Trong văn phòng chủ tịch cấp cao nhất của tập đoàn Lục Thị, Lục Thời Gia đang nghỉ trưa với Bánh ngọt nhỏ sau bữa ăn trưa, trong khoảng thời gian này, việc nghỉ ngơi và làm việc của cô được Lục Thời Gia điều chỉnh lại rất có nề nếp, khiến cho cô trở nên khỏe mạnh hơn lúc trước rất nhiều, vừa đến giữa trưa là đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, không ngủ đủ hai tiếng tuyệt đối không thức dậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn múp thịt của cô gái nhỏ vì ngủ nhiều mà sưng húp lên, lông mi dày như chiếc quạt lông vũ, miệng nhỏ khẽ mở, dường như có nước miếng dính trên khóe miệng.
Lục Thời Gia theo thói quen lấy khăn mặt lau nước miếng cho cô, sau đó lại nhẹ nhàng vỗ lưng cô, rồi vén chăn bông lên khẽ khàn đi ra ngoài.
Tống Dương là trợ lý đứng đầu trong trợ lý, hai người còn lại bận việc riêng, trợ lý Trịnh Nhụy sau khi kiểm tra lại thời gian, suy nghĩ một hồi quyết định gõ cửa văn phòng chủ tịch.
Lúc này Lục Thời Gia đã ngồi vào bàn làm việc, hắn nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trong máy tính, cho đến khi Trịnh Nhụy bước đến trước bàn làm việc nói với hắn một câu: “Con trai nhỏ của nhà họ Trình nói muốn gặp ngài.” thì hắn mới dời ánh mắt sang nơi khác.
“Trình Đình?” Lục Thời Gia khinh thường thốt lên cái tên này, có vẻ như ngay sau khi lệnh cấm túc của Trình lão gia tử được rút lại, cậu ta đã nóng lòng thèm muốn người của hắn.
Gan to nhỉ, vậy phải dạy dỗ một chút.
“Bảo cậu ta đợi tôi trong phòng tiếp khách.” Lục Thời Gia nói.
Trình Đình đợi khoảng nửa tiếng mới gặp được Lục Thời Gia, cậu ta sống trong xa hoa nhung lụa, được gia đình chiều chuộng từ bé đến lớn, từ bé đến lớn chỉ có người khác dỗ dành bế bồng, trong cuộc đời khi vấp ngã thế nhưng lại do anh em nhà họ Lục gây ra, nhớ tới khoảng thời gian bị lão gia tử nhà mình giày vò, cho dù biết thừa Lục Thời Gia ở giữa gây khó gây dễ, nhưng cậu ta cũng không dám nói lời nào.
Vì Lục Thời Gia là anh vợ tương lai của mình, nên cậu ta chỉ cho rằng đây là một thử thách mà hắn đặt ra cho cậu ta.
Nhìn thấy Lục Thời Gia bước vào, cậu ta gấp rút đứng dậy gọi một tiếng anh.
Đối với mối quan hệ giữa hai gia đình, việc Trình Đình gọi anh trai cũng không có gì đáng trách, nhưng Lục Thời Gia nghe tới nghe lui nghe như thế nào cũng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Nên hắn lạnh mặt lên tiếng, hỏi thẳng: “Chuyện gì?”
Trình Đình gãi gãi đầu, cười xấu hổ nói: “Em tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy Thời An đâu, những người khác cũng nói đã lâu không gặp cô ấy, nên hôm nay mới mạn phép qua đây làm phiền ngài.”
“Vậy sao?” Vẻ mặt Lục Thời Gia không thay đổi, thoải mái thốt ra hai chữ.
“Vâng… Đúng vậy.” Trình Đình lo lắng trả lời, cậu ta không hiểu ý của hắn là gì. Lục Thời Gia hơn bọn họ mười tuổi, trong cái vòng luẩn quẩn này luôn luôn bị cha mẹ lấy mặt tốt của hắn ra làm gương mà giáo dục con trẻ, khiến cho bọn trẻ đều có một nỗi sợ hãi khôn tả đối với Lục Thời Gia.
Lục Thời Gia liếc mắt nhìn qua, làm cho Trình Đình chẳng biết tại sao lại có cảm thấy lương tâm cắn rứt không thể giải thích được.
Sửa sang nút tay áo, Lục Thời Gia mặt không chút thay đổi nói: “An An đi Châu Âu du học rồi, đến lễ thành niên nửa tháng sau mới trở về.”
“Cô ấy đi một mình sao? Như vậy thì nguy hiểm quá, em…” Trình Đình sau khi nghe xong thì vội vàng hỏi, nhưng khi Lục Thời Gia liếc mắt nhìn qua thì cậu ta biết mình đã nói sai rồi.
Bọn họ đều biết Lục Thời Gia yêu điên cuồng em gái mình đến mức nào, có ai dám liều lĩnh ở trước mặt hắn trắng trợn táo bạo ngấp nghé em gái hắn?
Mặc dù lá gan Trình Đình hơi lớn một chút, nhưng cậu ta cũng không dám bén mảng hỏi kỹ thêm lần nữa.
Nhưng cũng không sao cả, dù sao cậu ta cũng đã biết Thời An ở đâu rồi, phần còn lại cậu ta có thể tự mình kiểm tra.
“Cám ơn anh Thời Gia, em xin phép về trước, ngài cứ bận chuyện của ngài tiếp đi ạ.”
Trình Đình ra khỏi phòng tiếp khách như chạy trốn, cho nên không nhìn thấy nụ cười bí ẩn khó lường nơi khóe miệng Lục Thời Gia.
Ranh con, mày cứ từ từ ở Châu Âu tìm người đi, tìm cả đời cũng chưa chắc tìm ra được bông hoa nào.
Sau khi đuổi Trình Đình đi, thì ngay sau đó có một cuộc họp, Lục Thời Gia dặn dò trợ lý điều ra một người chăm sóc cho Thời An, sau đó lại bắt đầu bận rộn.
Em họ của Trịnh Nhụy là Trịnh Lâm đang thực tập dưới tay cô nàng nên cô nàng đã giao việc này lại cho cô ta, cô nàng còn không ngừng dặn dò cô ta phải dùng sức chín trâu mười hổ để trông chừng đứa trẻ.
Trình Lâm trong lòng không đồng ý, cô ta cảm thấy chuyện này cũng không quá khó khăn, nhưng lại thấy khó chịu vì mình vừa tốt nghiệp đại học hạng nhất mà lại phải trở thành vú em trông một đứa trẻ.
Mang theo cảm xúc không vừa lòng, nên đã làm ra chuyện sai lầm.
Trịnh Lâm chưa bao giờ bước vào văn phòng của Lục Thời Gia, thế nên trong lúc nhất thời đã kinh ngạc cảm thán và mải mê ngắm cảnh chụp ảnh để khoe, và đã hoàn toàn quên mất lời dặn dò của Trình Nhụy là cứ mỗi năm phút là phải chú ý đến bất kỳ động tĩnh nào trong phòng nghỉ. Tổ tông nhỏ bé thức dậy, chờ đến lúc An bé bỏng mơ mơ màng màng ngã từ trên giường xuống cô ta mới phản ứng lại.
Hốt hoảng mở cửa ra, cô gái nhỏ đã chân trần đứng trên mặt đất, mặt mày nhăn nhó, vô cùng bực bội nói: “Em kêu mấy tiếng mà chị vẫn không nghe.”
Trịnh Lâm nặn ra một nụ cười xin lỗi Thời An, bỗng nhớ tới lời dặn dò của Trịnh Nhụy là giúp cô mang giày vào.
Thật ra Thời An cũng không thực sự tức giận, cô chỉ là vừa thức dậy nên nóng tính mà thôi, sau vài phút xoa dịu tâm trạng, cô nói với Trịnh Lâm: “Em muốn uống nước.”
Trịnh Lâm vẫn còn đang đắm chìm trong hoảng loạn, lúc rót nước tinh thần vẫn chưa nhanh nhẹn lại, sau khi Thời An nhận lấy cốc nước rồi uống một ngụm thì hét lên một tiếng rồi ném cái cốc đi.
Đó là một cốc nước nóng đang sôi dở.
Lục Thời Gia chỉ vừa nghe được một phần hai của cuộc họp mà đã vội vàng bỏ buổi họp để về xem tình hình của cô gái nhỏ nhà mình, vừa về đã thấy môi và lưỡi của cô gái nhỏ đã bị sưng đỏ lên.
Trịnh Nhụy dẫn Trịnh Lâm qua một bên, hai người sợ hãi run bần bật, Lục Thời Gia tức giận đến đỏ cả mắt, may mà Thời An cầm lấy góc áo của hắn giải thích: “Cũng không trách chị ấy được, em mới ngủ dậy còn đờ đẫn nên không biết nước còn nóng, nhưng em vẫn chưa uống nhiều, chỉ vừa chạm vào một chút thôi. “
Sắc mặt Lục Thời Gia xanh mét, hắn vốn là người bao che khuyết điểm cho người của mình đến tột cùng, có hắn ở đây, Thời An làm cái gì cũng đúng, cho nên hiện tại không có thời gian xử lý thực tập sinh này.
“Gọi cho bác sĩ Trần.” Giọng nói của Lục Thời Gia trầm thấp, hiển nhiên là đang đè lửa giận xuống.
Tống Dương nhanh nhẹn trả lời: “Ngài đứng lo, bác sĩ Trần đang trên đường đến đây.”
Lục Thời Gia gật đầu, lạnh lùng liếc Trịnh Nhụy một cái, “Ra ngoài hết cho tôi.”
“Thật ra không cần phải …” Thời An cũng có chút sợ hãi dáng vẻ như thế này của Lục Thời Gia, cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lục Thời Gia hiếm khi nạt cô một câu: “Em câm miệng!”
Mãi cho đến khi ra khỏi văn phòng chủ tịch, Tống Dương mới dám thở ra một hơi, mặc dù ngoài mặt bình tĩnh như vậy, nhưng thực ra cậu chàng cũng hoảng sợ không kém gì chị em Trịnh Nhụy là bao.
Trịnh Lâm bị dáng vẻ kia của Lục Thời Gia làm cho sợ hãi, khóc thút thít không nói nên lời, Trịnh Nhụy cũng bị cái nhìn thoáng qua của Lục Thời Gia làm cho hốt hoảng, cố gắng lắm mới nặn ra một nụ cười hỏi Tống Dương: “Tống Dương, ngài nhìn Trịnh Lâm…”
Không để cô nàng nói hết câu, Tống Dương đã giễu cợt một câu: “Trợ lý Trịnh, cô nên tự cứu bản thân mình trước đi.”
Cũng may mắn là sau khi bác sĩ Trần đến xem thì nói không có vấn đề gì lớn, chỉ cần dưỡng một hai ngày là có thể hết sưng.
Đẩy lịch ăn tối với đối tác người Đức, Lục Thời Gia ôm đứa trẻ về nhà, Thời An nằm trên vai hắn, vòng tay qua cổ hắn, cô cảm thấy tư thế này rất thoải mái, mặc dù Lục Thời Gia đi nhanh nhưng bước chân rất ổn định, không hề làm cô khó chịu.
Tài xế vô dụng, nên Lục Thời Gia tự mình lái xe về nhà, suốt quãng đường im lặng không nói một lời, Thời An bị hắn nhét vào băng ghế sau, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại này của hắn mà trong lòng cô cũng thấp thỏm không yên.
Tình trạng này cứ tiếp diễn cho đến khi họ về đến nhà, dì giúp việc nhìn thấy họ trở lại, bà đã chuẩn bị bữa tối từ trước, bây giờ chỉ cần dọn ra cho hai anh em họ ăn mà thôi. Thời An đang ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào Lục Thời Gia, cái người luôn lạnh mặt từ lúc ở công ty cho đến khi đã về đến nhà.
Hắn không nhìn Thời An mà đi thẳng vào phòng bếp, một lúc sau, hắn cầm ra một cốc nước ấm, trên cốc nước có một ống hút, ống hút này được đặc chế dành riêng cho Thời An.
Hắn cầm lấy cốc nước, đi tới chỗ Thời An đang ngồi, cẩn thận đưa ống hút đến miệng cô, nhẹ giọng nói: “Uống từ từ.”
Thời An từ lúc thức dậy đã rất khát nước, đến giờ cô vẫn chưa uống được ngụm nước nào, cô vừa uống nước vừa ngước mắt lên nhìn Lục Thời Gia, mỉm cười nịnh nọt, mi mắt cong cong, giống như viên kẹo sữa ngọt ngào.
“Anh ơi, em hết đau rồi, nên anh đừng tức giận nữa.” Thấy vẻ mặt Lục Thời Gia đã dịu đi, lúc này Thời An mới dám nhắc tới chuyện kia một lần nữa.
Lục Thời Gia sờ sờ cái đầu xù xù của cô, làm sao cô có thể hiểu được, hắn mới là người đau.
Sau khi cơm nước xong xuôi thì Lục Thiếu Du cho phép dì giúp việc về nhà, khi ở cùng với Thời An, hắn luôn không thích có người khác ở bên cạnh, vì vậy những người giúp việc mà hắn tìm đến đều không được ở lại đây.
Cơm nước xong xuôi cũng mới hơn 7 giờ tối, hai anh em dựa vào nhau ngồi vào sofa trong phòng xem phim. Đó là một bộ phim nước ngoài thời xưa, nam nữ chính không coi ai ra gì mà hôn nhau trên đường phố Paris. Lục Thời Gia cúi đầu nhìn nhóc con trong lòng mình, rồi bật cười, sự khô nóng đang dâng lên trong lòng đều bị đè xuống.
Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng nữa Thời An mới biến về dáng vẻ mười bảy tuổi, chắc là khi bộ phim này kết thúc thì cũng đến thời gian cô biến về.
Lại thêm nửa tiếng nữa trôi qua, Thời An nói muốn ăn hoa quả, Lục Thời Gia nhận lệnh đứng dậy đi vào bếp, ở trong tủ lạnh tìm được hộp cherry hôm nay dì giúp việc mới mua, cherry đã được rửa sạch rồi mới cho vào tủ lạnh, hắn lấy thêm vài trái măng cụt nữa mới đi ra phòng khách.
Không ngờ vừa đẩy cửa ra, Thời An mười bảy tuổi đang kéo tấm thảm che đi bộ phận trọng yếu, chỉ lộ ra bờ vai tròn trắng nõn mượt mà và đôi chân thon dài trắng mịn mảnh khảnh, lúc này đây cô đang bày ra vẻ mặt vô tội nói với hắn: “Anh trai, thời gian biến về hình như sớm hơn trước.”
Lục Thời Gia nhìn chằm chằm vào làn da sáng bóng của cô, dục vọng bị đè nén lúc nãy nháy mắt ùa trở về.
Ánh mắt kia của hắn quá trắng trợn, thế nhưng Thời An cũng không thấy sợ, ngược lại như không xương trượt lên trượt xuống trên ghế sô pha, nhếch môi nhìn về phía hắn cười nói: “Anh trai, vẻ mặt hiện tại của anh như là muốn ăn em vậy đó.”
Cô gái tuổi còn nhỏ, nhưng lá gan lại rất lớn, cũng không sợ bị hút vào ngọn lửa đang cháy liên miên không ngừng.
Lục Thời Gia bước tới gần cô, chọn ra một quả cherry, tròn trịa lại no đủ, đẹp như mã não, hắn đưa nó đến môi Thời An, nở nụ cười, khàn giọng lên tiếng, “Ăn trước đi, em no rồi, mới có thể làm anh no.”
Thời An dùng đầu lưỡi cuốn lấy quả cherry đó vào miệng, răng nhẹ nhàng cắn nó, phần thịt nằm giữa đầu lưỡi và kẻ răng, căng mọng trào ra thứ nước màu đỏ, hương vị ngọt ngào ngon lành.
Lấy cho Thời An một cái váy ngủ, Lục Thời Gia bắt đầu cho cô ăn, hắn cực kỳ yêu thích dáng vẻ ăn đến hai má phồng lên của cô gái nhỏ nhà mình.
Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Thời An, chờ cô nuốt xuống lại nhét thêm một trái vào, cho đến khi chiếc đĩa trống rỗng mới dừng lại, Thời An dùng đầu lưỡi liếm môi trên, ăn uống no say.
Cô không hề biết rằng, động tác này khiến cho Lục Thời Gia càng thêm khó nhịn, hắn bóp cằm Thời An, ép buộc cô dời ánh mắt từ màn hình đến trên người mình.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Thời An đang xem đến hăng say, không tập trung hỏi.
Ngón tay cái của Lục Thời Gia dịu dàng lướt qua môi cô, nhẹ giọng nói, “Anh đang kiểm tra, xem vết bỏng đã đỡ hơn chưa.”
??? Nãy giờ ăn đủ thứ, nên sao có thể chưa đỡ được, vốn dĩ cũng không bỏng nhiều lắm á ông anh.
Anh trai thật là …
Nếu muốn hôn cô, thì cứ thẳng thắn nói ra đi.
Đột nhiên cúi người về phía trước, Thời An bóp lấy khuôn mặt của Lục Thời Gia, đầu ngón tay đảo quanh hình dáng trên gò má của hắn, nhìn đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng của hắn từng chút từng chút hiện lên dục vọng, gió thổi giông tố bão sắp đến, gợi cảm tột cùng.
Môi cô áp lên tai hắn, dịu dàng lưu luyến vô tận mà nói: “Anh trai, anh có từng nghĩ đến không, em cũng …ao ước anh.”
Giống như một nắm củi khô dễ cháy, nếu bị dính tia lửa thì sẽ bùng phát nhanh chóng và dữ dội, vì nó tỏa ra mùi trái cây ngọt ngào, nên rất hấp dẫn, say lòng người.
Lục Thời Gia đè Thời An xuống ghế sô pha, hai tay khóa chặt lấy bờ vai gầy của cô, hắn cúi đầu nhìn xuống cô, mày cau chặt lại, nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu giống như tiếng chuông trấn áp trong một ngôi chùa cổ không vang trong thời gian dài, ” Em nói cái gì! “
Ánh mắt Thời An sáng ngời như dải ngân hà, giọng điệu mềm mại nhưng kiên định: ” Em nói, anh trai, em muốn anh.”
Một lúc lâu sau, Lục Thời Gia mới thở ra một hơi, hắn vươn tay che mắt Thời An lại, không muốn cho cô nhìn thấy biểu tình dữ tợn hiện tại của mình.
” Thời An, em xong rồi.”
Đêm nay, em không thể trốn thoát.