Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1747: Con rể của nhà ta đẹp trai quá!




Ông Quý hơi kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: “Cậu thật sự… vì Miên Miên mà tình nguyện rời khỏi giới giải trí à?”

Quý Miên Miên vội vàng nói: “Ba, anh ấy đã nói với chị Mạch, cũng công bố với bên ngoài rồi, việc này đã qua mấy ngày, ba không biết chứ, giờ trên weibo toàn là tin anh ấy rời khỏi làng giải trí đấy, để con mở cho ba xem.”

Quý Miên Miên vội vàng lấy di động ra, mở weibo, bật clip trực tiếp kia của Mộ Dung Miên cho ông Quý xem: “Ba, ba xem đi.”

Ông Quý xem xong, ánh mắt nhìn Mộ Dung Miên hơi rối rắm một chút.

Mộ Dung Miên vội vàng lấy giấy chứng hôn ra: “Ba, đây là giấy chứng hôn của bọn con.”

Ông Quý nhìn chằm chằm vào giấy chứng hôn, cuối cùng nói: “Thằng nhóc, cứ thế mà bắt cóc được con gái tôi.”

Mộ Dung Miên lấy từ trong túi tiền ra chi phiếu, nói: “Bọn con kết hôn đúng là hơi gấp, cảm tạ ba mẹ đã không trách tội, nhưng trong lòng con vẫn thấy rất xấu hổ với Miên Miên. Theo quy củ, con hẳn là nên tới đây ra mắt, sau đó phải làm lễ ăn hỏi, con cũng không biết mua sắm sính lễ thế nào, cho nên chuyện hôn lễ chỉ có thể phiền ba mẹ hỗ trợ một chút. Sau này ba mẹ chính là ba mẹ ruột của con…”

Mộ Dung Miên nói những lời này rất chân thành làm cho ông Quý dù muốn moi móc tật xấu của anh cũng không biết moi thế nào.

Quý Miên Miên nhỏ giọng nói: “Ba, chỗ này đủ mua hai căn nhà như thế này đấy.”

Ông Quý trừng mắt với cô một cái, lão tử là người tham tiền thế à?

Mộ Dung Miên nhớ tới một chuyện, lại lấy ra hộp trà: “Ba, đây là trà con mua biếu ba.”

Ông Quý bĩu môi: “Ông đây chỉ uống nước lọc, không uống trà.”

Mộ Dung Miên mỉm cười: “Con nghĩ cái này ba sẽ thích, ba… thử nhìn một cái đi.”

Ông Quý hừ một tiếng, vừa cầm hộp trà ra liền cảm thấy không đúng, rất nặng, cái hộp bé tí thế này sao có thể đựng được nhiều trà như thế?

Ông mở hộp ra, vừa nhìn vào đã chậm rãi đóng lại, sau đó buông tay, ánh mắt nhìn Mộ Dung Miên có một chút biến đổi.

“Hối lộ à?”

“Không phải hối hộ đâu, đây là con biếu ba mà, là tâm ý của con thôi.”

Ông Quý đang định nói thì nghe tiếng mở cửa, bà Quý đã về rồi.

Ông vội vàng thu lại hộp trà, ho khan hai tiếng: “Cũng được, coi như có lòng.”

Mộ Dung Miên mỉm cười: “Đây là để dưỡng thân thể, sau này ba uống hết con lại mua cho ba.”

Ánh mắt ông Quý nhất thời dịu đi rất nhiều.

Bà Quý vừa vào cửa đã gọi: “Miên Miên, Miên Miên…”

Quý Miên Miên vội vàng chạy ra: “Mẹ…”

Vừa dang hai tay định ông lấy bà Quý thì bà lại há mồm hỏi: “Con rể của mẹ đâu?”

Quý Miên Miên…

Cô xấu hổ buông tay, nghiêng người một cái, Mộ Dung Miên đã đi tới, cung kính cúi đầu với bà Quý: “Mẹ, mẹ khỏe không, con là…. Mộ Dung Miên, con rể của mẹ…”

Lần này Mộ Dung Miên nói rất chậm, chỉ sợ lại nói sai nữa.

Bà Quý vừa thấy Mộ Dung Miên liền sợ ngây người: “Thằng bé này đẹp trai quá, thực sự rất tuấn tú, con thật sự… thích Miên Miên nhà mẹ à?”

Mộ Dung Miên cười nói: “Mẹ, con và Miên Miên đã kết hôn rồi… Cô ấy rất tốt, là cô gái tốt nhất mà con từng gặp.”

Nhìn thấy mẹ vợ anh mới biết thì ra Quý Miên Miên giống mẹ, da trắng, mắt to, dáng người nhỏ nhắn, đại khái tính tình cũng rất giống với bà.