Boss Là Nữ Phụ

Chương 1315: Pháp tắc của ác ma (20)




Thời Sênh đuổi Giảo Đồng đi rồi cầm thư bước vào trong nhà.

Mục Vũ ngồi trên sofa, vẫn còn hơi hoảng hốt.

Đến khi Thời Sênh ngồi xuống bên cạnh, hắn mới bừng tỉnh, đứng bật dậy, đi thẳng về phía phòng ngủ.

“Rầm!” Cửa phòng ngủ bị đóng lại.

Thời Sênh: “…”

Có bệnh à?

Thời Sênh thu hồi tầm mắt, nhìn tờ giấy viết thư một lát rồi xé nát nó, ném vào thùng rác bên cạnh.

Sau khi vào phòng, tận sáng hôm sau Mục Vũ mới lại trở ra. Hắn dường như đã quên sạch chuyện tối qua, lại tiếp tục đi học như thường.

Đi học bị người ta bắt nạt, tan học đi làm thêm, sau đó về nhà.

Không có hoạt động gì khác, như một người máy đã được lập trình hoạt động sẵn, cứ hoạt động theo một tuyến nhất định.

Không biết Mục gia nói gì với Mục Dạ mà sau khi quay lại trường, Mục Dạ cũng không tiếp tục tìm Mục Vũ và Thời Sênh gây chuyện, chỉ nỗ lực học tập.

Không nói Mục Dạ nỗ lực lên, mà đại đa số người trong trường đều bắt đầu nghiêm túc học tập hơn.

Vì một tháng sau, cuộc so tài của trường học sẽ diễn ra.

Cuộc so tài này vô cùng quan trọng với một số học sinh có hoàn cảnh bình thường, nếu biểu hiện tốt thì có thể được các gia tộc lớn coi trọng, sẽ cho bọn họ làm đệ tử khác họ trong các gia tộc đó.

Mà người của đại gia tộc thì chắc chắn là muốn xếp hạng.

Dù sao, như Thời Sênh tổng kết, đây là một cuộc so tài khoe mẽ.

Thời Sênh chẳng có việc gì ở trường. Mục Vũ học thì cô ngủ. Mục Vũ tham gia thực hành thì cô ngồi bên cạnh nhìn.

Điểm quỷ dị duy nhất là vị nữ chính Tuyết Đại không chạy đi tìm nam chính nói chuyện yêu đương mà cứ thích chạy tới tìm cô.

Thời Sênh chống cằm nhìn Mục Vũ ở ngoài xa.

“Vị Tức.” Tuyết Đại đặt mông ngồi xuống cạnh Thời Sênh, đưa sữa chua trong tay ra, “Uống không?”

Thời Sênh nghiêng đầu nhìn cô ta, có lẽ là vì trên mặt Thời Sênh viết hai chữ “ngu ngốc” quá rõ ràng nên Tuyết Đại ngượng ngùng rụt tay về, “Quên mất cô là sử ma.”

Sử ma giống ác ma, đều không cần ăn gì.

Tuyết Đại ngậm ống hút sữa chua uống một ngụm, “Tôi nghe nói lần này Mục Vũ cũng định tham gia so tài đúng không?”

“Sao cô biết?”

Tuyết Đại cắn ống hút, “Cái đó… Cô biết mà, gia tộc có…”

Cô ta nhìn Thời Sênh bằng một ánh mắt đầy ám chỉ.

Tuyết gia cũng là đại gia tộc, con đường nhận được tin tức cũng nhanh hơn những người khác.

Nhưng vị nữ chính Tuyết Đại này cũng chẳng được yêu thương lắm, nếu không đã không bị bắt nạt ở trường học.

Thời Sênh nhìn cô ta đầy nghi ngờ.

“Thực ra là tôi nghe lén được.” Tuyết Đại cười chột dạ, lại cẩn thận hỏi, “Có phải thật không?”

Thời Sênh di dời tầm mắt, không nói gì.

Tuyết Đại cho rằng Thời Sênh cam chịu, “Mục Vũ có được không đó? Tôi chưa từng thấy cậu ta ra tay ở trường học. Người trong trường đều nói… Với bộ dáng này của cậu ta, tham gia so tài là quá ngu ngốc. Quy tắc của so tài là không có quy tắc, nếu chết ở trên sân thi đấu, trường học và đối phương đều không cần chịu trách nhiệm.”

Quy tắc này đã có từ lúc thành lập trường.

Nhưng một số đại gia tộc đã đạt thành thỏa thuận, đánh tới một giới hạn nào đó thì phải dừng lại.

Tuy vậy, người chết trong các cuộc so tài mỗi năm đều không ít, so tài ở trường chính là thời điểm giải quyết ân oán, chết thì coi như đen đủi.

Không có quy tắc ư?

Khá tốt.

“Hắn tự mình hiểu rõ.”

“A… Cô không ngăn cản cậu ấy ư?” Tuyết Đại kinh ngạc.

“Tại sao phải cản?” Thời Sênh hỏi lại.

Hắn chết rồi, cô cũng sẽ… chết đó.

Sử ma vì chủ nhân mà sinh, chủ nhân ngã xuống thì sử ma cũng sẽ chết.

“Cô mau khuyên cậu ấy đi, ném mệnh ở đó không có ích tí nào.” Tuyết Đại đứng dậy, vẫy vẫy tay với Thời Sênh, “Tôi đi học đây.”

Mục Huy định giải quyết mọi chuyện ở cuộc so tài, có thể nghĩ ra là hắn muốn mượn cuộc thi tài này để diệt trừ Mục Vũ, thuận tiện thu thập cô luôn.

Một tháng thời gian là đủ cho bọn họ chuẩn bị.



Mục Vũ ra tới cổng trường thì không thấy Thời Sênh đâu, chờ hắn tan tầm rồi, Thời Sênh mới chậm rì rì bước ra khỏi quán café.

Mục Vũ muốn hỏi cô đi đâu thế, nhưng nghĩ một chút lại thôi, xoay người về nhà.

Thời Sênh bước nhanh hơn, đặt tay vào trong tay hắn, “Anh chuẩn bị tốt chưa? Em chờ anh lâu lắm rồi đấy, còn chờ nữa là em đòi thêm lãi đấy.”

Đầu ngón tay của Mục Vũ run lên, hắn dừng lại, nhìn dòng xe cộ phía xa.

Thật lâu sau, hắn xoay người lại, “Nhắm mắt.”

Thời Sênh bĩu môi, nhắm mắt lại.

Đợi nửa ngày cũng chẳng thấy có gì.

Thời Sênh đang định mở mắt ra thì thấy cánh môi đột nhiên bị một thứ mềm mại ấn xuống, nhanh như chuồn chuồn lướt nước, thoáng dừng lại rồi rời đi.

Thời Sênh trừng mắt, “Thế thôi à?”

Mục Vũ nhìn cô rất khó hiểu, nếu không còn muốn như nào nữa?

Thời Sênh: “…”

A!

Kiếm của ông đâu?

Lúc quay về, Mục Vũ cảm thấy cô đang rất khó chịu, đặc biệt là khi đi qua mấy cái ngõ tối, sự khó chịu của cô như đã dâng lên tới cực hạn.

Chỉ cần một ngọn lửa dẫn là có thể nổ tung.

Lúc mở cửa, Mục Vũ nhỏ giọng hỏi: “Là tôi… làm không tốt ư?”

Không phải hôn là như thế sao?

Hắn hơi lo lắng nhìn cô mở cửa. Cửa phòng mở ra, cô không bật đèn mà đứng ở huyền quan nhìn hắn.

Thời Sênh hít sâu một hơi, hỏi, “Muốn thắng không?”

Mục Vũ gật đầu, “Có.”

Hắn cần phải thắng.

“Em có thể dạy anh.”

“Thù lao là gì?” Mục Vũ chọc ngay phải vấn đề quan trọng.

Thời Sênh cười khẽ, “Anh thì có gì để báo đáp chứ?”

Mục Vũ lắc đầu, hắn chẳng có gì.

Đột nhiên, trong đầu hắn lại hiện lại câu nói mà cô đã từng nói.

Cô nói, có em.

“Anh cứ đồng ý là được, thù lao em sẽ nói với anh sau.”

Mục Vũ suy nghĩ một chút, “Nếu vượt qua điểm mấu chốt của tôi thì tôi sẽ không đồng ý.”

“Yên tâm, giết người phóng hỏa không tới phiên anh làm.”

Mục Vũ cắn môi dưới, chần chừ hồi lâu mới đồng ý, “Được.”



Thời Sênh nói sẽ dạy hắn nên hằng ngày Mục Vũ lại có thêm một đầu việc, sau khi tan tầm về nhà, Thời Sênh sẽ luyện tập với hắn ở phòng khách.

Phương pháp mà Thời Sênh dạy hắn hoàn toàn khác với những gì hắn được học.

Những thứ hắn học yêu cầu phải đọc chú ngữ mới có thể tung chiêu thức.

Mà Thời Sênh dạy hắn là có thể lập tức tung chiêu thức, dùng ý niệm khống chế lực lượng của tinh trận năm cánh, để nó biến thành hình thái mà mình yêu cầu, sau đó lại dùng nó để tấn công lại người khác.

Nhưng phương pháp này cũng không dễ học như thế, Mục Vũ luyện mấy ngày cũng chẳng có hiệu quả gì.

Mục Vũ chân trần đứng trong phòng, tinh đồ dưới chân đang dần tắt đi.

Thời Sênh đi vào nhà, sau lưng còn có Giảo Đồng đang xách đồ đi theo.

Cô nhìn Mục Vũ, hỏi, “Còn chưa học được sao?”

Mục Vũ lắc đầu.

“Ngươi làm mẫu cho anh ấy đi.” Thời Sênh hất cằm nói với Giảo Đồng.

“Vâng.” Giảo Đồng đặt đồ xuống, dưới chân lập tức xuất hiện tinh đồ màu đen. Hắn mở tay ra, phía sau chợt xuất hiện một đôi cánh màu đen.

Phòng khách vốn đã chật chội, khi hắn mở cánh ra thì càng làm không gian hẹp hơn.

Giảo Đồng thu cánh lại, “Chủ nhân, như thế được chưa?”

“Khá tốt.”

Giảo Đồng lập tức tung tăng chạy tới trước mặt Mục Vũ, đặt đồ ăn và mấy thứ đồ khác xuống, “Mục Vũ thiếu gia, cứ ăn một chút đi đã. Chút nữa tôi sẽ luyện tập với cậu.”

Hắn cũng không dám nói rằng cái này quá dễ dàng, rốt cuộc thì đây chính là chủ nhân của Vương, hơn nữa Vương còn rất quan tâm tới cậu ta.

Mục Vũ đã quen với việc Giảo Đồng ra vào nhà mình nên lập tức ngồi bệt xuống đất, cầm đũa chuẩn bị ăn một chút.

Thời Sênh thở dài, bế hắn lên.

Cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên, Mục Vũ chỉ có thể ôm lấy cổ Thời Sênh. Hắn mím môi, “Có thể đừng tùy tiện ôm tôi thế không hả?”