Boss Phản Diện Cuồng Chiếm Hữu

Chương 8: Cứu rỗi




Mộ Phong rời đi, cô nghe anh đang phân phó với những người hầu bên ngoài, không cần nghĩ cũng biết là anh dặn dò bọn họ canh cô thật kĩ rồi.

Một người hầu bước vào cùng cới chiếc laptop mới toanh, bà ấy đưa đến tay cho Hồ Kha rồi cuối đầu lui ra.

Hồ Kha nhanh chóng khởi động, việc đầu tiên cô làm là kiểm tra xem cái máy này có bị anh giở trò gì không. Nếu có thì phải xử lí thật sạch sẽ.

Đúng như dự tính, chiếc laptop này đã bị cày đặt phần phềm theo dõi, nhưng điều đó lại không thể làm khó được cô, Hồ Kha xử lí xong thì bắt tay vào tìm kiếm.

Việc đầu tiên sau khi cô lẻn khỏi nơi này là phải có một nơi để ẩn nấp. Người thân của nguyên chủ thì không còn ai, bố mẹ đã mất khi cô 15 tuổi, lúc đó hai người có để lại một số tiền đủ lớn để Hồ Kha sống một đời không lo nghĩ. Họ hàng thì như người dưng, không hại cô để lừa tài sản là rất may mắn rồi. Đam Mỹ Sắc

Từ trước đến giờ nguyên chủ chỉ chơi thân với một người duy nhất chính là Mộc Vy, nhưng cô ấy lại không biết rằng người được xem như tri kỉ bấy lâu lại chính là kẻ luôn muốn hãm hãi mình.

Mộc Vy xuất thân là con gái duy nhất của một gia đình thượng lưu bậc trung, cô ta muốn chen chân vào tầng cao của kim tự tháp nên lúc nào cũng tìm cách đến gần Mộ Phong, việc Hồ Kha trốn thoát lúc trước cũng liên quan rất nhiều đến người bạn này.

Có thể nói kết cục của nguyên chủ có rất nhiều công sức của Mộc Vy.

Hazz, hoàn cảnh của cô cũng không khá hơn là bao. Từ nhỏ đã ở trong tổ chức, nếu không phải cô kiên cường bám trụ thì chắc đã bị giết từ đời nào rồi. Lúc trước người huấn luyện đã nói tổ chức bọn họ không cần kẻ bất tài, những kẻ bị ruồng bỏ như bọn cô nếu muốn được cứu vớt, muốn được sống thì nên cố gắng mà nỗ lực, không ai sẽ cần một thứ phế phẩm bị vứt trong thùng rác cả!

Hồ Kha cảm thấy ông ta nói rất đúng, vậy nên cô mới nỗ lực, nỗ lực để sống, để được cứu vớt, nhưng cô lại không biết liệu có ai cứu vớt mình hay không. Đó chắc là lý tưởng hão huyền của cô để nỗ lực từng ngày. Nhưng rồi sự cố gắng suốt 20 năm lại nhận được một lần làm lại cuộc đời ở thế giới khác. Cô nghĩ đó là sự cứu rỗi của trời cao dành cho mình.

Việc sống như thế nào là lựa chọn của bản thân cô, giờ đây cô cứng rắn mong muốn bản thân sống một cách thật yên bình, trải qua từng ngày hạnh phúc với những thú vui trên thế giới. Cô sẽ ngắm phong cảnh, uống trà như những con người bình thường hay làm mà không cần cố gắng luyện tập, sống sót qua từng cuộc chiến nữa.

Hồ Kha đã định hình được con đường mình sẽ trốn, cô biết Mộ Phong là một ông trùm của giới hắc đạo chắc chắn anh sẽ không ngây thơ vậy nên kế hoạch lần này phải thật tỉ mỉ, chỉ cần một sai xót nhỏ cũng khiến cuộc đời mới này của cô tan biến.



Sau khi suy nghĩ đối sách cô cảm thấy khá mệt mỏi nên liền ngủ thiếp đi...

[...]

- Sao rồi?

- Chỉ là bị cảm bình thường thôi, uống thước và nghỉ ngơi điều độ sẽ nhanh khỏi.

- Được, tôi biết rồi.

- Vậy tôi về đây.

- Ừ.

Hồ Kha mơ màng nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người đàn ông, có lẽ là đang bàn về tình trạng sức khỏe của ai đó? Là cô sao? À, chắc vậy rồi, cô cảm thấy đầu mình lúc này thật đau, từ bao giờ mà sức khỏe của cô lại kém như vậy. Cứ đà này việc chạy thoát khỏi đây càng trở nên khó khăn hơn rồi.

Hồ Kha lại lần nữa chìm vào cơn mê khi đang bộn bề suy nghĩ.

[...]

Hồ Kha tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, cô cảm thấy đầu thật đau, cơ thể mệt mỏi vô cùng.

Cánh cửa phòng mở ra, Mộ Phong bước vào nhìn thấy cô đang cố với tay lấy ly nước thì anh tiến đến và giúp đỡ.

- Em cảm thấy thế nào rồi? Tôi gọi bác sĩ nhé?



- Không cần, tôi ổn.

Mộ Phong gọi người giúp việc đưa cháo lên cho cô và giúp cô ăn nhưng Hồ Kha lại cảm thấy khó chịu với điều đó, cô muốn tự ăn.

- Tôi có tay chân, có thể tự làm được!

- Em đang bị bệnh, đừng cứng đầu nữa.

Hồ Kha rõ ràng đã nghe được ý uy hiếp của anh trong đó, cô cúi mặt xuống chịu đựng sự chăm sóc của người con trai trước mặt.

Sau khi đã ăn xong, Mộ Phong liền rời đi, anh ân cần đắp chăn, tỉ mỉ vén tóc rồi hôn nhẹ lên vầng trán chúc cô ngủ ngon.

Hồ Kha cảm thấy tim đập nhanh, cô tránh né. Mộ Phong cũng không để ý mà ròi khỏi phòng.

Cô hơi hạnh phúc vì có người chăm sóc mình tỉ mỉ như vậy, đây có lẽ là lần đầu tiên. Nhưng người dịu dàng đó lại đang giam giữ cô như thú cưng, Hồ Kha cũng không hận anh vì thời gian cô xuyên vào đây anh cũng không làm điều gì tồi tệ với cô cả.

Nhưng nguyên chủ thì chắc chắn là rất hận rồi, tuy nhiên đó không phải cô, Hồ Kha giờ đây chỉ muốn thoát khỏi sợi xích trói buộc này mà tự do bay nhảy. Thật hiếm hoi mới có cuộc sống mới thì tại sao cô phải bị nuôi nhốt trong một căn phòng mỗi ngày nhìn bốn bức tường mà sống cơ chứ.

Mộ Phong bỗng nhiên trở lại phòng, khuôn mặt đằng đằng sát khí, anh nói:

- Đây là gì hả?

Anh vừa nói vừa đưa chiếc camera siu nhỏ mà cô đã đặt trong căn phòng ở quan bar ra.