Boss Là Nữ Phụ

Chương 1958: Chúa tể của tinh tế (4)




Sau khi Thời Sênh tắt kênh trò chuyện với Cesar đi thì vẫn ngồi yên không nhúc nhích, Phượng Từ kéo chăn nhìn cô. Hắn có ý muốn kéo sự chú ý của cô về mình nhưng đều thất bại.

Phượng Từ đành phải bò ra khỏi giường, dịch tới phía sau Thời Sênh, ôm vòng lấy cô từ phía sau, cánh môi ấm áp dừng trên vai cô.

Thời Sênh hơi nghiêng đầu, dùng một ánh mắt kỳ quái để nhìn chăm chú vào hắn.

Động tác của Phượng Từ cứng đờ, yên lặng nhìn cô.

Không khí im lặng một cách quỷ dị. Bọn họ còn có thể nghe được cả tim đập và tiếng hít thở của đối phương.

“Tiểu Sênh...”

“Ưm...”

Phượng Từ bị Thời Sênh kéo lên giường, những ngón tay của cô thuần thục mò vào trong áo hắn, từ hông hướng lên trên, đầu ngón tay mang theo sự lạnh lẽo lướt qua da thịt hắn làm hắn cũng run rẩy theo.

Cả phòng tràn ngập hơi thở ái muội.

...

Hai người lăn lộn một hồi, Phượng Từ nặng nề chìm vào giấc ngủ, trên mặt đỏ ửng đầy thỏa mãn. Thời Sênh nửa chống người ngóc lên nhìn hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng tấc da trên gương mặt đó.

Ánh sáng đèn điện từ bên ngoài cửa sổ hắt vào sàn nhà tạo thành những bóng đen loang lổ đầy ma quái, thỉnh thoảng lại có một chiếc chiến hạm tuần tra bay lướt qua.

Thời Sênh cúi người nhẹ hôn lên trán Phượng Từ, kéo chăn, xoay người xuống giường.

Tay đột nhiên thấy nặng, quay đầu lại nhìn thì thấy Phượng Từ đã nâng đầu lên, nhìn cô với vẻ mê man: “Tiểu Sênh, ngủ cùng anh.”

Âm cuối còn mang theo vẻ làm nũng khiến cho Thời Sênh không khỏi mềm lòng.

Cô thở dài, lại nằm xuống giường.

Phượng Từ lập tức ôm lấy eo cô, cọ qua cọ lại trên ngực cô, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Thời Sênh điều chỉnh âm lượng xuống mức nhỏ nhất, sau khi phân phó một đống nhiệm vụ cho Thập Phương, lại xử lý những văn kiện còn tồn đọng, thời gian lặng lẽ trôi qua.

Chân trời nổi lên một vầng mặt trời đỏ rực, xua tan bóng đêm. Thời Sênh day trán, rũ mắt nhìn người đang ôm chặt mình.

Hắn ngủ quá ngon lành.

Thời Sênh cẩn thận nhấc tay hắn ra, chuẩn bị rời giường.

Thân thể Phượng Từ dán chặt vào, Thời Sênh chỉ tùy tiện động là lại chạm vào chỗ nào đó không thể miêu tả. Phượng Từ “ừm” một tiếng, chân dài gác lên người Thời Sênh, nơi nào đó lại dần dần ngóc đầu lên.

Thời Sênh đen mặt, tối hôm qua lăn lộn lâu như thế, cô không muốn buổi sáng dậy lại làm một lần nữa, như thế sợ rằng sức khỏe của hắn sẽ không cho phép.

Chàng trai khó chịu mở mắt ra, trên mặt mang theo sự ngái ngủ, làn da trắng nõn như bạch ngọc, đáy mắt mơ màng, lông mi dài dập dờn như cánh bướm. Trông hắn như một con nai con lạc lối trong sương mù không tìm được đường về nhà.

Quá phạm quy rồi!

“Dậy rồi?” Thời Sênh híp mắt, cố nén suy nghĩ không thể miêu tả xuống, hất chân hắn ra, “Em dậy trước, anh ngủ thêm một lát đi.”

Chàng trai chớp mắt, ý thức dần dần quay về. Hắn lại gác chân lên một lần nữa, cả người quấn lấy cô như con bạch tuộc, mặt chôn giữa hai bầu ngực còn cố ý cọ qua cọ lại.

“Tiểu Sênh...”

“Tiểu Sênh, Tiểu Sênh, anh khó chịu lắm, em giúp anh đi.”

Sự làm nũng của Phượng Từ chính là vũ khí sắc bén với Thời Sênh.

“Không được.” Thời Sênh nghiêm túc từ chối hắn.

Chàng trai lập tức tỏ vẻ suy sụp, nhìn Thời Sênh đầy tội nghiệp, cũng không nói gì, căn phòng nhất thời cực kỳ yên tĩnh.

Thời Sênh thô lỗ kéo hắn ra khỏi người mình, lấy chăn bọc hắn lại, xuống giường mặc quần áo. Sau đó cô cầm quần áo tới cho Phượng Từ. Chàng trai đã rúc vào trong chăn, một sợi tóc cũng chẳng trông thấy.

Thời Sênh: “...”

Mẹ kiếp, tưởng là cô nhịn dễ lắm đấy à?

Đều con mẹ nó vì ai chứ!

Hít sâu một hơi, Thời Sênh duỗi tay mò Phượng Từ từ trong chăn ra, ôm hắn đi vào trong phòng tắm rửa mặt. Tuy rằng không phải lần đầu Thời Sênh giúp hắn tắm rửa nhưng lần nào Phượng Từ cũng tỏ ra rất ngượng ngùng, làn da cũng vì thế mà nổi lên màu hồng nhạt.

Thời Sênh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhanh chóng giúp hắn rửa ráy sạch sẽ, mặc lại quần áo.

Ra khỏi phòng tắm, Thập Phương đã đưa bác sĩ tới rồi.

“Gia chủ, thiếu gia.” Thập Phương rũ đầu, không nhìn Thời Sênh, cũng không nhìn Phượng Từ.

Nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt quét qua của Phượng Từ, không nhịn được mà rùng mình một cái.

“Làm kiểm tra toàn thân cho anh ấy đi.” Thời Sênh chỉ vào Phượng Từ đang ngồi trên sofa.

Thập Phương bảo các bác sĩ tiến vào, nhóm bác sĩ không dám thở mạnh. Lần trước gia chủ nổi giận, bọn họ sợ đến mấy ngày cũng chẳng dám ngủ.

Phượng Từ có vẻ không vui: “Tiểu Sênh, anh vẫn khỏe mà.”

“Nghe lời.” Thời Sênh xoa đầu hắn.

“Vậy em hôn anh đi.” Phượng Từ dẩu môi.

Thời Sênh nhìn hắn. Phượng Từ bày ra tư thế “em không hôn thì anh không làm kiểm tra“. Cô đành bất đắc dĩ cúi người hôn một chút.

Thập Phương: “...” Gia chủ, hai người ân ái trước mặt thiên hạ thế có tốt không hả?

Nhóm bác sĩ cũng không ngẩng đầu lên, lúc này, đương nhiên là coi như chẳng có gì xảy ra.

Kiểm tra rất nhanh, kết luận cũng đưa tới tay Thời Sênh, các số liệu đều đạt tiêu chuẩn, không có vấn đề gì.

“Bắt được Cesar chưa?”

Thời Sênh cho những người khác lui ra, hành lang yên tĩnh lại. Thập Phương đáp: “Chưa, nơi cuối cùng hắn xuất hiện là bên ngoài Lam Tinh, sau đó liền biến mất.”

Nhìn Cesar có vẻ ngu xuẩn nhưng hắn có thực sự ngu như thế không?

Không, hắn không ngu.

Người thông minh lắm khi rất thích giả bộ thành kẻ ngu xuẩn thế thôi.

Thời Sênh gật đầu: “Bên chỗ Linh có động tĩnh gì không?”

“Chắc nó đã biết ngài quay lại rồi nên tạm thời không có động tĩnh gì.”

“Nên tới thì sẽ tới thôi.”

Vẻ mặt Thập Phương hơi ngưng trọng: “Gia chủ yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì thì Trảm Long Vệ đều thề sống chết bảo vệ cho gia chủ.”

Thời Sênh bình tĩnh đảo mắt nhìn anh ta, sau đó dừng ở hư không, một hồi lâu sau liền xua tay: “Đi xuống đi, không có việc gì thì không cần qua bên này. Phượng Từ không thích gặp anh lắm.”

Mỗi lần Phượng Từ thấy Thập Phương đều tỏ vẻ rất không hài lòng.

Vì để cô vợ mình được vui vẻ một chút, tất nhiên chỉ có thể khiến Thập Phương chịu ấm ức thay mà thôi.

Bản cô nương rất có tiềm năng làm hôn quân.

Nhiệt huyết sục sôi của Thập Phương còn chưa nguội thì đã bị dội một gáo nước lạnh thấu tim.

Gia chủ, ngài chiều chuộng hắn như thế, sớm muộn gì cũng chiều hư người thôi.

...

Ngày thứ ba sau khi Thời Sênh quay về, lão già đáng ghét Diêm gia chủ lại tới quấy rầy cô, còn kéo theo tên mồm to Tấn gia chủ. Đương nhiên Thời Sênh không nhận cuộc gọi của bọn họ rồi.

Vừa nhìn đã biết những người này chẳng có ý gì tốt, quá nửa là bị Cesar xúi giục nên mới tới đây.

Thời Sênh không nói chuyện với họ, Diêm gia chủ liền gửi tới thiết bị liên lạc của Thời Sênh một tin nhắn dài mấy nghìn chữ thao thao bất tuyệt. Thời Sênh chặn ông ta, ông ta lại xúi những người khác gửi.

Thời Sênh quyết đoán chặn hết toàn bộ.

Đám ngu ngốc này, hiện tại Linh đã khống chế toàn bộ mạng của Tinh Tế, bọn họ lại còn dám dùng Tinh Võng để gọi cho cô. Bên trong Lam Tinh thì không sao, tin tức truyền ra ngoài đều đã bị mã hóa, Linh muốn phá giải cũng không dễ dàng, nhưng từ ngoài vào thì lại khác.

Thời Sênh mở tin nhắn mà Diêm gia chủ gửi tới, nội dung bên trong cũng chẳng có gì, đơn giản chỉ bảo Thời Sênh hãy tạm thời buông ân oán, cùng bắt tay để chống lại Linh.

Nếu để Linh tùy ý phát triển, sáu đại tinh hệ đều sẽ lâm vào cục diện nguy hiểm. Chờ đến khi Linh khống chế hết được sáu đại tinh hệ rồi, Lam Tinh của cô cũng chẳng bảo toàn được.

Thời Sênh cười nhạo, tắt bài diễn thuyết văn vẻ đó đi, lại liên lạc cho Thập Phương.

Thập Phương đang ở phòng tin tức, khắp xung quanh toàn là hình ảnh, đại đa số là tinh hệ U Minh, cũng có tinh hệ khác, nhưng nội dung đều không khác gì nhau, quân đội mang bộ mặt không cảm xúc bắt giữ người chạy trốn ở khắp các con đường, ép bọn họ tới trước máy móc. Chờ những người kia từ trong máy móc đi ra thì cũng trở thành người có vẻ mặt chẳng khác nào những kẻ đã bắt mình.

Bọn họ lại mặc quân trang lên, gia nhập đội ngũ đuổi bắt.

Một giây trước có thể còn đang chạy trốn bên nhau, một giây sau đã có khả năng bị đối phương bắt lấy rồi.