Một nhà bốn người xum vầy xong kết thúc bữa tối, lúc ra về cùng mấy bạn nhỏ thảo luận về đồ ăn nhà hàng. Đi qua một góc hành lang, Công Tôn Đường Trình cùng bà xã mình đi tiệc tối với bạn cũ thấy con trai tay trong tay với một cô gái, bên cạnh là hai đứa trẻ trạc tuổi nhau lanh lợi đáng yêu. Hai ông bà ngỡ ngàng một lúc, nhìn theo bóng lưng con trai gọi:“Dạ Uý!”
Giọng nói quen thuộc từ tốn của ba hắn vang bên tai, hắn cứng người trong một giây, khẽ quay đầu nhìn. Hai ông bà Công Tôn còn tưởng bản thân mình hoa mắt nhìn lầm, không ngờ thực sự là con trai mình.
Công Tôn Dạ Uý hết sức bình tĩnh, nói với Hoắc Uyển Ngưng:“Em đưa bọn nhỏ ra xe trước đi, tôi nói chuyện với họ một lát.”
Cô nghe cũng đóng ý, loáng thoáng nhìn qua sắc mặt kì lạ của ông bà Công Tôn cũng không mấy để tâm, dỗ dành dắt tay Danny và Quân Hi ra ngoài.
Trên hành lang vắng vẻ yên ắng chỉ còn lại ba người, ba mẹ và con trai. Công Tôn Đường Trình vẻ mặt uy nghiêm, thời gian dài không gặp mặt con trai cũng không cầm lòng được nhung nhớ, ánh mắt nhu hoà lại, bình đạm vô cùng.
Hắn đối diện với ba mẹ xem là đại nhân chỉ lạnh nhạt hỏi:“Ba mẹ gọi con có chuyện gì ạ? Con còn có việc vội phải đi.”
Mẹ hắn nhíu mày, đau lòng nói:“Con không có việc vội, đừng tránh né chúng ta nữa được không?”
Hắn bất đắc dĩ gật đầu lấy lệ, ánh mắt cúi xuống mũi chân, không có chút lưu tình cùng mắt đối mắt với họ.
Ba hắn bình thường thiếu kiên nhẫn, bây giờ cuối cùng cũng biết nhẫn nại nói chuyện là gì, bước lại gần hắn từ tốn hỏi:“Con mấy năm không về nhà lấy một lần, là vì chuyện ly hôn trước kia có phải không?”
“Nếu vậy thì ba mẹ…”
“Không liên quan cho lắm.” Hắn cắt ngang lời ông, giờ người thiếu kiên nhẫn là hắn.
Công Tôn Đường Trình lại hỏi:"Vậy cô gái kia là vợ con? Hai đứa trẻ là con của con à?’’
Hắn mím môi, nhàn nhạt trả lời:“Phải.”
Vợ à?
Đúng là họ chưa tái hôn, cũng vừa mới là người yêu, nhưng mà sau này cũng là vợ thôi nên nói trước cũng không việc gì.
Mẹ của hắn nghe hắn nói đó là con hắn thì nôn nóng, đi đến nắm lấy hai bàn tay to lớn của con trai mình âu yếm:“Có con rồi, tụi nhỏ cũng đã lớn như vậy? Tại sao con không nói với chúng ta, tại sao con giấu diếm vậy hả Dạ Uý? Con biết chúng ta trông mong có đứa cháu kia mà.”
Hắn không gạt tay mẹ đi, để bà nắm nắm lại vuốt ve cảm nhận sự trưởng thành và…xa cách của hắn. Ba người bọn như người ở bán cầu Nam, hai người kia ở bán cầu Bắc vậy, xa cách và lạnh lẽo không tả được.
“Nói với Người để làm gì? Con không muốn có một Công Tôn Dạ Uý bản thứ 2 giống như con.”
Giống như con, là học tập suốt ngày không biết mùi vị thư giãn vui chơi, suốt ngày phải thể hiện bản thân tài năng xuất chúng, lớn lên phải nghe theo sắp xếp của ba mẹ kết hôn theo lợi ích…Quân Hi không thể giống vậy.
Ba người chìm vào im lặng hồi lâu, không khí nặng nề lại khó xử, hắn từ từ thoát khỏi bàn tay mẹ mình, cất cao giọng:“Nhà Công Tôn đã có đứa con trai nuôi kia của ba mẹ rồi không phải sao? Cậu ta cũng có lấy vợ sinh con theo ý muốn ba mẹ, sống an phận thủ thường với cái danh Nhị thiếu gia, biết ở Công Tôn gia sủng nịnh săn sóc hai người, tốt quá rồi còn gì. Nơi đó, vẫn là không phù hợp với một đứa ương bướng cứng đầu như con.”
Dứt lời hắn quay lưng bỏ đi, được hai bước có nghe mẹ hắn gọi tên lần nữa, hắn nhớ ra chuyện gì đó quay mặt nói:“À phải rồi, ba mẹ cũng đừng có ý định điều tra hay tìm hiểu đời tư của vợ và hai con trai của con, hai người hiện tại không nên làm thế…”
Bóng lưng thẳng tắp khuất ngày càng xa, mẹ hắn lầm bầm nối đuôi câu nói kia của hắn:“Nếu không, ngay cả chuyện gặp được bọn trẻ còn khó hơn lên trời.”
Công Tôn Đường Trình lại gần ôm vai bà an ủi, gương mất già đời có chút bâng quơ, nếp nhăn bên khoé mắt sâu hẹp hơn mỗi lần ông suy tư.
Hai người bọn họ thực sự hối hận, nếu trước đây không ép Công Tôn Dạ Uý làm những điều hắn không muốn thì bây giờ chắc gia đình bọn họ sẽ hạnh phúc êm đềm, cháu trai cháu gái đuề huề chạy lon ton khắp nhà rồi…
Bước đi sai lầm của bọn đã đã khiến con trai độc nhất của mình khó chịu và tổn thương, hắn là người kiệm lời, không biết thể hiện cảm xúc rõ ràng nhưng là người nhạy cảm, hay để ý. Những chuyện khiến hắn buồn bực sẽ khắc vào tâm, sau nó bằng mọi cách hắn phải cách xa những điều làm hắn khó chịu, đẩy nó ra thật xa rồi tự mình chữa lành, tìm kiếm những thứ khác khiến mình hài lòng hơn.
…
Hoắc Uyển Ngưng và hai đứa nhỏ đã ngồi yên trên xe chờ hắn đi ra, thời gian không lâu, đủ ấm ghế thôi, thế mà hai tiểu tổ tông kia buồn ngủ nên đã ngủ say sưa, tựa vào vai nhau ngủ ngon lành quên trời quên đất. Công Tôn Dạ Uý ra thấy cảnh cũng không nhịn được mỉm cười, quên đi cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ với người nhà. Hắn ngồi vào khởi động xe chạy về Bạch Kim Uyển.
Trong lòng hắn quả thật có chút nặng nề sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy, ánh mắt kiên định bình thản pha lẫn trầm mặc vu vơ, điểm sáng trên đôi đồng tử não nề hạ xuống, không mấy sáng sủa.
Hoắc Uyển Ngưng ngồi ghế phó lái lén nhìn, vần gân xanh dương mờ nhạt dưới da bàn tay nổi lên như dây điện, thể hiện hắn đang không thoải mái. Cô bất giác đưa tay mình đặt trên mu bàn tay đang căng thẳng của hắn, ngầm ngầm thể hiện ý xoa dịu, cô sẽ luôn sát cánh cùng hắn nên không sao cả.
Hắn nhìn thấy, thấy cô đang hết sức bình thường, không có biểu cảm nào quái lạ, hắn thở một hơi trút hết mọi âu lo mệt mỏi. Tâm trạng nhẹ tênh như mây bay, đổi tay lái, ghé cổ tay phải mình lại gần cổ tay trái của cô, hai chiếc vòng hít lại, hạt thủy tinh trang trí leng keng va vào nhau tạo nên âm thanh thích tai. Cô lại đỏ mặt, tự mình quay đi nhìn ra khung cảnh bên đường phố.
Hai người duy trì trạng thái tĩnh lặng, hắn tập trung lái xe, Hoắc Uyển Ngưng chọn thời cơ thích hợp nhẹ nhàng buôn câu:“Dạ Uý, Danny là con trai ruột của anh.”
“Ừ anh biết mà… chờ đã!” Hắn vô tư đáp, khựng lại trong vòng 0.5 giây, đoạn đường ít xe cộ hắn phanh kít một cái. Cả người cô hơi đổ về phía trước một chút, ánh mắt đầy oái oăm nhìn người đàn ông đang ngẩn ngơ kia.
“Em nói cái gì?”
“Danny là con trai ruột của anh.”
Hắn lặng thin mấy giây, vui mừng hỏi lại:“Thật sao?”
“Anh bị cận à? Nhìn không ra Danny rất giống anh hả?”
Công Tôn Dạ Uý:"…"
Thì thực sự là mắt hắn không tốt bằng trước kia mà!
Mà kỹ thật hắn nhìn chẳng ra hắn với Danny giống nhau cái gì, lúc nhìn chỉ chăm chú đôi mắt, mà đôi mắt bồ câu tuấn mỹ đó cậu nhóc giống y đúc mẹ cho nên hắn chỉ thấy cậu giống Hoắc Uyển Ngưng mà thôi.
“Anh nhìn xem Danny, rồi soi gương đi, khác nhau bao nhiêu đâu.”
Công Tôn Dạ Uý bị Hoắc Uyển Ngưng tấn công tới tấp, không phản kháng nổi một lời. Mồ hôi hột toát bên má, quay xuống nhìn cậu con trai mình nhận lại đang say giấc nồng, giống sao…
Hoắc Uyển Ngưng khoanh tay tố cáo:“Nói anh biết, lúc sinh nhìn mặt nó em tức muốn chết, mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngay sinh ra thằng con quý tử giống y chang anh - cái tên khốn em vừa ly hôn không lâu.”
Hắn cười đắc ý, sự thoả mãn kéo dài bên khoé môi, ngạo mạng đểu cáng kinh hồn.
“Đừng tức giận, giống em được đôi mắt nha.”
“Có đôi mắt thôi không đủ.”
“Vậy em muốn giống như thế nào? Giống hết luôn?”
Cô gật đầu lia lịa:“Ừm ừm, phải giống hệt. Dù gì người mạng thai sinh con cũng là em, cũng nên giống em cho phải đạo.”
“Đạo lý gì quái gở vậy?”
Hoắc Uyển Ngưng liếc hắn, ánh mắt phán xét cực kỳ đăm chiêu. Hắn lập tức sửa lời:“Không quái không quái, nói rất đúng, em sinh nên giống em.”
“Tốt.”
“…”
Âu trĩ thật, nhưng chẳng sao cả, vợ mình ấu trĩ vẫn là vợ mình, nên chiều chuộng một chút.