơ thể dính chặt anh không một khe hở, còn tay của anh thì đang bợ mông của cô, cách lớp áo phủ xuống.

Anna ngại ngùng định bỏ anh ra và xuống đất thì Phúc Hưng nói một câu khiến cô vô cùng đỏ mặt, anh nói vào tai cô:



-Em..em không... không mặc đồ lót à?

Lúc này Anna mới hết hồn bởi vì lúc nãy sợ quá cô chỉ choàng áo ngoài mà quên mất đồ trong, hiện tại với tư thế này cả phía trên và phía dưới đều đang cọ sát vào cơ thể anh.

Bên trên còn đỡ cách nhau hai lớp áo còn phía dưới, nói như vậy không phải phía dưới của cô đang trực tiếp chạm vào anh chỉ cách một lớp áo của anh thôi sao?

Cô vội nhảy xuống xoay người lại và nói:

-Em...em xin lỗi, lúc nãy vì...vì sợ quá em vội vàng mặc áo và chạy đi, nên không để ý, em đi thay đồ ngay.

Nhưng mà khi cô vừa định chạy đi thì đã có cánh tay săn chắc kéo cô lại ôm vào người, Phúc Hưng ôm cô từ phía sau và cúi xuống nói nhỏ vào tai cô:

-Chứ không phải em đang muốn quyến rũ tôi à?

Cô lắc đầu nói:

-Em không có thật...thật mà.

Vòng tay ôm cô càng siết chặt hơn anh cúi xuống môi như có như không chạm vào cổ cô nói:

-Không có...hửm..vậy tại sao lại ăn mặc như thế này nhảy vào người tôi? Đó không phải là cố ý quyến rũ thì là gì?