Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 32: Bởi người ta vẫn còn luyến tiếc Nhạc thiếu mà (2)




Chị Mạch nói: “Thôi, em về trước đi, chị thấy vai diễn lần này cũng toi rồi, giờ em vào thể nào cũng lại bị vị thái tử kia gây khó dễ.”

Trong lòng Yến Thanh Ti bỗng cảm thấy ấm áp: “Cũng được,  chị Mạch cảm ơn chị …”

Chị Mạch: “Thôi chị vào trong trước đây.”

“Vâng”

Yến Thanh Ti đưa mắt nhìn người đàn ông đang nghe điện thoại đứng quay lưng về phía họ cách đó không xa, cô nở một nụ cười âm hiểm.

……

Nhạc Thính Phong nghe điện thoai xong quay về thấy mỗi chị Mạch đang ngồi đó, còn Yến Thanh Ti thì không thấy bóng dáng đâu, bèn hỏi một câu, chị Mạch lấy cớ Yến Thanh Ti không khoẻ nên về trước rồi.

Nhạc Thính Phong mặt mũi sa sầm quay lưng đi thẳng, không có Yến Thanh Ti thì anh ở đây làm cái quái gì.

Ra khỏi quán lẩu, Nhạc Thính Phong ghét bỏ cởi ngay cái áo khoác đang mặc ra, trên người dường như vẫn còn ám mùi khói khiến cho anh ta ghét cay ghét đắng.

Nhạc Thính Phong đi ra chỗ đỗ xe ở ngay mặt tiền quán tìm xe của mình, trong xe lái xe vẫn còn đang ngồi đợi thấy anh ta liền vội vàng đi xuống mở cửa ghế đằng sau, mời Nhạc Thính Phong lên xe.

Sau khi anh ta lên xe, lái xe chuẩn bị đóng cửa lại nhưng chưa kịp đóng thì đã bị một người đẩy ra, “Này, cô làm gì  thế?”

Lái xe vội đưa tay ra cản lại, nhưng người đó đã chui vào trong xe mất rồi.

Dưới ánh sáng ảm đạm của đèn đường, Nhạc Thính Phong vẫn nhìn thấy rất rõ người vừa chui vào xe là ai.

Nhạc Thính Phong sững sờ mất mấy giây sau đó liền cười lên: “Không phải là cô đã về rồi à?’

Yến Thanh Ti vuốt lại đầu tóc, quay đầu lại cười đến phong tình vạn chủng: “Nghe anh nói kìa, anh vẫn còn ở, thì em nỡ lòng nào mà đi được? Không phải đã nói rồi sao, phải để Nhạc tiên sinh tối nay thử xem xem, là thật hay là giả?”

Yến Thanh Ti từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ là người ngậm đắng nuốt cay mà ăn thiệt thòi, bị Nhạc Thính Phong trêu đùa như thế, lặng lẽ cúi đầu ra về mà không chơi lại Nhạc Thính Phong một vố thì đó không phải là phong cách của cô.

Không “chơi” chết được thì cũng phải làm một trận nhớ đời.

Trên tất cả các phương diện, Nhạc Thính Phong là một người cực kì soi mói, thế nên chỉ cần tìm cái xe đẹp nhất, tốt nhất ở trong bãi đỗ thì chắc chắn đó là xe của anh ta.

Yến Thanh Ti liếc mắt một cái là đã tìm được xe của anh ta, tìm một chỗ cách đó không xa để đợi “con thỏ” xuất hiện.

Bao nhiêu bực tức chán ghét trong lòng Nhạc Thính Phong bỗng tan biến, anh đưa tay nâng cằm Yến Thanh Ti lên, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, khoé môi cong lên.

Lái xe thấy tình huống như vậy không biết nên làm thế nào: “Nhạc tiên sinh?” 

Nhạc Thính Phong rướn người choàng tay kéo Yến Thanh Ti ôm vào ngực. 

“Lái xe đi”

Lái xe không dám nhìn nữa vội vàng mở cửa ngồi vào buồng lái. 

Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti, người cô như thể không xương dựa sát vào lòng anh, không gian trong xe vốn hẹp, mùi hương trên người Yến Thanh Ti lan toả khắp nơi.  

Đó là một mùi hương đặc biệt độc đáo, chỉ ngửi qua thôi cũng đủ khiến người ta  lên cơn nghiện

Ba năm này rất ít khi anh nhớ đến Yến Thanh Ti nhưng mỗi khi nửa đêm thức giấc, mùi hương này vẫn luôn quanh quẩn quấn quít tra tấn anh.

Nhạc Thính Phong cuối cùng vẫn không nhịn được cúi đầu hôn lên môi Yến Thanh Ti, nhưng cô đột nhiên né tránh khiến nụ hôn rơi lên vành tai nhỏ xinh.

Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai mềm mại trắng mịn, âu yếm mút vào dái tai mềm mại, tiếng nói trầm khàn vang lên bên tai Yến Thanh Ti. 

“Đi khách sạn nhé?”

Yến Thanh Ti thình lình đẩy mạnh Nhạc Chính Phong một cái, anh ta không hề đề phòng liền bị đẩy ngã ngửa về phía sau.

Yến Thanh Ti xoay người, hào phóng ngồi dạng chân trên đùi Nhạc Thính Phong, cười đầy chế giễu: “Đi khách sạn làm cái gì, chơi ‘xe chấn’ luôn đi, nếu lại gặp phải tên cặn bã nào đấy thèm tiền đến phát điên, ngay cả tiền phòng cũng không thèm trả,  thì tôi lỗ chết?”