Boss À, Liêm Sỉ Của Anh Đâu Rồi?

Chương 41: Có thai




Từ phu nhân lo lắng đi theo phía sau Hạ Ngọc, thấy cô chạy vào nhà vệ sinh kho khan liên tục, cố gắng nôn nhưng chỉ nôn ra toàn dịch dạ dày. Bà tiến tới vỗ lưng Hạ Ngọc , đưa giấy để cô lau miệng rồi dìu cô ra bồn rửa tay.

Hạ Ngọc ái ngại khi để cho Từ phu nhân thấy mình trong hoàn cảnh này, cô nói tiếng cảm ơn rồi tự mình rửa mặt mũi. Ngẩng đầu lên nhìn bản thân trong gương, sắc mặt cô xanh xao, đôi môi tái nhợt vì lớp son đã trôi đi hết. Thật là mất mặt mà, không ngờ cô lại mang một gương mặt doạ người như vậy đối diện với mẹ Từ Minh.

Từ phu nhân như đoán được ý nghĩ của cô thông qua ánh mắt, bà vỗ vai Hạ Ngọc, nói: "Có gì phải ngại. Tôi nghĩ cô nên đi kiểm tra sức khoẻ, sắc mặt cô không được tốt lắm đâu."

Hạ Ngọc quay người sang đối diện với Từ phu nhân, nở một nụ cười yếu ớt, "Cảm ơn ý tốt của bác, mai cháu sẽ đến bệnh viện kiểm tra. Có lẽ buổi gặp mặt hôm nay..."

"Gì mà ngày mai ngày kia chứ. Sức khoẻ không tốt thì phải đi luôn bây giờ, lỡ để lâu phát sinh ra bệnh gì thì sao? Tôi có quen viên trưởng của một bệnh viện tốt lắm, giờ dẫn cô đi khám luôn." Từ phu nhân có vẻ rất nóng lòng về việc gì đó, không để Hạ Ngọc nói hết câu đã giành phần nói rồi còn tỏ ý tốt dẫn cô tới bệnh viện nữa.

Sự hào hứng nhiệt tình của bà khiến Hạ Ngọc có chút không quen, cô biết Từ phu nhân có ý tốt nhưng mà rất ngại khi bà mở lời giúp đỡ như vậy. Chỉ là cô vừa định mở miệng từ chối thì Từ phu nhân đã kéo cô đi thẳng ra ngoài, ngồi vào ghế sau của chiếc xe thương vụ rồi bảo tài xế lái xe tới bệnh viện A.

Nghe thấy tên bệnh viện, cô trợn tròn mắt, chỉ là kiểm tra sức khoẻ một chút thôi có cần phải đến bệnh viện đa khoa quốc tế vậy không, như vậy chẳng khác nào chuyện bé xé ra to. Nhưng đã ngồi lên xe rồi, làm sao cô còn dám lên tiếng đòi hỏi gì nữa.

Ngồi bên cạnh Từ phu nhân, Hạ Ngọc thỉnh thoảng lén nhìn bà, dườbg như bà đang mong chờ niềm vui nào đó hay sao mà từ lúc ngồi vào xe, nụ cười vẫn không bị dập tắt trên môi bà. Cô khó hiểu, lẽ nào việc đưa cô đến bệnh viện lại khiến Từ phu nhân hào hứng tới vậy.

Chẳng mất bao lâu đã đến bệnh viện, từ bé đến lớn cô chỉ khám ở những bệnh viện thường thôi, đây là lần đầu tiên bước chân vào nơi khám bệnh sang trọng như vậy, thật sự khiến Hạ Ngọc choáng ngợp ngắm nhìn bệnh viện này. Từ lúc gặp Từ Minh cô có cơ hội được mở mang tầm mắt về thế giới nhà giàu rất nhiều nhưng mỗi khi nhìn thấy nơi nào đó sang trọng vẫn không khỏi bỡ ngỡ.

"Đi vào trong thôi." Từ phu nhân dắt tay cô đi vào, sảnh chính có y tá chuyên nghiệp đón tiếp và chỉ dẫn khiến cô còn làm tưởng đây là khách sạn nếu họ không mặc đồng phục đặc trưng của bệnh viện.

Hạ Ngọc và Từ phu nhân đến khoa tiêu hoá để khám dạ dày, ai ngờ bác sĩ bảo dạ dày cô không vấn đề gì và khuyên nên đến khoa sản kiểm tra. Bình thường có lẽ cô sẽ nhanh chóng nắm bắt được vấn đề nhưng hôm nay cứ ngơ ngác mải ngắm bệnh viện mà chẳng để ý gì, cứ đi theo Từ phu nhân đến khoa sản.

Đến nơi cô mới phát hiện ra điều bất thường, muốn bỏ đi nhưng như vậy vô duyên quá, Từ phu nhân đã sẵn lòng giúp đỡ cô như vậy rồi. Vậy là cô làm theo lời y tá hướng dẫn rồi tiến vào phòng gặp bác sĩ để nghe kết quả, Từ phu nhân lần này tỏ ý muốn vào cùng cô nên cũng không tiện từ chối cho lắm, cả hai cùng vào.

"Cô Hạ, chúc mừng cô đã mang thai, thai nhi 3 tuần tuổi và phát triển rất tốt."

Lời bác sĩ cất lên như tiếng nổ lớn trong đầu Hạ Ngọc. Cô nhíu mày nghĩ đến điều gì đó, theo như tính toán thì tháng này quả thật cô đã chậm kinh nguyệt 2 tuần rồi, lẽ nào đó lại là thật...Lẽ nào cô có thai thật sao?

Cô vội đứng bật dậy, cầm lấy tay bác sĩ hỏi lại: "Bác sĩ đó là sự thật sao? Tôi có thai thật sao?"

Thấy vẻ mặt hoảng hốt, bối rối của Hạ Ngọc, bác sĩ nhăn mày quan sát cô từ trên xuống dưới. Bà lắc đầu ngao ngán, mỗi ngày bà đón biết bao nhiêu thanh thiếu niên đến đây phá thai vì một làn sảy chân ăn chơi không nghĩ đến hậu quả và hôm nay lại thêm một cô gái trẻ nữa. Cùng là phụ nữ, khi thấy những sinh linh bé nhỏ chưa kịp chào đời đã phải chết đi trong bụng mẹ khi mấy tuần tuổi, bà rất đau xót và tức giận với mấy người trẻ như vậy.

Thế nên bác sĩ dùng thái độ không hoà nhã nói: "Nếu cô không muốn giữ đứa bé thì có thể sắp xếp lịch phá thai ngay khi còn sớm, đừng để đến khi thành hình trong bụng mới phá thì sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ của người mẹ rất nhiều."

"Không, tôi muốn giữ con của mình." Dù chưa tiêu hoá được thông tin mình mang thai nhưng theo bản năng của một người mẹ, Hạ Ngọc ôm vội lấy bụng mình và quả quyết tuyên bố. Cô yêu sinh linh nhỏ bé trong bụng mình, dù làm mẹ đơn thân cô cũng chịu, không bao giờ vứt bỏ con mình.

Thấy thái độ của cô, bác sĩ vui mừng hẳn, bà hăng hái ngồi xuống kê đơn thuốc dưỡng thai và dặn dò ăn uống sinh hoạt cẩn thận cho Hạ Ngọc.