Hoắc Uyển Ngưng cười hì hì mặc cho Công Tôn Dạ Uý đang vô cùng ngại ngùng, đúng là nam nhân giữ thân như ngọc, da mặt tự nhiên sẽ mỏng. Phải như cô, tuy cũng là giữ thân như ngọc mà da mặt dày, thế mới hốt được mồi ngon - nhân cách khi mộng du của cô cho hay.
Công Tôn Dạ Uý quay mặt tráng né bộ dạng gợi tình thèm đòn kia, thở dốc không hề giả vờ. Len lén nhìn hạ bộ, người anh em đang cọ cọ vào vải quần, nóng rát khó chịu. Nhận biết được điều này vị ma nữ vô sỉ nào đó vuốt ve nó, muốn làm nó dễ chịu hơn.
“Sao hả?” Hoắc Uyển Ngưng thật trân hỏi.
Hắn nghiến răng, thân thể đang phản ứng rất kì lạ, nộ khí đang lan truyền đến đại não, hận không thể đánh chết người phụ nữ này.
Thật tiếc, hắn không làm được.
Tuy biết hắn đang bị chọc cho giận nhưng nhân cách khác kia không chịu dừng lại, còn ra sức đùa giỡn nhiều hơn. Cô đang là muốn chết đây mà, tự chui vào hang cọp còn chọc tức cọp chúa, vậy ai cứu cho nổi?
Công Tôn Dạ Uý lấy lại tinh thần, một tay ép Hoắc Uyển Ngưng xuống giường, ngữ khí lạnh lùng:“Em được lắm, tự mình mò tới còn chọc tôi, nếu đêm nay xử gọn thì người chịu thiệt cũng chẳng phải tôi.”
Hoắc Uyển Ngưng híp mắt cười gian manh, con hồ ly tinh trong người trỗi dậy mách bảo cô tiến tới đi. Bàn tay phải mất kiểm soát, cùng nhục bổng của hắn phiêu diêu.
Vô sỉ, vô sỉ, vô sỉ.
Điều quan trọng phải nói đi nói lại ba lần.
“Là em chuốt lấy đó, ngày mai trách tôi thì tôi bẻ gãy chân em.” Dứt lời xong hắn kéo khoá quần, kéo người anh em mình ra chào hỏi người không sợ chết đang bị ghì chặt dưới thân mình.
Hoắc Uyển Ngưng chăm chăm quan sát, cái vật kia… mẹ nó, to quá rồi.
Giờ đây mới biệt sợ, lập tức giãy dụa:“Anh, tính làm cái gì, thả tôi ra.”
Công Tôn Dạ Uý cười nhếch mép, đánh gạt đi cái suy nghĩ muốn trốn thoát của Hoắc Uyển Ngưng, một tay mầy mò tìm lối vào để giải toả. Đồ ngủ lụa sang trọng bị hắn tháo từ từ ra, còn nhân từ mà chừa lại không lột sạch. Với tội tay trời này thì như thế hắn đã khoan nhượng lắm rồi, ai mà biết cái con người bình thường chững chạc, thuần khiết này mộng du mất tình táo liền biến thành một kẻ dâm đãng đâu.
“Á, biến thái, sao lại kéo quần tôi?” Hoắc Uyển Ngưng hét lên một tiếng, giây sau bị bàn tay to lớn của hắn che lại.
“Em ngốc sao, hét như vậy người khác nghe được thì tính thế nào?”
Cô chợt nhớ ra mình đang ở nhà người khác liền im miệng, tuy sợ nhưng chẳng dám to tiếng. “Vậy phải làm sao, anh tính làm gì tôi?”
“Còn hỏi à? Ăn sạch người em.”
Hồ ly giả vờ uỷ khuất, vành tai ửng hồng. "Lưu manh.’’
Công Tôn Dạ Uý đặt ngón tay trỏ lên môi, “Suỵt, lưu manh cũng đều do em làm.” Hắn áp sát xuống ngực cô, nói nhỏ bên tai:“Được rồi đừng làm tốn thời gian nữa, ông đây chịu không được lâu đâu.”
Hoắc Uyển Ngưng choàng hai tay ôm cổ hắn, chóp mũi cọ vào hõm cổ, Công Tôn Dạ Uý rùng mình một cái. “Cảnh cáo em, cọ thêm lần nữa là em chết chắc.”
“Đằng nào chẳng chết, chi bằng phách lối làm càn một chút.” Cô không chịu thua, cãi lại hắn.
Công Tôn Dạ Uý bị chọc cho cười, cọp chúa đội thêm lốp cáo già phe phẩy đuôi đắc ý. “Lý luận tự hủy rồi.”
“Hửm, tự hủy cái gì?”
Hắn không trả lời, trực tiếp xâm nhập vào khe động. Bên dưới bị đột kích một cái dồn dập Hoắc Uyển Ngưng giật bắn mình, hai chân bị tách mở.
“Á, đau…” Miệng thì nói nước mắt thì trào, khoé mắt hồng hào đã ngấn nước. Rõ ràng là cô đi chọc người ta, vậy mà lúc bị người ta trả đũa thì lại khóc chẳng hiểu nguyên do.
“Hức, hức…a, anh bắt nạt tôi.”
Công Tôn Dạ Uý vuốt nhẹ mái tóc cô, cười cười, “Sao lại là bắt nạt em được, là em bắt nạt tôi thì có.”
Hắn cúi thấp đầu, ấm ức ngụy tạo một màn bọc hoàn hảo nhầm chiếm lấy lòng thương. Hoắc Uyển Ngưng đang là người khóc cũng phải đổi vai đi dỗ dành hắn, nước mắt theo đó tự động ngưng.
“Ngoan, đừng khóc…” Từng lời mật ngọt ấm áp rót vào tai dễ chịu vô cùng, trong góc khuất đã có một Hoắc Uyển Ngưng ngây ngô bị hắn lừa.
“Được được, nghe lời em, tôi không khóc.” Hắn thè lưỡi liếm nhẹ cánh môi thơm mùi sữa dâu của cô, phía dưới thêm một phần lực thúc mạnh vào khe huyệt. Động nhỏ khêu gợi ẩm ướt, trơn láng càng dễ dàng cho hắn hành sự.
Da tay da chân của Hoắc Uyển Ngưng đồng loạt run lên từng đợt, hai chân co lại ép sát vào hông hắn.
Công Tôn Dạ Uý dần dần cũng tăng tốc, cố gắng tìm đến khoái cảm mãnh liệt sâu bên trong. Hắn nhăn mày, ôm chặt tấm thân trắng trẻo của cô gái nhỏ mà thở phì phào.
“Em không cần phải kìm nén đâu, kêu lên chút đi.”
Nghe được lời này Hoắc Uyển Ngưng lại rơi nước mắt lần nữa, không phải vì đau hay gì, mà là vì xấu hổ. Lúc này đang mộng du, đầu óc vốn chẳng tỉnh táo, thực sự quên mất bản thân đã qua một lần như thế này và có một đứa con năm tuổi rồi. Ngoài lần đó ra cô chẳng bao giờ dính líu vào vấn đề tình ái này.
“Hức, hức…đáng ghét, anh đáng ghét, chỗ đó khó chịu quá.”
Thấy hồ ly tinh đã biến thành mèo nhỏ khóc thút thít mà hắn sững sờ, cúi xuống hôn lên trán cô dỗ dành:“Đừng khóc mà, lát nữa sẽ hết khó chịu thôi, tôi sẽ làm cho em sướng lên chịu không?”
Bùa mê thuốc lú yểm vào mèo nhỏ, gật gù mấy cái đã được chiều đến tận mây.
Công Tôn Dạ Uý động người một chút làm nhục căng bị đẩy sâu hơn, chạm đến điểm mẫn cảm nhất Hoắc Uyển Ngưng co rúm người.
…
“Ngoan, chút nữa, thêm chút nữa.”
…. Ngôn Tình Xuyên Không
“Cho tôi thêm chút nữa.”
…
“Không sao, lần nữa thôi.”
Câu nói lần thứ mấy không nhớ, khoái lạc đến rồi ngự trị, sung sướng lên đỉnh. Công Tôn Dạ Uý thèm khát nhiều hơn nữa, cứ ôm ấp Hoắc Uyển Ngưng vào người dụ ngọt cô thêm lần nữa. Rồi qua mấy lần chẳng còn ai quan tâm, nàng Hoắc ngốc ngốc trong cơn nhu tình mê luyến sự thâm tình ấy cứ nuông chiều hắn đến quá đáng.
Hai người mân mê ái muội qua một đêm, khoảng cách bị phá vỡ không ít, dẫu gì cũng trao thân cho nhau rồi, xa cách không còn nghĩa lí gì hết.
Hoắc Uyển Ngưng trong vòng tay của hắn ngủ say ngon giấc, sự ấm áp tuyệt đối bao trọn căn phòng, xoa dịu mọi sự đề phòng của cô. Tự nhiên thấy rất yên tâm, còn có chút ỷ lại. Thời khắc này thật tốt, nếu nó trôi chậm thì hay biết mấy…
“…”
Tám giờ sáng mặt trời chiếu thẳng vào phòng, chói chanh đến mức khiến mèo lười Hoắc Uyển Ngưng cũng phải hé mi mắt chào đón ngày mới. Thấy căn phòng vừa lạ vừa quen cộng thêm cơ thể đau nhức từ trên xuống dưới không hiểu chuyện gì, cô cật lực ngồi dậy, đập vào mắt là cơ ngực đẹp đẽ mĩ miều của nam nhân, và giọng nói sản khoái:“Chào buổi sáng mèo nhỏ.”
Cô nhìn hắn, rồi nhìn xuống thân mình, “Áaaaaaaaaa!”
Tiếng hét thất thanh muốn xé toạc màn nhĩ Công Tôn Dạ Uý, hắn bất đắc dĩ cười:“Hét cái gì!?”
Hoắc Uyển Ngưng vội kéo chăn mền trùm lại, ánh mắt kinh hoàng nhìn hắn, “Cái gì vậy, sao tôi lại ở đây, còn anh, anh làm cái gì tôi rồi?”
“Làm những gì cần làm thôi.”
“Mẹ kiếp, tên cầm thú!”
Hoắc Uyển Ngưng không để ý hắn nữa, nhìn lại thân mình, nào là vết hôn, vết cắn còn có mấy vệt đỏ thâm thâm đầy dục vọng. Cô xấu hổ vùi mặt vào chăn, lầm bầm mắng mỏ.
“Hic, đáng ghét, cầm thú, xấu xa… Rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì rồi, hic.”
****