Editor: D Ẹ O
Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh nhìn Kha Thải Châu cúi đầu nói xin lỗi mọi người, họ không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Kiếp trước, Kha Thải Châu bắt quả tang vụ ẩu đả, hủy tư cách xét tuyển của Lâm Khiển, đồng thời tặng cơ hội ấy cho Hoắc Nghiệp Thụy, cô ta nương theo chuyện này ôm chặt được chiếc đùi vàng phó hiệu trưởng Hoắc Bình Xuyên, một bước lên mây, thăng quan tiến chức vào cả bộ giáo dục, gieo vạ cho không ít học sinh, cả một đời đường quan rộng mở, chưa từng thấy cô ta phải nhún nhường thế này với ai bao giờ.
Kha Thải Châu xin lỗi xong, hiệu trưởng tiếp tục cảm khái: "Trò Lâm Khiển không hổ là học sinh danh dự của trường chúng ta, không chỉ thành tích tốt mà còn có cả lòng nhiệt tình giúp đỡ bạn học... Chà, ước gì tất cả học sinh trong trường đều có thể thừa hưởng đức tính của Lâm Khiển thì tốt biết mấy, đến khi ấy Thập Nhị Trung chắc chắn sẽ trở thành một môi trường lành mạnh mà ai ai cũng muốn cho con em theo học."
Lâm Khiển: "..." Sao trước đây y không biết hiệu trưởng còn có tài tâng bốc người khác nhỉ?
Hiệu trưởng quay sang nói với Hồng Khả Ý: "Cô Hồng, thành tích và phẩm chất của trò Lâm Khiển đều rất ưu tú, em ấy xứng đáng được làm ứng cử viên trong danh sách đề cử lần này, cô cố gắng xử lý cho ổn thỏa nhé."
Kha Thải Châu nghe vậy lập tức biến sắc, nhưng không dám ý kiến.
Hồng Khả Ý vui vẻ đáp: "Vâng, tôi sẽ về chuẩn bị hồ sơ ngay."
Bạch Ngạn Trúc không phải giáo viên chủ nhiệm của Lâm Khiển, nhưng thầy vẫn gật đầu tán thưởng: "Trò Lâm là một học sinh xuất sắc toàn diện, ứng cử trò ấy cũng là ước nguyện chung của toàn trường."
Đổng Minh Ân và bọn Chu Đạo Tháp liếc nhìn nhau, quả nhiên đều nhìn thấy sự uất ức hiện rõ trong đôi mắt đối phương.
Ước nguyện chung cái con khỉ khô! Tụi tui muốn tạo phản, tụi tui muốn chửi Lâm Khiển cơ.
Đáng tiếc bây giờ bọn họ đã lên chung một thuyền, có căm có phẫn cũng phải nhịn.
Hiệu trưởng thấy mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa liền hiền lành mà chào từ biệt cả bọn, trước khi đi thầy chợt sực nhớ ra một chuyện, vội quay lại hỏi: "Nói mới nhớ, các trò phụ đạo ở đây sao?" Lâm Khiển đáp: "Tụi em sợ làm ảnh hưởng đến các bạn khác."
"Cực khổ cho các trò rồi." Hiệu trưởng lại cảm thán, thầy ngẫm hồi rồi nói, "Hay là vầy đi, sau này các trò cứ sang phòng làm việc của giám thị Kha mà học, xem như đó từ nay sẽ là lớp học nhỏ của các trò."
Kha Thải Châu: "? ? ? ?"
Kha Thải Châu thốt lên sợ hãi: "Hiệu trưởng, vậy sẽ ảnh hưởng đến công tác của tôi mất."
Hiệu trưởng cười: "Nếu tôi nhớ không lầm thì văn phòng của giáo viên hẳn vẫn còn một chỗ trống, sau này cô cứ chuyển qua đấy, tiện thể giao lưu thêm với các thầy cô khác, nâng cao hiệu suất công việc."
Kha Thải Châu tức muốn ứa nước mắt, phải kìm nén lắm cô ta mới không bật khóc ở đây.
Thật bất công, cô ta đã phải lăn lộn trong phòng giáo vụ không biết bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới lấy được cho mình một văn phòng riêng, vậy mà giờ văn phòng của cô ta lại bị chính học sinh của mình cướp đoạt.
Lâm Khiển lơ đi ánh mắt oán hận của Kha Thải Châu, cười nói: "Cảm ơn hiệu trưởng."
Hiệu trưởng ý vị thâm trường vỗ vỗ lên vai y, sau đó chính thức dẫn các giáo viên rời đi.
Trước khi đi, Bạch Ngạn Trúc còn muốn mượn bản thỏa thuận của Đổng Minh Ân để đem đi photo lưu làm kỷ niệm, thầy bảo làm vậy để kỷ niệm mốc lịch sử quan trọng cho sự lớp quật khởi của lớp Tám.
Lâm Khiển hiếu kỳ sáp lại hỏi Trịnh Bằng Khinh: "Tài suy diễn của chủ nhiệm lớp anh cao cấp dữ vậy?" Lại còn thêm cả skill viết sử ký, dẫn chứng cũng đã thu thập đâu vào đấy.
Trịnh Bằng Khinh khoanh tay trước ngực, hắn cũng rất phiền não: "Biết sao được bây giờ, thầy ấy luôn muốn làm ba ba tụi anh."
Lâm Khiển: "..."
Nhìn hiệu trưởng đi xa dần, bọn Hứa Dao ào ào xúm lại chúc mừng Lâm Khiển.
Hứa Dao: "Tuyệt, lần này là ăn chắc rồi nhé."
Giang Đình Tuấn đẩy cậu ra: "Xéo sang một bên, đây vốn là chuyện đương nhiên."
Phó Nghi Phi: "Tuy mọi người đã sớm đoán được rồi, nhưng khi chính tai nghe thầy ấy nói tao vẫn thấy kích động..."
Phan Khải Bác: "Chuẩn."
Giữa lúc bọn họ đang vui vẻ khôn tả thì một thanh âm không hài hòa nào đó bất chợt chen vào.
Đổng Minh Ân quái gở nói: "Trong chuyện này cũng có một phần công lao của tụi này đấy, Lâm Khiển nên mời khách chứ nhẩy?"
Hứa Dao trợn mắt, mắng: "Mặt mày có biên giới không?"
Đổng Minh Ân sửng sốt, sau mới hiểu cậu ta đang mắng hắn mặt dày không biên giới, muốn chửi lại thì thấy Lâm Khiển đứng chắn phía trước bọn Hứa Dao, y cười híp mắt nói: "Ý hay, các cậu muốn ăn gì nào? Tôi khao."
Hứa Dao giơ chân phản đối: "Dựa vào đâu mà phải mời tụi nó! Tao phản đối!"
Lâm Khiển quay đầu trấn an cậu: "Mày muốn ăn gì?"
Hứa Dao đáp theo bản năng: "Đồ nướng."
Lúc thốt ra rồi cậu mới sực tỉnh, lập tức nhảy dựng lên: "Chỉ được cho mình tao ăn thôi, không cho tụi nó theo."
Lâm Khiển buồn cười nhéo cánh tay cậu, nói: "Đừng hẹp hòi vậy nữa mà, ăn một mình không béo lên được đâu."
Hứa Dao hầm hừ: "Thời nào rồi còn xài chiêu đó dụ tao, bố mày đang giảm béo."
Lâm Khiển: "..."
Lâm Khiển mặc kệ cậu, quay sang nói với Đổng Minh Ân: "Các cậu cứ chọn thời gian và địa điểm đi, rồi bảo Trịnh Bằng Khinh báo với tôi một tiếng là được."
Đổng Minh Ân vẫn sững sờ, hồi nãy hắn chỉ đơn giản là muốn khích Lâm Khiển một câu cho vui thôi, chứ sao họ ngồi vào ăn chung một bàn được, thế mà Lâm Khiển lại tưởng thật?
Quả nhiên cậu ta bí hiểm, khiến người ta khó lòng mà phòng bị!
Lâm Khiển đâu quan tâm hắn nghĩ gì, trực tiếp hỏi ý Trịnh Bằng Khinh: "Cùng đi chứ?"
Trịnh Bằng Khinh tỏ vẻ đương nhiên: "Này mà còn phải hỏi nữa sao?"
Lâm Khiển nở nụ cười, phất phất tay ra hiệu với cả bọn: "Giải tán."
Trịnh Bằng Khinh đuổi bọn Đổng Minh Ân như đuổi ruồi: "Đừng có theo."
Hai người sánh bước khỏi phòng, mặc kệ những cặp mắt kinh hãi và nghi hoặc dán chặt đằng sau lưng.
"Ngu ngốc, A Khiển quá ngu ngốc." Hứa Dao đau đớn đến tột cùng.
Giang Đình Tuấn oán hận nói: "Không phải do A Khiển ngốc, mà là do Trịnh Bằng Khinh quá xảo quyệt."
Phó Nghi Phi gật đầu: "Đúng, sau này chúng ta phải tăng cường giám sát cho thật chặt, không thể để A Khiển tiếp tục rơi vào bẫy của tụi nó như vậy được!"
Bên kia cũng đang đau đớn như dao cứa vào tim, Đổng Minh Ân chỉ kém nước chưa cắn khăn tay: "Ban nãy hình như Lâm Khiển đã uy hiếp đại ca phải đi cùng cậu ta đúng không?"
Chu Đạo Tháp bưng mắt, không đành lòng trước cảnh tượng mình vừa chứng kiến: "Đại ca thực đáng thương, đã tan học rồi mà vẫn không được yên."
Tính ra Lâu Tinh Quang bình tĩnh hơn họ nhiều, kiên định nói: "Tụi mày thấy rồi đấy, đại ca phải chịu áp bức từ phía Lâm Khiển là đã khổ lắm rồi, tụi mày cũng đừng vạch trần anh ấy làm gì, đừng khiến đại ca phải khó chịu thêm nữa."
Hai nhóm không ngừng suy diễn, càng nghĩ lại càng giận, trợn trừng mắt lườm nhau, hung hăng khịt mùi khinh thường rồi hùng hổ tách nhau bước khỏi phòng.
Đi tới cửa, Chu Đạo Tháp đột nhiên ngừng lại, kéo Đổng Minh Ân: "Chờ đã, vậy mục đích hôm nay tụi mình đến đây đâu rồi?"
Đổng Minh Ân vỗ đùi: "Đụ má!"
Trong mắt Lâu Tinh Quang lóe ánh sáng lạnh: "Bọn Lâm Khiển quả nhiên đã sớm dự mưu từ trước, sau này chúng ta phải cẩn thận hơn."
Mà bọn Hứa Dao cũng đi nửa đường rồi mới sực nhớ ra mục đích đã bị mọi người bỏ vào trong quên lãng.
"Èmmm..." Hứa Dao lo lắng, "Bọn mày nói thử coi, sau này Đổng Minh Ân có còn quấy rầy tao nữa không?"
Phan Khải Bác sờ cằm, cười lạnh nói: "Không việc gì phải sợ, sau này mày sẽ là người dạy kèm cho cậu ta kia mà, nếu cậu ta còn dám lôi vụ ấy ra, thì mày cứ đốc cho nó thật nhiều bài tập vào."
Phó Nghi Phi vỗ tay khen hay: "Dọng nguyên sấp đề thi thử vào mặt bắt nó làm."
Hứa Dao thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn có chút mong chờ: "Hi vọng là nó đừng từ bỏ quá dễ dàng, dũng cảm lên chàng trai, đến quấy rầy tao này."
...
...
Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh cùng rời khỏi trường, chậm rãi đi về nhà.
Mặt trời đã lặn ở đằng Tây, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả một khoảng trời.
Nhà hai người ở cùng đường, thời niên thiếu họ cũng từng hay đụng phải nhau trên đường đến trường, nhưng khi ấy cả hai chưa từng thân thiện đi chung đường bao giờ, nên nhất thời họ đều cảm thấy khá mới lạ.
Tựa như giây trước biển hẵng còn dậy sóng mà giây sau biển đã yên mà sóng cũng lặng.
"Chúng ta thật sự đã có được cơ hội làm lại từ đầu..." Lâm Khiển thốt lên đầy xa xăm, cho tới giờ khắc này, cảm giác không chân thực trong lòng vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Trịnh Bằng Khinh gật đầu, chợt hỏi, "Nếu sớm biết giấc mộng sẽ trở thành hiện thực, vậy có phải lúc ở trên máy bay em sẽ đổi sang ước mình chợt giàu sau một đêm không?"
Lâm Khiển: "..."
Tại sao lại hiểu rõ em đến thế?
Lâm Khiển nói dối trắng trợn: "Không, em sẽ ước mình được bên anh mãi mãi!"
Trịnh Bằng Khinh mắt vẫn nhìn thẳng, làm bộ bình tĩnh nhưng Lâm Khiển vẫn thấy khóe miệng hắn đang cong lên, có vẻ như dù đã cố nhưng hắn vẫn không đè được ý cười trên môi xuống.
Hồi lâu sau, Trịnh Bằng Khinh giả vờ thanh tao đáp: "Anh cũng vậy."
Lâm Khiển vươn tay vuốt lên tóc hắn: "Nói được thì làm được nha!"
Trịnh Bằng Khinh sửng sốt, quay đầu nhìn y.
Lâm Khiển vờ như không có chuyện gì xảy ra, đút tay vào túi quần: "Bây giờ ước vẫn còn kịp."
Trịnh Bằng Khinh đột ngột bắt lấy cổ tay y, kéo y về phía mình, hai người dán sát vào nhau, gần đến độ, thậm chí họ có thể cảm nhận được cả hơi thở của đối phương.
Lâm Khiển nhìn hắn, buồn bực nói: "Thì ra hồi trước em cũng đâu có thấp hơn anh!"
Tại sao vài năm sau, lại lùn hơn hắn những 5cm?
Thật khiến người ta phải khó hiểu.
Trịnh Bằng Khinh: "..."
Sao bạn trai cứ thích bật kỹ năng phá mood ngay thời khắc mấu chốt thế này.
"Ừ." Trịnh Bằng Khinh tập mãi thành quen, "Vầy cũng tốt, lúc hôn môi anh sẽ không cần phải khom lưng nữa."
Lâm Khiển: "..."
Trịnh Bằng Khinh nói tiếp: "Thừa dịp chiều cao tụi mình còn bằng bằng nhau, hai năm tới chúng ta hôn thêm mấy lần nữa đi, à không, mấy trăm lần nữa đi."
Lâm Khiển: "..."
Khóe miệng Lâm Khiển giật giật: "Để em mua cho anh một cái núm cao su, không cần khom lưng, ngủ cũng dùng được..."
Đang lúc y còn thao thao bất tuyệt, Trịnh Bằng Khinh đột nhiên nhích lại gần, chặn môi y không cho y nói tiếp.
Tuy bọn họ đã từng hôn môi rất nhiều rất nhiều lần, nhưng cảm giác bây giờ lại hoàn toàn khác biệt.
Giác quan như trở nên nhạy cảm hơn, có thể dò được cả từng tia rung động của đối phương.
Xung quanh như biến thành hư vô, không gian đầy tĩnh lặng.
Loại cảm giác không chân thực trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan theo nụ hôn đơn thuần mà chân thực này.
Bọn họ xác thực đã được bắt đầu lại từ đầu.
"Trước kia anh nghĩ cái quái gì vậy nhỉ, lãng phí bao nhiêu năm thay vì yêu em." Trịnh Bằng Khinh tách khỏi môi Lâm Khiển, hắn dùng thanh âm trầm khàn mà than thở.
"Đúng rồi đó." Lâm Khiển vẫn canh cánh trong lòng, "Em đâu có giống như anh, hồi trước em từng nói muốn "đ*" anh, mà nhiều năm sau, em đã làm được rồi đó."
Trịnh Bằng Khinh: "..."
Có cách nào loại bỏ một kỹ năng nào đó của bạn trai không? Online chờ.
Trịnh Bằng Khinh đỡ trán, dắt y đi tiếp: "Anh đưa em về nhà."
Lâm Khiển nhào lên lưng hắn, hai tay luồn qua cổ vòng ở trước ngực hắn, cả người như con Koala đu trên lưng hắn: "Mệt chết đi được, anh tha em về đi."
Trịnh Bằng Khinh bất đắc dĩ tách tay y ra: "Em mau xuống coi."
Lâm Khiển hừ hừ: "Không."
Trịnh Bằng Khinh vẫn kiên trì: "Xuống."
Lâm Khiển nghi hoặc, đây đâu phải tác phong thường ngày của hắn, y cười nhạo hỏi: "Hay anh cõng không nổi em?"
Trịnh Bằng Khinh cứng đờ, lúng túng nói: "Không phải anh cõng không nổi, mà là sức của anh bị dồn xuống chỗ khác rồi."
Lâm Khiển khó hiểu.
Trịnh Bằng Khinh rầu rĩ nói: "Sớm biết thời còn trẻ anh dễ kích động thế này thì ban nãy anh đã không dám tùy tiện hôn em."
Lâm Khiển: "..."
Lâm Khiển khinh bỉ: "Đừng có lấy tuổi tác ra để mượn cớ cho cái thú tính trỗi dậy của anh, rõ ràng trong đầu anh chỉ toàn chứa đầy những ý nghĩ dâm uế!"
Y tiếp tục chế giễu: "Dễ dàng kích động vậy rồi mấy trăm lần hôn môi của anh làm sao mà thực hiện được đây ta?"
Trịnh Bằng Khinh bực bội gắt: "Im."
Tác giả có lời muốn nói: Lâm Khiển: Điên cuồng uống sữa tươi!