Mối quan hệ giữa cha con Công Tôn Dạ Uý và Quân Hi tiến triển mỗi lúc mỗi tốt, hắn dù có bận cũng sẽ cố gắng đến đón còn trai tan học về nhà, vẫn cố thường xuyên ăn tối với cậu nhóc nhiều hơn. Quân Hi như vậy thì rất vui, hơi ấm tình thương của ba dành cho cậu là tuyệt vời nhất trên thế gian.
Bên phía mẹ con Hoắc Uyển Ngưng và Danny thì vẫn mặn nồng thắm thiết, sau khi biết con trai vì mình mà đánh bạn, quả thực cô vừa giận vừa vui, cuối cùng vì con trai có tấm lòng thương mẹ bao la cô cũng không nỡ trách một câu nào, chỉ dặn dò nên hòa thuận và nhường nhịn bạn bè một chút.
Tưởng chừng tất cả đều ổn thì... mối quan hệ của hai nhóc con có vẻ không được tốt đẹp cho lắm, nói đúng hơn là gặp nhau ở đâu cạch mặt nhau ở đấy. Đứa trẻ kiêu ngạo như Danny tuyệt đối sẽ không nhượng bộ trước, mà
Quân Hi cũng chẳng thua kém gì. Cô giáo mấy khi cũng bất lực, có Danny thì nhà trẻ lại náo nhiệt hơn.
Tại cao ốc chi nhánh của tập đoàn Jonh Anny Lục, phòng giám đốc thiết kế.
Hoắc Uyển Ngưng đang cầm một bản hợp đồng trên tay, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào, bên đối tác đề rõ bốn chữ
"Công Tôn Dạ Uý."
Suy nghĩ mãi nhức óc, tốn hết nửa giờ cô mới đến phòng tổng giám đốc điều hành hỏi:"Tư Nại, cái này là sao hả anh?"
Anh cười cười, nhấp một ngụm hồng trả thơm ngon rồi đáp: "Đối tác mới chúng ta, mẫu thiết kế cho tuần lễ thời trang lần này cần một số nguyên liệu...Mà anh vừa mắt nhất, chính là pha lê!
Hoắc Uyển Ngưng nghe xong trợn tròn mắt, đặt bản hợp đồng lên bàn, hai tay chống lên rất căng thẳng. Lục Tư Nại thấy thế thì hỏi:"Em sao vậy? Bộ có chuyện gì hả?"
Hoắc Uyển Ngưng đưa tay quệt đi mấy giọt mồ hôi trên trán, cô cười gượng: "Không có gì... Tại lần này thấy anh đâu tư có chút lớn, hơi bất ngờ."
Không có gì mới lạ á!
Nếu hợp đồng đã ký vậy thì từ ngày mai cô phải ngày ngày đụng mặt Công Tôn Dạ Uý hả? Hắn là chủ tịch tập đoàn E.W đó, bảng tin kinh tế có rõ, hắn trở nên nổi danh như vậy là nhờ buôn pha lê đá quý. Từ việc kinh doanh phụ trở thành chính, hắn được đà lên như diều gặp gió, bắt tay được với các ông lớn giờ thì sắp thống lĩnh thị trường kinh doanh pha lê của Đại Hải Ngụy Thành luôn rồi. Việc buôn pha lê kiếm cho hắn được số gia tài kếch xù.
Nghĩ đến bao nhiêu kẻ thèm thuồng rơi cả nước dãi, chỉ chờ một ngày đẩy hắn xuống vực để cướp ngôi ông hoàng pha lê. Mà vậy, đến nay chưa kẻ nào làm được, đằng sau lưng hắn chính là lão đại Hắc Tế lẫy lừng. Nói trắng ra thì, ngoài việc hắn tự bỏ cái đà tăng tiến về làm vườn thôi chứ chẳng kẻ nào xê dịch được vị trí của hắn.
Ngẫm về Công Tôn Dạ Uý, Hoắc Uyển Ngưng mới thấy chồng cũ mình giờ kinh thật. Nói về độ bản lĩnh thì Hoắc Uyển Ngưng còn phải khen hắn mười câu. Tuy nhiên, cô không hiểu vì sao mình ngại ngùng khi biết mình sẽ gặp mặt hắn thường xuyên.
Đưa tay vỗ vỗ lên má, lấy lại tinh thần, tự nhủ mọi việc sẽ ổn thôi. Năm năm rồi chắc hắn không nhớ cô là ai đâu.
"..."
Lục Tư Nại:"Tuần lễ thời trang năm nay tổ chức đặc biệt lớn, cũng là kỉ niệm 10 năm thành lập nên tập đoàn thời trang Yurika nên chúng ta thân danh là người của Jonh Anny Lục thì phải hoành tráng lên. Tiền anh không thiếu, em chỉ mặc sức sáng tạo, làm nên bộ váy đẹp thế kỷ là được."
Cái yêu cầu của anh có hơi hoa mỹ xa vời, nhưng Hoắc Uyển Ngưng rất tự tin, đâu phải dễ dàng mà trèo lên được chức giám đốc thiết kế của Lục Tư Nại đâu. Mấy năm qua cô học hỏi được không ít, nghệ danh Emili đại tài giới nghệ thuật cũng đâu trên trời rơi xuống, cô nghĩ giờ đã là lúc mình xuất trận bằng thân phận này. Chỉ sợ các tay to mặt lớn trong ngành tranh đoạt cô không nổi thôi.
"À tiểu Ngưng, bản hợp đồng này chiều nay em đến E.W bàn bạc, nhiệm vụ này thích hợp cho một giám đốc thiết kế như em." Lục Tư Nại nở nụ cười đầy tín nhiệm giao cho cô, hoàn toàn không có sự lo lắng nào, anh tin vào tay nghề đào tạo cấp dưới của mình.
Hoắc Uyển Ngưng định há hốc một câu, nhưng cuối cùng vẫn chấp thuận, tự tin nở nụ cười rạng rỡ, cầm bản hợp đồng rời khỏi phòng.
Buổi chiều, bốn giờ.
Hoắc Uyển Ngưng từ trong chiếc xe hơi của công ty bước xuống, một thân váy màu be tươi tắn nhẹ nhàng, hệt nàng tiên trong cổ tích bước ra. Dưới ngọn gió nhẹ nhàng, tóc cô tung bay êm ả, điểm thêm phần xinh đẹp cuốn hút. Cô hít một hơi lấy can đảm, tay chỉnh lại cà vạt ngắn, ánh mắt hiện lên tia quyết tâm rồi tiến vào tòà cao ốc
E.W chọc trời.
Tại quầy lễ tân, cô lịch sự chào hỏi, khi giới thiệu mình là phía đại diện cho Jonh Anny Lục thì người ta đã chỉ dẫn đến thẳng vào phòng chủ tịch.
Trên hành lang bóng lưỡng, Hoắc Uyển Ngưng bước đi hiên ngang, nhìn thì mười phần kiêu ngạo nhưng trong lòng đang vang mấy hồi chuông cảnh báo, hơi lo ngại nhìn về phía trước. Đi theo cô còn có một cấp dưới chung bộ phận nên cô càng ngại, sợ bị người ta nhìn ra được quan cũ giữa cô với chủ tịch đối tác, cầu mong Công Tôn Dạ Uý đừng nhớ cô là ai.
Đứng trước phòng chủ tịch nghiêm nghị và trang trọng, cánh cửa gỗ đề bảng cảm ứng "Phòng chủ tịch". Hoắc Uyển Ngưng khẽ đưa tay gõ cửa, ba tiếng không vội vàng cũng không chậm chạp. Sau hai giây, bên trong truyền ra một thanh âm trầm thấp khàn khàn:"Vào đi."
Đi vào, bóng dáng một Công Tôn Dạ Uý đang chỉnh tề xem tài liệu làm cô căng thẳng hơn. Trước mặt hắn còn là một cấp dưới không may mắn đang khúm núm lo sợ, đôi lông mày đanh thép của hắn nhíu chặt, nghiêm túc quét qua hai ba mặt giấy. Cô vào rồi hắn vẫn chưa nhìn tới, tiếp tục xem tài liệu, chốc lát hiện hữu vẻ không hài lòng với cấp dưới kia, một câu khắt khe vang lên:"Làm lại."
Nói rồi hắn rốt cuộc mới nhìn cô, đột nhiên thấy hơi bất ngờ, rất nhanh liền thu liểm lại. Hắn lại quay qua cấp dưới bảo cậu ta ra ngoài, cậu ta cuống cuồng cầm tập tài liệu chưa đạt tiêu chuẩn nhanh chóng rời đi.
Hắn hơi cúi mặt, tránh né ánh mắt cô. Mà chỉ có Hoắc Uyển Ngưng mới thấy, lúc hai người bọn họ chạm mắt nhau nhịp tim của cô tăng lên, đập thình thịch mạnh bạo không thôi. Để tránh tình huống ngại ngùng cô lên tiếng giải vây:"Tôi đại diện cho bên đối tác của quý công ty, Jonh Anny Lục."
Công Tôn Dạ Uý cắn răng, bàn tay to lớn cầm chặt cây bút, hắn bấm tắt mấy lần rồi buôn tha cho vật nhỏ đáng thương. Lại ngước nhìn cô thêm lần nữa, nhất thời cổ họng cứng đờ không biết nói gì.
Công Tôn Dạ Uý:".
..."
Hoắc Uyển Ngưng:".."
Tình huống này thật là..