Bỗng Một Ngày Chợt Nhận Ra Anh Đã Yêu Em Rồi

Chương 32: Đến xin lỗi ba mẹ Anna.




Nghe lời nói vừa rồi của Trương Kiến Văn anh như thức tỉnh lại, ngước mắt lên nhìn hai người anh của Anna, Phúc Hưng nói:

-Cám ơn hai người anh vợ, tôi sẽ tìm lại công bằng cho cô ấy và đứa con chưa kịp hình thành của chúng tôi.

Thấy Phúc Hưng đã không còn mất hồn như trước nữa hai người cũng yên tâm, anh nói:

-Chiều nay tôi sẽ qua nhà thăm ba mẹ vợ.

Lúc này Alan lên tiếng hỏi:

-Tôi muốn hỏi cậu một câu, cậu có phản bội em gái tôi không?

Phúc Hưng trả lời chắc chắn:

-Tôi xin thề đời này tôi chỉ yêu duy nhất Anna, tôi không bao giờ làm chuyện có lỗi với cô ấy.

Alan nói tiếp:

-Được rồi chúng tôi sẽ tin cậu lần này, đợi cậu hồi phục lại chúng ta sẽ nói chuyện thêm về vấn đề này.

Phúc Hưng gật đầu đồng ý với hai người anh vợ, bởi vì thật sự thời gian qua anh bỏ bê chính mình, hiện tại cơ thể của anh đã xuống xức trầm trọng.

Anh cần thời gian để hồi phục sức khỏe của mình lại và tìm hiểu lý do vì sao hôm đó Anna lại đến trung tâm thương mại.

Mà lại đến trùng hợp vào lúc đó nữa, anh nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.

Hai người Kiến Văn và Alan ngồi nói chuyện với Phúc Hưng một chút rồi trở về, khi xuống nhà ba mẹ Lê nghe

Kiến Văn nói lại mà mừng rỡ, mẹ Lê nói:

-Bác cám ơn hai đứa nhiều lắm.

Kiến Văn trả lời:



-Dạ hai bác đừng nói thế, mặc dù Anna mất đi, gia đình của con rất đau lòng nhưng Phúc Hưng cũng là bạn thân của con từ nhỏ, con cũng không muốn cậu ấy xảy ra chuyện gì hết.

Mẹ Lê vô cùng xúc động mà nắm tay Kiến Văn nước mắt rưng rưng, ba Lê thì vuốt lưng bà an ủi.

Sau khi nói chuyện với ba mẹ Lê rồi thì hai người cũng trở về nhà với ba mẹ của Anna.

****************

Như đã hẹn chiều hôm đó Phúc Hưng đến nhà ba mẹ Đặng, trước khi đi anh đã cạo râu và ăn mặc chỉnh chu, nhìn anh ngoài ốm hơn lúc trước ra thì hoàn toàn giống như khi Anna còn sống.

Trên gương mặt của Phúc Hưng lúc trước chỉ là khó gần mà thôi, còn bây giờ thì có thêm sự lãnh lẽo khiến người ta càng khiếp sợ hơn.

Ở nhà của ba mẹ Đặng tại phòng khách lúc này có đủ tất cả mọi người, có cả người nhà của Phúc Hưng đến nữa.

Ban đầu chỉ có mình anh đi nhưng vì ba mẹ Lê không yên tâm sợ anh giả bộ tỉnh táo để làm bậy, còn Phúc Khang thì cũng vậy nên kết quả là cả nhà họ Lê kéo qua nhà của Anna.

Anh đi đến trước mặt ba mẹ Đặng anh quỳ xuống, ai cũng bất ngờ ba mẹ Đặng đỡ anh lên nhưng Phúc Hưng không chịu và nói:

-Ba mẹ hôm nay con đến đây để xin lỗi hai người vì con mà Anna cô ấy mới xảy ra chuyện, thời gian qua con luôn sống trong đau khổ của mình, mà không thấy được sự mất mát lớn lao của ba mẹ hôm nay con xin cúi đầu tạ tội với ba mẹ.

Vừa nói anh vừa dập đầu xuống đất để xin lỗi ba mẹ Đặng, mặc dù mất đi đứa con gái yêu quý ba mẹ Đặng cũng rất khổ sở.

Nhưng hôm qua khi nghe Alan và Kiến Văn kể lại tình trạng của anh, thì hai người cũng không còn giận anh nữa.

Có nỗi đau nào bằng sự chia ly huống chi Phúc Hưng và Anna hai người cách biệt âm dương, thì nổi đau của anh cũng không thua gì hai người, vậy nên mẹ Đặng đỡ anh đứng lên và nói:

-Được rồi, con đứng lên trước đã ba mẹ sẽ không giận con đâu.

Phúc Hưng nghe lời của mẹ Đặng và ngồi bên ghế kế mẹ Đặng anh nói:

-Ba mẹ vợ con đã không còn từ nay về sau ba mẹ để con thay mặt cô ấy chăm sóc hai người.



Ba Đặng nói:

-Được rồi chúng ta vẫn còn khỏe với lại sau này còn có Alan bên cạnh, nên con cũng đừng lo lắng quá khi nào muốn thì cứ về đây chơi ba mẹ vẫn xem con là con rể như trước đây.

Mẹ Đặng cũng tiếp lời:

-Đúng vậy, gia đình ta luôn chào đón con nên con cũng đừng lo lắng cho chúng ta quá, sao này con phải lấy vợ sinh con cho Lê gia nữa.

Sau khi nghe ba mẹ Đặng nói thì anh lập tức trả lời:

-Dạ không, cả đời này con chỉ có một mình Anna là vợ nên ba mẹ mãi mãi là ba mẹ vợ duy nhất của con.

Mẹ Lê lên tiếng tiếp lời anh nói:

-Anh chị cứ xem Phúc Hưng như đứa con trai thứ hai của hai người đi, cũng giống như tôi từng yêu thương Anna như con gái vậy.

Mẹ Đặng mỉm cười với mẹ Lê nói:

-Được, từ trước đến giờ tôi cũng luôn xem Phúc Hưng như con trai mình, chỉ là Anna ra đi quá sớm nên...

Nhắc đến con gái mẹ Đặng lại rưng rưng nước mắt nói, lúc này tâm trạng của ai cũng trùng xuống bởi vì ai cũng thương cô hết.

Như nhớ ra đều gì đó Phúc Hưng nói:

-Ba mẹ Anna là vợ con từ nay có thể cho con xin phép đem di ảnh của cô ấy về nhà của chúng con để thờ được không? Bởi vì con là chồng của cô ấy mà.

Mẹ Đặng lên tiếng nói:

-Không được, khi nào nhớ con bé con cứ đến đây hoặc ở vài ngày đều được, nhưng trở về nhà rời khỏi Lê gia là đều mà Anna muốn làm trước khi mất, nên mẹ muốn hoàn thành tâm nguyện của con bé.

Lúc này Phúc Hưng mới không hiếu hỏi:

-Tại sao vậy ạ?