Nam Cung Truy Khải và Hoắc Uyển Ngưng mỗi người chia một hướng đi tìm nàng báo nào đó tên Hàn Ly, vốn ban đầu Hoắc Uyển Ngưng say rồi nên Truy Khải không phiền cô theo tìm nhưng cô vẫn là lo Hàn Ly xảy ra chuyện gì nên không ngồi yên được.
Lê chân đi muốn nửa vòng hành lành tầng bảy, gặp mười người hỏi mười người, có thấy cô gái nào như này như này không. Kết quả người ta đều lắc đầu.
Anh trai thân yêu và bạn thân chí cốt của nàng nào đó vẫn chưa biết cô đã ở....
...
"Vị công tử này... tôi hơi khó chịu..phiền anh rồi"
Trong lòng Phong Dực đang bị chiếm tiện nghi bởi một nàng say rượu, người nóng bét nhè. Phong Dực tuy cũng là dân ăn chơi nhưng để phụ nữ sà vào lòng còn ôm chặt như này vẫn là tình huống không thích ứng được, anh hỏi:
"Ơ này... cô?"
Lấy tay đỡ mặt cô gái lên, ánh mắt Phong Dực lần nữa dao động, đồng tử co rút.
"Cô là người lúc nãy..."
Anh lầm bầm.
Hàn Ly như trúng tà gì đó, người uống rượu đến say khướt vẫn không mất tỉnh táo như bây giờ, chẳng hiểu sao cô thấy đầu óc cực kì khó chịu, người nóng ran.
Phong Dực có chút ngỡ ngàng, mà người ngỡ ngàng nhất e là Nghiêm Chí Tinh và Nam Thiệu Hoành.
Nam Thiệu Hoành tò mò:"Này Dực, bạn tình cậu?"
Phong Dực liếc mắt, lập tức phủ nhận:"Bạn tình cái con khỉ, tôi không phải trai bao."
Phong Dực cũng là dân ăn chơi, nhưng mà là chơi bời bài bạc, mê rượu mê xe thôi, phương diện hứng thú tình ái thì hầu như không có.
Nghe tiếng quát Phong Dực hơi to, Hàn Ly ngước nhìn anh, híp mắt nhìn, rất nghiêm túc đánh giá.
"Anh... cũng đẹp trai đó."
Đột nhiên có người khen nhan sắc bản thân Phong Dực cũng hơi đắc ý trong lòng. Lúc này thì dục vọng trong cơn lê phê của Hàn Ly tức khắc trỗi dậy, cô chồm lên hôn anh.
Nụ hôn say đắm, ngọt ngào hút hồn người ta vào không cho phép rời đi. Phong Dực lần đầu trong hơn hai mươi sáu cái xuân xanh bị cưỡng hôn thì anh ta choáng.
Thực sự là choáng ngợp!
Hàn Ly thô bạo, cưỡng hôn người ta còn rất mãnh liệt, đám khán giả còn là cẩu độc thân xem mà nóng mắt, chỉ có hôn thôi mà đã nóng rực rồi. Người bị cưỡng hôn là Phong Dực tiếp nhận mật ngọt từ nụ hôn đó tự nhiên cảm thấy quá sức là tuyệt vời rồi đi?
Anh đỡ lấy gáy của Hàn Ly, hưởng trọn sự ngọt ngào ấy.
Nam Thiệu Hoành ngồi bên quan sát rồi càu nhàu:"Nghiêm, đồ ăn cho chó này chúng ta hứng hết cả rồi đấy."
"Ừ!"
Nghiêm Chí Tinh gật đầu, rất đồng tình.
Kết thúc là Hàn Ly buôn thả Phong Dực ra trước, cô mất sinh khí mà thở phì phào.
Phong Dực đưa tay quẹt son màu đỏ hồng anh đào của cô để lại vết tích trên môi mình đi,buôn lời cảm thán:"Em hôn tôi mà em lại thở không nổi sao? Vậy tôi xem ra là ngợp chết rồi"
Nam Cung Hàn Ly nghe anh nói thì tức tối, cô ngượng ngùng, rượu đã làm cho mặt đỏ lắm rồi nên không sợ đỏ thêm.
"Đây là nụ hôn đầu của tôi nên... nên không thành thục là chuyện hiển nhiên."
Phong Dực cong môi cười mê hồn, dáng vẻ yêu nghiệt của hồ ly xuất hiện nâng cằm Hàn Ly lên.
"Vậy sao... đây cũng là nụ hôn đầu của tôi đó, em tính sao?"
Hàn Ly càng lúc càng ngáo ngơ, với giọng điệu nói trầm ấm gợi tình như vậy càng làm cô nàng mê mẩn. Vào tay Phong Dực rồi không dễ chạy, vừa hay anh chú ý cô rồi lại thích hợp anh chốt đơn luôn.
Phong Dực ghé vào tai Hàn Ly thì thầm.
"Cô gái à...em ngọt lắm."
Áaaaaaa!
Không không! Hiện tại tự dưng Hàn Ly thấy... mê trai quá!!
Không tránh khỏi, bởi vì Phong Dực vô cùng đẹp trai. Vẻ đẹp nóng bỏng, khêu gợi yêu nghiệt chứ không phải giống kiểu lạnh băng băng như Công Tôn Dạ Uý. Cái nét thì sinh ra chỉ có hút hồn người ta thôi.
--
Hàn Ly bị Phong Dực ép sát vào ngực mình, cô không phản kháng nổi, tự dưng vào phiền hà người ta, hôn người ta rồi giờ thì làm giá cái gì nữa ? Nam nhân này rất đẹp trai nên dẫu gì cũng không phí.
Đột nhiên nhớ đến một chuyện làm Hàn Ly bực bội.
Hàn Ly mấy ngày trước vừa bị người yêu đá mất rồi, tên đó nói chán cô nên đi tìm mối mới ngon nghẻ hơn. Nếu hắn đang đứng trước mặt cô chắc chắn cô sẽ nhào vào đánh chết hắn.
Cả người cô run rẩy, nhịn không nổi mà nhỏ giọng chửi thề một câu:
"Con mẹ nó thật chứ!"
Nhưng mà nhỏ cỡ nào cũng không lọt qua tai Phong Dực được, anh cau mày:"Em vừa chửi cái gì? Nói lại."
Cô hơi ngẩng mặt, lắc đầu:"Không phải chửi anh."
Phong Dực:"Không chửi tôi thì chửi ai?''
Cô thẳng thắng một câu:"Bạn trai cũ!"
"Vì sao?"
"Nó đá tôi?"
"Đá em?"
"Phải! Chê tôi nhàm chán, suy cho cùng cũng chỉ vì tôi không cho anh ta lên giường với tôi thôi!"
Vấn đề nhạy cảm nên cả ba người đàn ông đều nghiêm túc lắng nghe. Phong Dực ngẫm nghĩ rồi nói:"Thằng đó tồi vậy em cũng yêu? Chưa gì đã đòi lên giường rồi sao?"
Cô gật đầu.
"Yêu bao lâu thế?"
"Một năm!"
"Yêu được thằng đó một năm thì em cũng kiên trì đó, rất giỏi."
Gặp được trai đẹp lại còn tinh ý, 'gãi ngay chỗ ngứa' của cô làm cô rất thoải mái, càng yêu thích anh hơn.
Cô say sưa, tâm tình phơi bày ra cho thoải mái.
"Anh xem, tôi giỏi, tôi giàu, tôi đẹp, có gì mà kêu chán?"
Oa, tiểu bảo bối nhà Nam Cung rất tự cao nha, nhưng điều cô nói là sự thật. Cô tài giỏi, xinh đẹp, nhà cũng có tiếng nhất nhì Tây Ngụy, chả có điều gì chê được.
Phong Dực nghe nói thì gật gù, "Phải, em trông tuyệt thế này mà."
Cô cười, "Anh nói vậy chí phải rồi, vị công tử đẹp trai này anh tên gì?"
"Phong Dực."
"Gọi anh là Phong được không?"
"Được."
"Vậy chúng ta...."
Không để Hàn Ly xong lời thì Nam Thiệu Hoành đã cắt ngang, giải cứu đại cục bị thồn cẩu lương.
"Khoan! Dừng lại..Hai người có gì tâm tình thì chúng tôi nhường chỗ cho nhé."
Không nói thì Phong Dực đã sớm quên có hai người còn ngồi đây, Nam Thiệu Hoành và Nghiêm Chí Tinh là vô hình với anh rồi.
Hai cẩu độc thân đứng lên đi ra cửa, Nam Thiệu Hoành còn cười giả lả nói:"Dực, cậu tìm được một tiểu mĩ nhân xinh đẹp hợp chuyện thế này thì chúng tôi đi trước, cậu ở lại vun đắp tình cảm, sớm rước được duyên vào người."
"À hay hôm nay chiếm lấy cô ấy luôn đi!"
Phong Dực hơi đỏ mắt, đuổi người đi.
'Bóng đèn' đi khỏi còn lại hai người trên ghế sofa, Phong Dực dưới tư thế cao cao tại thượng tựa lưng ra ghế, Hàn Ly áp sát đè anh, rất có đà để chiếm lấy nam nhân.
Cô hất tóc mái, cười mưu mô:"Phong đại nam thần, bạn anh nói cũng khá đúng, anh hợp tôi như vậy, vừa hay tôi vừa chia tay thằng tồi, chúng chúng ta thành đôi luôn đi!"
Phong Dực:" !!!! "
"Phong Dực, bổn nương tôi - thích anh..!"