Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1753: Người ngốc có phúc của người ngốc, bắt được chồng tốt là được




Bộ dáng đẹp đẽ, biết nấu ăn, biết thương người, mấu chốt là… điều kiện kinh tế cá nhân không tệ, không sợ sau này con gái sẽ phải chịu khổ nữa, điều kiện tốt như thế có đốt đèn đi tìm cũng không ra.

Bà Quý cao hứng nói: “Tôi thấy sao có thể là Tiểu Mộ bắt cóc Miên Miên được, rõ ràng là con gái ngốc của chúng ta có phúc nên bắt được một thằng chồng tốt, Miên Miên có thể gả cho một người đàn ông như thế, tôi thật sự rất vui mừng.”

Nói xong, bà cũng không buồn để ý tới bạn già của mình nữa, mở cửa ra ngoài tìm Mộ Dung Miên.

Ông Quý nghe thấy vợ mình nói: “Tiểu Mộ, sao con dậy sớm thế? Người trẻ tuổi nào cũng ngủ nướng tới tận trưa, ở nhà chúng ta không có nhiều quy củ thế đâu, con làm diễn viên, ngày thường chắc cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, mau đi ngủ thêm đi, để mẹ làm cho.”

“Mẹ, mẹ về rồi ạ, không sao đâu, con làm sắp xong rồi. Con cũng quen dậy sớm nấu ăn, sẽ xong ngay ấy mà, mẹ nghỉ một chút đi.”

“Tiểu Mộ, không ngờ còn còn biết cả nấu cơm nữa. Hiện tại người trẻ biết nấu ăn hiếm lắm, nhất là đàn ông con trai ấy.”

“Miên Miên thích ăn cơm con làm, hơn nữa, ăn cơm ở nhà mình vẫn là yên tâm nhất.”

Ông Quý nghe giọng vợ vui cười hớn hở thì xì một tiếng xem thường.

Tuy rằng ông chưa thể nào thích được Mộ Dung Miên ngay nhưng vẫn không thể không thừa nhận rằng người chồng mà con gái mình tìm rất được, từ góc độ của một người đàn ông mà nói thì cậu ta cũng chưa có gì không được cả.

Ông Quý thở dài, quên đi, con gái hạnh phúc là được rồi, huống hồ… thằng nhóc này đúng là rất khá.

Miên Miên nhà họ không phải đứa thông minh sắc sảo, có thể tìm được một người vừa trẻ vừa tốt như thế cũng không dễ dàng gì.

Ở bên ngoài, bà Quý đã cất tiếng gọi chồng ra ăn cơm, ông Quý xoay người đi ra.

Trên bàn cơm, ông hỏi: “Miên Miên đâu rồi, chưa dậy à?”

Mộ Dung Miên: “Miên Miên nói không được gọi cô ấy dậy, cô ấy muốn ngủ thêm một lúc. Con định đợi 9 giờ sẽ gọi cô ấy rồi làm một phần ăn khác là được.”

Bà Quý thở dài, thằng nhóc này thật tốt.

“Không có việc gì thì cứ kệ nó ngủ đi. Con bé này mỗi lần về nhà đều ngủ tới tận 12 giờ trưa mới chịu dậy… Nào, Tiểu Mộ, ăn bánh bao đi, con gầy quá, phải bồi bổ nhiều vào. Sau này con với Miên Miên cũng nên chịu khó về nhà, mẹ sẽ làm nhiều món ngon cho mà ăn.”

Mộ Dung Miên gật đầu: “Cảm ơn mẹ!”

Làm một bữa sáng mà có thể khiến cho Mộ Dung Miên hoàn toàn đứng vững gót chân ở nhà họ Quý, ngay cả ba vợ cũng ôn hòa với anh hơn rất nhiều.

Hai người ở Quý gia bốn ngày, đến khi tổ quay phim thúc giục mới quay về.

Trước khi đi, hai ông bà nói với họ chuyện hôn lễ.

Bà Quý nói: “Hôn lễ của hai đứa ba mẹ sẽ để ý. Tiểu Mộ hiện là người của công chúng, nếu cử hành hôn lễ, chỉ sợ truyền thông mà biết sẽ ùn ùn kéo tới đây, như thế sẽ ảnh hưởng không tốt tới con.”

“Ba mẹ cũng không phải người cổ hủ, con và Miên Miên đã đăng kí rồi, hôn lễ này bao giờ tiến hành cũng được. Mẹ với ba con nghĩ chờ con chính thức rời khỏi làng giải trí, chờ người ta quên hẳn con rồi hãy tiến hành chuyện này. Chỉ cần con đối xử với Miên Miên tốt, hai đứa các con sống tốt thì ba mẹ thế nào cũng được.”

Mộ Dung Miên rất kinh ngạc, anh không ngờ ba mẹ vợ lại chu đáo như thế, anh còn tưởng bọn họ sẽ rất sốt ruột muốn tổ chức hôn lễ cơ đấy.

Ông Quý lấy ra chi phiếu mà anh đã đưa hôm trước, nói: “Hai đứa ở ngoài cần tiền, cái này cứ cầm lấy đi.”

Mộ Dung Miên cảm thấy lòng nao nao, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được tình thương của cha mẹ, chỉ cần con cái tốt thì bọn họ chẳng cần gì, những điều này anh chưa từng được trải qua.