“Tại sao cô ta có thể thoát được?”
Lúc trước chuyện về sự cố ra đi của đứa con thụ tinh nhân tạo Công Tôn Dạ Uý hắn điều tra một thời gian, phát hiện ra là người do Chúc Tùy Sơ hãm hại, tông xe chết người phụ nữ mang thai hộ kia. Hắn cho người bắt cô ta lại, tưởng là một người xảo quyệt khó đối phó, nhưng không ngờ là một ả đàn bà ngu ngốc.
Sau thời gian dài bị hắn giam giữ, ngày nào cô ta cũng phải đối diện với sắc mặt âm u của hắn, sự căm phẫn ấy ám ảnh cô ta suốt, lâu ngày cô ta lên cơn ham muốn tình dục cho nên cứ kêu gào trong phòng. Cũng không hổ là chơi cùng biết bao thằng đàn ông, thiếu đi cảm giác khoái lạc thường xuyên thì tất nhiên sẽ thèm khát.
“…”
Bạch Vận đổ mồ hôi hột, “Thiếu gia, cô ta gạt tên canh gác rồi lấy chìa khóa…”
“Chỉ như vậy cũng để thoát, đám các cậu đầu óc lú lẫn cả rồi à?” Ngữ khí của hắn ngày càng thiếu bình tĩnh, mười phần tức giận mà gầm gừ.
“Chúng tôi xin lỗi, thiếu gia.”
Hắn đau đầu, đưa tay xoa xoa ấn đường, “Thôi được rồi, làm cái gì cũng được, mau chóng tìm Quân Hi về. Cho đến khi tôi về Tây Ngụy thì rất tốn thời gian, mà Chúc Tùy Sơ dễ gì để yên cho thằng bé.”
“Dạ vâng, chúng tôi nhất định sẽ tìm tiểu thiếu gia về an toàn.”
Sau đó hai người kết thúc cuộc gọi, hắn nhíu mày đầy ưu tư.
…----------------…
Tại một khu nhà hoang cũ nát rất xa khu đô thị, nơi này bẩn thỉu bốc nên mùi hôi khó chịu, bụi đóng thành tầng trên sàn, trên tường. Trần nhà mạn nhện giăng tứ tung. Hai cậu bé thoạt nhìn sau khi tỉnh lại còn tưởng bối cảnh nào đó trong phim kinh dị.
Trong một góc tối tăm, đôi mắt bồ câu trẻ con của Danny mở thao lao, chút ý thức cuối cùng khi bị đánh thuốc mê cậu bé đã biết bản thân mình bị bắt cóc rồi. Cậu ngồi đó nhìn xung quanh, tối như vậy nhưng vẫn có thể xác định được trong này không còn ai, cậu bé nghiêng người véo ngón tay Quân Hi. Thuốc mê sắp hết công dụng, cái đau từ ngón tay truyền tới làm nhóc tỉnh dậy. Bóng tối đập vào mắt, Quân Hi nhất thời hoảng loạn, miếng băng keo đáng ghét dính chặt trên miệng ngăn chặn tiếng hét đầy kinh sợ của nhóc.
Danny:“Úp ôi áo ây ừng a i.”
(Giúp tôi tháo dây thừng ra đi.)
Quân Hi đang hoảng sợ nên căn bản nghe chưa kịp hiểu, để Danny nói lại lần hai mới kịp thời nhận ra.
Danny đứng dậy nhìn bệ cửa sổ cao hơn mình một cái đầu, bộ não bắt đầu suy tính gì đó. Cậu đi tới đẩy đẩy một miếng tường gạch đã vỡ tới gần bệ cửa sổ, làm nó như thang bắt lên, cậu bé không ngần ngại dùng đầu mình hất tấm cửa gỗ hé ra. Ánh sáng chói chang từ bên ngoài lùa vào khoảng trống nhỏ kia, đủ để hai người các cậu có thể xoay sở mà tháo dây thừng trói tay.
Danny một mực im lặng không nói gì, liếc mắt nhìn hai tay mình đang bị vô hiệu hoá đằng sau, lại nhìn kiểu buộc dây đơn giản như chẳng thể đơn giản hơn, âm thầm tặc lưỡi.
Bọn họ hình như khi dễ tụi nhỏ lên năm này thì phải, ai thì được chứ đối với nhóc con nhà Hoắc Uyển Ngưng thì nó không khác gì trò chơi. Năm bốn tuổi đã được chú Lục chỉ dạy cho hàng tá cách phòng hờ những trường hợp nguy hiểm rồi, thực hành tháo dây cũng có nốt, làm nhuần nhuyễn cả. Thiếu điều cậu muốn cầm súng học bắn nữa thôi.
Vốn bảo Quân Hi hỗ trợ tháo giúp mà tình trạng này không cần thiết lắm, cậu nương nhờ vào ánh sáng hắt vào tự mình nắm mí dây thừng, kéo kéo một hồi nút thắt tự mà bung ra. Quân Hi nhìn thì tròn mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Giải thoát bản thân xong giờ cũng phải cứu giúp người khác, mấy sợi dây với băng keo đều bị Danny vò lại quăng vào xó. Lúc này mới phát hiện Quân Hi đang vô cùng hoảng loạn, không một chút điềm tĩnh và lạnh lùng như mọi ngày.
Danny: Cậu ấy sợ bóng tối sao?
Cả người cậu nhóc cứ run lên, đứng chôn chân lại chỗ không dám nhúc nhích, sâu bọ côn trùng lảo đảo bò tới bò lui cũng khiến cậu chết khiếp, hồn bay phách lạc.
Danny ghé tai cậu nói nhỏ:“Đừng hét lên, nếu không bọn bắt cóc trở vào nhìn thấy chúng ta tự gỡ trói nhất định sẽ bắt lại, chắc còn bị tra tấn dữ tợn hơn.”
Quân Hi ngậm ngùi nuốt sự sợ hãi của bản thân vào trong rồi gật đầu.
"Để tôi xem tình hình đã.’’
Danny đi tới bệ cửa sổ, đẩy miếng ván gỗ nhô cao lên một chút, nhìn ngó bên ngoài. Chỗ này cậu không biết nó là ở đâu, ngoài cây cối rêu xanh thì bên phía đường lớn toàn thanh chắn, con đường chạy dọc xuống tạo thành con dốc.
Những suy nghĩ ngổn ngang bắt đầu hiện lên trong đầu, cậu bé cố gắng suy đoán xem nó là địa hình nơi nào. Mà dường như nó quá xa lạ khiến cậu không tài nào biết được.
Nếu đi bằng cửa ngoài ra sẽ chết chắc, còn đi bằng đường cửa sổ sau này thì không biết có đường ra hay không, cậu bé đang lưỡng lự thì mắt nhìn thấy một hàng rào gai thông ra đường.
Đôi mắt quyết đoán loé lên quầng hào quang lấp lánh, cậu nghĩ chắc bọn người bắt bọn cậu sẽ nhanh trở lại thôi nên phải chuồn lẹ. Mà hình như bọn chúng còn chả thèm canh sau nhà nữa cơ, đúng chất khi dễ trẻ con.
Danny đỡ Quân Hi trèo ra ngoài trước rồi mình ra sau, hai cậu bé dốc lòng bỏ chạy, hướng tới hàng rào gai thép đang ngăn cản. Quân Hi khựng lại, còn Danny bất chấp, cậu đỡ dây thép gai lên rồi từ từ bò qua. Thấy Quân Hi cứ chần chừ, cậu kêu lên:“Đi qua nhanh, bộ cậu muốn chúng bắt lại sao?”
“Không, tôi không muốn. Nhưng mà thép gai này nhìn nguy hiểm quá…”
“Trời ạ, nguy hiểm gì mà cậu sợ nữa, tôi nhấc dây thép lên cho cậu bò qua, nhanh lên.”
Quân Hi cắn chặt răng, nhìn vào ánh mắt mạnh mẽ của Danny, cậu bé đấu tranh tư tưởng trong mấy giây, lấy can đảm bò qua. Cậu ấm nhỏ tuổi được săn sóc chu đáo chưa từng trải qua cảm giác này nên cảm thấy lạ lẫm là điều tất nhiên, Danny đã qua huấn luyện sơ cấp rồi sẽ hiểu rõ mình nên làm gì.
Chính vì sự không dứt khoát của mình mà phút chót Quân Hi bị một đinh gai cứa vào lưng, một đường rướm máu. Khi đã qua thép gai cứng cáp kia cậu nhăn mặt, đau đến muốn khóc. Máu đỏ thấm từ từ qua lớp vải áo trắng, nhìn có hơi doạ người.
Cậu đưa tay sờ lên vết thương, nó đau rát, máu đỏ ương ướt dính vào đầu ngón tay.
Danny:“Không sao, một lát nữa nó sẽ ổn, vết thương cậu không sâu nên đừng lo lắng quá. Mau đi thôi.”
Hai cậu bé tiếp túc cắp chân chạy trên bờ cỏ ướt nhẹp sương sớm. Bên nhà hoang cô giáo Lili và một tên phụ tùng đã đi vào, cửa chính mở rộng lại chẳng thấy đứa bé nào. Góc nhỏ bỏ lại sợi dây thừng đã tháo ra, hai kẻ bắt cóc hoảng hốt gọi điện thoại cho Chúc Tùy Sơ:“Alo, đám nhóc chạy mất tiêu rồi!”