Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1777: Ai chém tôi một nhát tôi liền lấy mạng kẻ đó




"Hôm nay Claude tới đây, vừa vặn con có lý do để mở đầu, kế tiếp bọn họ càng nháo lớn thì càng hợp ý con, giờ mới chỉ là bắt đầu, sau này… còn ầm ĩ hơn nữa…”

Mộ Dung phu nhân trầm tư một lát: “Kế hoạch tiếp theo của con là gì, có thể nói rõ ràng một chút với mẹ không?”

Mộ Dung Miên cười rộ lên: “Mộ Dung phu nhân có biết từ nhỏ tới lớn, tôi chỉ sống với một chân lý duy nhất là gì không?”

“Là gì?”

Mộ Dung Miên cười nhạt: “Đó là… Ai tát tôi một cái, tôi liền bẻ gãy tay hắn. Ai chém tôi một dao, tôi liền lấy mạng hắn, dần dần, chẳng còn ai dám động vào tôi nữa. Lấy bạo chế bạo cho tới giờ luôn là biện pháp hữu dụng nhất, đương nhiên không thể cứng đối cứng mà phải dùng… đầu óc.”

Mộ Dung phu nhân sửng sốt, một hồi lâu cũng không nói gì.

Quý Miên Miên ngửa đầu nhìn Mộ Dung Miên, trong lòng cảm thấy vừa đau xót vừa thương cảm.

Lời của anh nhẹ tựa lông hồng, nhưng lúc nhỏ phải trải qua bao nhiêu tra tấn mới có thể lịch lãm được như bây giờ? Quý Miên Miên nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng an ủi.

Mộ Dung phu nhân cúi đầu, không để cho Mộ Dung Miên thấy biểu tình của bà ta lúc này.

Sau một lát, bà ta nói: “Mẹ… hiểu rồi.”

“Sau này con làm gì mẹ cũng không được can thiệp vào, con có cách làm của mình.”

Mộ Dung phu nhân gật đầu: “Được… Nhưng Mộ Dung Chí Hoành thì phải làm sao đây? Ông ấy… rất thương yêu em gái mình, Mộ Dung Thúy Đình là một trong số những người hiếm hoi có thể vào phòng bệnh thăm ông ấy.”

Mộ Dung Miên đáp: “Thế thì không cho bà ấy vào. Hôm nay con đã nói với bên bệnh viện, sau này trừ con ra, không ai được tới làm phiền ông ấy.”

Lúc nói chuyện phiếm với bác sĩ, anh đã dẫn dắt để ông ta nói ra Mộ Dung Chí Hoành cần tĩnh dưỡng, không được cho quá nhiều người tới quấy rầy.

Sau đó, anh nhờ những lời này của bác sĩ, ra lệnh nghiêm cấm người tới thăm, hơn nữa còn điều thêm vệ sĩ tới.

Mộ Dung phu nhân kinh ngạc: “Con… đã sớm lên kế hoạch rồi?”

“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ đợi nước tới chân mới nhảy?”

Mộ Dung phu nhân nhìn anh hồi lâu không nói, cuối cùng mới chốt lại một câu: “Con và nó… thực không giống nhau.”

Quý Miên Miên kinh ngạc, bà ta nói ai thế?

Mộ Dung Miên cười lạnh: “Tôi chính là tôi. Giờ tôi đã dùng tên này rồi, tôi và anh ta giống cũng được, không giống cũng được.”

Người mà Mộ Dung phu nhân muốn nói tới chính là con trai ruột đã chết của mình – Mộ Dung Miên.

Đó là một người tích cực hướng về phía trước, giàu lý tưởng, hơn nữa… cực kỳ giàu lòng nhiệt huyết. Anh ta là con trai độc nhất trong nhà, được cha yêu mẹ thương… là người cực kỳ hạnh phúc, dù thông minh nhưng không hề có tâm kế.

Mộ Dung Miên kéo Quý Miên Miên đứng lên: “Được rồi, hiện tại gọi đám người hầu tập hợp lại phòng khách đi.”

“Con định làm gì?”

“Trước mắt, ít nhất trong ý thức của mọi người, con đây là thiếu gia của họ, con chỉ làm những chuyện cho phù hợp với thân phận của mình mà thôi.”

Mộ Dung phu nhân liền gọi đám người hầu tập hợp.

Nhà này rất lớn, ngoại trừ nữ giúp việc còn có người làm vườn, đầu bếp, lái xe, đủ cả…

Mộ Dung Miên nắm tay Quý Miên Miên, đứng trước mặt họ, nói: “Hôm nay tôi muốn tuyên bố một chuyện với mọi người, đây là vợ của tôi, là thiếu phu nhân của các người. Từ nay về sau, các người phải cung kính với cô ấy giống như cung kính với tôi, tôi không hy vọng… lại nghe được ai đó nói cô ấy là khách trong nhà này.”

Đám người hầu đều hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng hô lên: “Thiếu phu nhân…”

Mộ Dung phu nhân nhìn Mộ Dung Miên có chút xuất thần.