Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1599: Tôi chưa nhẫn tâm giết chị, sao có thể để người khác như ý được




Lúc đầu khi mới về nước, hắn cũng không nghĩ sẽ giết Yến Thanh Ti, hắn chỉ muốn tìm một đáp án, một đáp án mà hắn không thể nào lý giải nổi.

Hắn nói muốn báo thù, báo thù… cũng chỉ là để tìm lý do về nước mà thôi.

Lúc này Yến Minh Tu nói chuyện rất khó khăn, chỉ cần nhúc nhích một chút thôi là máu lại tuôn ra ào ạt như một con đập bị vỡ, không ngăn cản được nước chảy tràn qua.

Yến Thanh Ti biết xương cốt của Yến Minh Tu đã bị gãy nhiều chỗ, cô cũng không tùy ý dám động vào hắn. Yết hầu cô như có một tảng đá chặn lại, hốc mắt cay cay như có cát, nước mắt làm tầm nhìn của cô mờ mịt, cô gật đầu, thanh âm run run: “Tôi biết… Tôi biết cậu không muốn giết tôi. Lúc cậu nhìn tôi, trong mắt cậu không có sát khí, tôi biết hết… Cậu đừng nói gì cả, tôi sẽ cho người đưa cậu tới bệnh viện.”

Yến Minh Tu chưa từng nghĩ sẽ giết Yến Thanh Ti, cũng như Yến Thanh Ti không nghĩ sẽ giết Yến Minh Tu.

Bọn họ có nhiều khúc mắc với nhau, Yến Thanh Ti cũng không coi Yến Minh Tu là em trai, nhưng chưa từng coi hắn là kẻ thù.

Yến Minh Tu muốn cười như lại không cười nổi, đau quá!

“Không… vô… vô dụng thôi… Chưa tới bệnh viện thì tôi đã chết rồi…”

Yến Thanh Ti lắc đầu: “Yến Minh Tu, cậu phải sống, phải sống tốt… Cậu sẽ không chết, cậu chỉ bị đụng nhẹ thôi… Sẽ sống, nhất định sẽ sống…”

Cô quay đầu gọi người: “Mau… gọi xe cứu thương tới đây… Không, lái xe tới đây, các người đưa nó tới bệnh viện mau lên…”

Hai bảo tiêu chạy tới, muốn đưa Yến Minh Tu đi, nhưng hắn lại đột nhiên bắt lấy tay của Yến Thanh Ti.

Tay hắn đầy máu, dính đầy lên làn da trắng nõn của Yến Thanh Ti, nhìn cực kỳ chói mắt.

Yến Thanh Ti muốn cười với hắn nhưng khóe miệng chỉ giật giật, so với khóc còn khó coi hơn. “Yến Minh Tu… lần này… tôi nợ cậu một mạng, tôi sẽ… Tôi chưa từng nợ ai cái gì, tôi sẽ trả lại cho cậu… Cậu kiên trì một chút…”

Yến Minh Tu không nghĩ Yến Thanh Ti sẽ thả mình đi.

Yến Thanh Ti càng không ngờ, trong khoảnh khắc đối mặt với cái chết, Yến Minh Tu sẽ cứu mình.

Bọn họ là chị em nhưng chưa bao giờ giống chị em.

Hô hấp của Yến Minh Tu càng lúc càng mỏng manh: “Không… Vô dụng thôi… Tôi… biết mình không… sống được… Tôi cũng không biết vì sao lại cứu chị… có lẽ, tôi không… muốn chị chết trên tay người khác… Nếu có chết… cũng phải chết trên tay tôi… Tôi… còn chưa nhẫn tâm giết chị… sao người khác được làm thế chứ?”

Hắn ghét Yến Thanh Ti như thế mà còn không ra tay giết cô, hắn thả cô đi, sao có thể để cô chết trong tay Yến Như Kha được?

Cho dù có chết thì cũng phải chết trong tay hắn.

Yến Thanh Ti cầm tay Yến Minh Tu, đây là lần đầu tiên hai chị em họ gần nhau như thế.

“Đúng, cậu không được để người khác đắc thủ, cậu phải sống… Chỉ cần cậu sống, khi nào cậu thay đổi ý định muốn giết tôi, tùy thời có thể… Yến Minh Tu… Tôi nói là sẽ giữ lời, chỉ cần cậu còn sống thì sau này muốn giết tôi lúc nào cũng được…”

Yến Thanh Ti không biết hiện tại mặt mình có biểu tình thế nào, gió rất lạnh, thời tiết hanh khô, bụi cuốn lên, cô chỉ thấy tầm mắt mơ hồ, không còn nhìn rõ nữa.

Trong mắt Yến Minh Tu nổi lên ý cười, hắn cảm giác được ý thức của mình dần mơ hồ đi.