Biên tập: An Thuần
Hiệu đính: Xiaoxin
Gương mặt Cừu Lệ đã nhuốm chút men say, anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô gái đang ngồi bên cửa sổ sát đất. Anh cho rằng mình đã sinh ra ảo giác.
Anh nghiêng đầu, lắc lắc rồi nhìn thêm lần nữa.
Bàn tay cô gái áp lên má, nằm ỉu xĩu trên bàn.
Cô mặc một chiếc váy mang phong cách Châu Âu cổ điển đầy hoài cổ. Ánh đèn đỏ của quán pub hắt vào càng làm gò má cô ửng hồng. Thoạt nhìn vừa ủy mị vừa gợi cảm. Đôi mắt trong veo như chứa sắc nước dịu dàng.
Cô đã nhận ra Cừu Lệ từ lâu. Sau đó lông mày cô nhíu lại, mang theo sự tủi thân nhìn chằm chằm vào anh.
Hai người cách nhau một tấm cửa kính, cứ như vậy mà nhìn nhau thật lâu.
Trong nhận thức của Cừu Lệ, Khương Vũ đã thay đổi rất nhiều.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi ở đại học, cô đã lột xác. Rũ bỏ vẻ ngoài của chú vịt con xấu xí mà biến thân thành chú thiên nga trắng kiêu ngạo.
Cô rất đẹp, đẹp đến nỗi chính anh còn cho rằng đây là mơ.
Anh tự cảm thấy tự ti, không dám nhận mình là người quen của cô.
Cừu Lệ trong mắt của Khương Vũ cũng đã thay đổi rất nhiều.
Con người vốn dĩ chẳng chịu kết bạn cùng ai thế mà giờ đây cũng tụ tập với vài ba người bạn. Đám con trai nói cười vui vẻ, ngay cả anh cũng cười. Hoàn toàn khác với dáng vẻ cô độc, quái gở ngày trước.
Khương Vũ dụi mắt, cô còn tưởng mình nhìn nhầm người.
Anh cắt tóc đầu đinh, đã lạnh lùng nay lại thêm lạnh lùng. Anh mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen và một chiếc quần tây tôn dáng chân thẳng dài của anh. Làn da cánh tay đã chuyển thành màu lúa mạch, trên mặt còn thấy được những vết sẹo đã mờ.
Hai người cách nhau một tấm kính như thể bị ngăn cách ở hai giấc mơ khác nhau.
Cừu Lệ dời tầm mắt, bước chân loạng choạng, hoảng hốt xoay người rời đi.
Trong tình cảm, anh chính là kẻ đào ngũ. Khi gặp lại, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi, anh không còn mặt mũi nào để đối diện.
Đi được khoảng mười mấy mét, anh không kìm được mà quay đầu lại. Cô gái tựa như cảm thấy gặp anh là một giấc mơ, nằm dài trên quầy bar, có vẻ như đã say giấc.
“…”
Rốt cuộc thì Cừu Lệ vẫn không thể nào để một mình cô ở lại chỗ này. Anh sải bước quay về chỗ quầy bar, đến bên cạnh Khương Vũ.
Trên bàn có vài ly cocktail đã uống cạn, cô gái nhỏ nửa tỉnh nửa mơ nằm bò ra bàn, ngơ ngác nhìn hộp nhạc thạch anh trong tay đến say sưa.
Hộp nhạc tích tắc vang lên âm điệu thanh thúy của bản nhạc Hồ thiên nga, thiếu nữ múa ba lê được làm bằng thạch anh đang uyển chuyển xoay vòng, hết vòng này tới vòng khác, kéo cô vào nơi sâu nhất trong giấc mơ.
Tay của Cừu Lệ chạm lên vai cô, giống như lông chim khẽ rơi nhưng cơ thể của Khương Vũ rất mẫn cảm. Cô rụt lại, quay lại nhìn anh một cách đề phòng.
Trong trí nhớ dần hiện ra khuôn mặt điểm trai mà cô ngày đêm nhung nhớ. Cô có hơi khó tin, nhìn anh chằm chằm, thận trọng xác nhận: “A Lệ?”
“Ừ.”
Cừu Lệ nhìn thấy trên bàn còn có cả bao thuốc lá, da đầu suýt chút nữa muốn nổ tung: “Em học hút thuốc từ bao giờ?”
Khương Vũ chán chường mà nhếch môi. Cô thuần thục lấy một điếu thuốc lá nữ vị chanh lạnh trong bao ra rồi ngậm điếu thuốc. Sau đó dùng chiếc bật lửa chạm nổi tinh xảo, đáng yêu đánh lửa.
“Anh đoán xem?”
“Khương Vũ!”
Đối với sự tức giận của anh, cô ngoảnh mặt làm ngơ. Cô rút ra rồi đưa điếu thuốc lá thon dài có dính vết son đến miệng Cừu Lệ.
“Cái này ngon đấy. Anh nếm thử xem.”
Tuy rằng Cừu Lệ thấy thật nực cười nhưng vẫn không khống chế được trước sự mê hoặc của cô. Đầu lưỡi anh liếm vết son dính trên điếu thuốc.
Mùi vị quả thật không tồi.
Khi hút vào là hương chanh tươi mát, may là hàm lượng nicotin không nhiều lắm.
Tuy anh từng nằm mơ vô số lần về cảnh tượng khi gặp lại, nhưng anh chưa bao giờ ngờ đến sẽ mình và cô sẽ gặp nhau trong tình huống như thế này.
Có vẻ Khương Vũ đã say lắm rồi, cô lấy điếu thuốc từ trong miệng anh, đặt lên đôi môi đỏ mọng của mình.
Cừu Lệ thô bạo giật lấy điếu thuốc, dập thuốc thẳng bằng đầu ngón tay của mình.
“Xì xì”. Trông anh giống như chẳng biết đau.
“Khương Vũ, em làm sao vậy?”
Khương Vũ phun làn khói cuối cùng lên mặt chàng trai, sau đó vỗ vỗ gương mặt anh, cười khúc khích: “Học theo anh đấy, ngốc à.”
Cừu Lệ nhặt hộp thuốc trên bàn lên rồi vò thành một nắm, sắc mặt âm trầm mà nắm chặt tay cô kéo đi.
“Ây, em còn chưa uống hết rượu, ly này đắt lắm.”
Khương Vũ giãy giụa muốn quay lại bàn lấy rượu nhưng Cừu Lệ đã bưng ly rượu hình tam giác lên uống nốt chất lỏng còn dư lại bên trong rồi đặt thật mạnh chiếc ly xuống bàn. Sau đó anh kéo cô gái rời khỏi quầy bar.
Gió đầu thu mát lạnh phả vào khiến mặt của cả hai đều đỏ bừng lên.
Đôi mắt đen nhánh của Cừu Lệ giờ đây mang theo sự tức giận, tức nhưng lại không thể trút vào cô. Anh chỉ có thể kiềm chế bản thân, nhẫn nhịn nói: “Một mình tới pub uống đến say khướt như vậy, nếu lỡ gặp được người xấu thì phải làm sao?”
“Em đã gặp được người xấu nhất rồi, là A Lệ.”
“…”
Cừu Lệ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn yểu điệu của cô, đỡ cô đi đến cuối ngõ: “Đưa em về khách sạn.”
“Rốt cuộc thì anh có phải là A Lệ không?” Khương Vũ dừng bước, nâng mặt anh lên, nhìn một cách chăm chú và tỉ mỉ: “Anh không phải, em không đi theo anh.”
Cừu Lệ nhìn vào đôi mắt ngây thơ ngập nước của cô, hỏi: “Bây giờ không còn nhận ra anh?”
“Không phải, anh có tới ba cái đầu không ngừng chuyển động, em… cái nào cũng không nhìn rõ lắm.”
“…”
Khương Vũ nhìn chằm chằm anh một cách thận trọng trong một phút, dùng ánh mắt phác họa những đường nét gương mặt của anh. Cừu Lệ cũng rất kiên nhẫn đợi cô ngắm mình cho đã.
“Nhận ra không?”
“À… vẫn chưa.”
“Đến cả bạn trai cũng không nhớ rõ?”
“Đã lâu lắm rồi không gặp, sớm quên mất anh ấy thế nào rồi.”
Anh tức giận hỏi: “Vậy thì phải làm sao?”
“Vậy chỉ có thể thử xem.”
Khương Vũ vừa dứt lời thì nhón chân, ngậm lấy môi dưới của anh, nhẹ nhàng mà mút vào.
Cừu Lệ không ngờ cô sẽ dùng chiêu này!
Trong nháy mắt, những đường nét gương mặt của cô chợt phóng đại, cảm giác tê dại theo từng tế bào lan ra khắp toàn thân, rồi chạy thẳng đến sống lưng, quét sạch tất cả các dây thần kinh của anh.
Đầu lưỡi mềm mại của cô gái liếm anh, vừa mút lại vừa cắn.
Anh nheo mắt, hơi hé miệng, nghênh đón sự xâm nhập của cô.
Có mùi rượu và hương chanh thoang thoảng trong hơi thở.
Cô hôn anh đến nỗi vành tai đỏ bừng, ngoại trừ chiếm hữu, trong đầu không còn bất cứ ý nghĩ gì khác.
Giữ sự yên lặng lâu đến thế nhưng thật ra trong lòng đã sớm rối loạn.
Khi anh ôm lấy đầu cô, lúc sắp giành lại quyền chủ động thì cô gái lại dời mặt đi.
Anh càng tiến tới gần, cô càng ngửa ra sau, không cho anh hôn.
Cừu Lệ chưa đã thèm mà liếm môi như muốn quét sạch mọi hương vị của cô. Tay anh chụp lấy cái gáy của cô, định hôn tiếp nhưng Khương Vũ đã lập tức lùi ra phía sau, kiên quyết thể hiện lập trường không muốn tiếp tục nữa.
Cừu Lệ cũng không miễn cưỡng cô, nhẫn nại hỏi: “Nhận ra chưa?”
“Ừ, là vị của A Lệ.”
“Vậy đi thôi.”
“Đi đâu cơ?”
“Đưa em về khách sạn, con gái buổi tối không nên một thân một mình ở ngoài.” Anh vừa nói vừa dắt tay cô.
Khương Vũ cố chấp đứng tại chỗ ý bảo không muốn đi, cười tủm tỉm nhìn anh: “Vừa mới gặp đã muốn đưa em đi khách sạn, bạn trai cũ có ý gì đây”
“…”
“Rốt cuộc có về hay không?”
“Không, anh là tên đàn ông tồi, rất tồi.”
“Ông đây mà muốn tồi với em thì em đã sớm…” Anh nhịn xuống cảm xúc muốn bốc hỏa.
“Rất tồi.”
Khương Vũ chỉ vào ngực mình nói: “Ở nơi này của em có một con dao đâm em chảy máu. Đau, trái tim em rất đau, đau đến vỡ vụn.”
Khương Vũ không phải là bạn Tiểu Đàn có tính cách bạo dạn, ngang bướng. Bởi vì hoàn cảnh sống mà cô thuộc tuýp người nội tâm, khá giống với tính tình cách Tạ Uyên.
Có nhiều lúc, cô sẽ không thể hiện tình cảm hay đau thương ra bên ngoài. Chính vì thế cô rất ít khi nói với Cừu Lệ mình thích gì, ghét gì.
Cô thà rằng tự mình chịu đựng, vì riêng cô nghĩ nếu yêu mà nói ra sẽ không còn đáng giá nữa.
Cô giấu mình vào trong một cái vỏ thật dày.
Hai tháng nay, không ai có thể nhận ra cô đang thất tình. Kể cả mẹ và hai người bố cũng đều cho rằng cô đang rất ổn.
Kể cả khi khóc, cô cũng chỉ lặng lẽ ngồi khóc ở phòng tập, cắn chặt tay áo để không bật ra tiếng nức nở mỗi khi đêm đến.
Có phải vì cô luôn không thổ lộ lòng mình nên anh mới có thể bỏ đi một cách thoải mái, nhẫn tâm đến vậy.
Cừu Lệ im lặng nhìn cô, hô hấp có hơi khó khăn.
“Anh không có gì muốn nói sao?”
“Ừ.”
Là người làm em thua thiệt, anh không biết phải nói gì.
Khương Vũ hít một hơi thật sâu, không truy hỏi thêm gì nữa. Nhất là việc mở lời muốn anh quay về, cô lại càng không dám.
Thành phố ấy chứa đụng quá nhiều những quá khứ kinh khủng của anh. Có lẽ giống như cô Lăng Toàn đã nói, thời niên thiếu cứ ngây thơ cho rằng tình yêu có thể cứu rỗi được cả thế giới.
Mà thực tế khi thế giới sụp đổ, tình yêu cũng sẽ dần phai nhạt.
Khương Vũ ngơ ngác đi theo sau anh. Dưới ánh trăng, cô giẫm lên bóng dáng của anh, bước đi rất chậm.
Cô như muốn dùng cuộc đời dài đằng đẵng của mình để cùng anh đi hết con đường này.
Cừu Lệ dừng chân vài lần để chờ cô. Cuối cùng, anh dắt tay cô, kéo cô đi về phía trước.
Cô giật tay ra nhưng anh lại nắm lấy, kéo cô đi nhanh hơn.
Cô gái vừa đi vừa thút thít.
Nỗi đau đớn từ tận xương tủy ập đến xâm chiếm cõi lòng của Cừu Lệ
“Đừng khóc nữa.” Anh dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn rơi. Anh hơi bối rối, như vừa khẩn cầu cũng như vừa an ủi: “Tiểu Vũ, không khóc nữa có được không?”
Khương Vũ quyến luyến ôm lấy eo anh không buông, vùi mặt vào trong lồng ngực của anh: “Anh không được đi.”
“Anh không đi nữa.”
“Thật chứ?”
“Em ôm anh như vậy, anh cũng không đi được.” Anh dịu dàng dỗ dành cô: “Ngoan.”
Khương Vũ lau hết nước mắt lên ngực áo của anh, cầm lấy ngón út của Cừu Lệ đáp: “Em sẽ ngoan.”
***
Nửa tiếng sau, Cừu Lệ đưa cô tới khách sạn.
Đây là khách sạn sang nhất của Hải Thành, căn phòng anh thuê cho cô nằm ở trên tầng cao nhất, đứng bên cửa sổ kính sát đất 270 độ là có thể quan sát được toàn bộ cảnh đêm phồn hoa chốn Hải Thành.
Hai người nằm dài bên cửa sổ ngắm cảnh đêm.
Cảnh đêm mê hoặc phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp của cô, tựa như đấy là cảnh sắc đẹp nhất nhân gian.
Cừu Lệ không khỏi say mê khi nhìn vào gương mặt đỏ bừng của cô.
Cô đã không còn là cô gái đáng thương vì mấy nghìn tiền học phí mà sầu não nữa rồi.
Giờ đây cô đã có người nhà yêu thương, hai người bố ấy như thể muốn dâng tặng hết cả thế giới này đến cho cô. Cô còn có cả cô giáo giỏi nhất và những người bạn thân.
Khoảng cách giữa hai bọn họ đâu chỉ đơn giản là núi sông.
Anh không muốn trở thành một vết nhơ trong cuộc sống hạnh phúc của cô.
Anh có thể đợi, đợi đến lúc cô hoàn toàn quên anh đi. Anh sẽ rời khỏi thế giới không chào đón anh, chấm dứt bi kịch phi lý này.
Có chết thì chết xa cô ra.
***
Khương Vũ loạng choạng ngã xuống chiếc giường êm ái màu trắng, nheo mắt nhìn về phía chàng trai đang đứng bên cửa sổ.
“A Lệ, anh có người mình thích không?”
“Không có.”
“Có người thích anh không?”
“Có.”
“Cô ấy thế nào?”
Cừu Lệ quay đầu nhìn cô gái đang nằm trên giường. Hai má cô ửng hồng, ngực phập phồng vì thở.
“Chẳng ra gì.” Chỉ là một người qua đường, thậm chí anh còn lười tìm từ để miêu tả.
“Cô ấy so với em thì thế nào?” Cô gái với thái độ trẻ con chờ mong câu trả lời từ anh.
Cừu Lệ đặt hộp nhạc thạch anh lên trên tủ đầu giường, mở nhạc lên rồi ngồi xuống mép giường. Anh nhìn cô chăm chú: “Em muốn nghe câu trả lời thế nào?”
Cô gái ngồi dậy, vươn người ôm lấy cổ anh, nở một nụ cười hết sức trẻ con: “Em chỉ muốn nghe anh nói anh chẳng thích ai cả. Trừ em ra ai cũng không bằng.”
“Em là toàn thế giới của anh, là sinh mệnh của anh từ rất lâu rồi.” Cừu Lệ rất nghiêm túc nói bên tai cô: “Không ai có thể thay thế được.”
Cô nghe anh nói thế mà cười không khép miệng lại được. Sau đó, cô ôm anh một cách trìu mến, dịu dàng gọi tên anh: “A Lệ càng ngày càng có nhiều người thích. Sau này chúng ta lại ở hai thành phố khác nhau nên em rất lo lắng.”
Chàng trai bị kích thích trước động tác của cô, hơi thở trở nên dồn dập hơn. Sắc mặt trông hơi khó chịu
“Tiểu Vũ, đừng làm như vậy.”
“Nhưng em phải làm gì với anh bây giờ? Anh bỏ em, rời khỏi Bắc Thành, anh biết rõ em không thể từ bỏ nơi đó mà.” Cô thì thầm bên tai anh mà lên án: “Mẹ em, bố em, Esmeralda, giấc mơ trở thành nữ hoàng thiên nga của em,… Tất cả đều ở đó, em phải làm thế nào đây?”
Trong giai điệu nhẹ nhàng du dương của Hồ thiên nga, Cừu Lệ nắm lấy bả vai xinh đẹp của cô, “Em quên anh đi có được không?”
“Anh nói nghe dễ thật đấy.” Khương Vũ cắn môi dưới của anh rồi nhả ra, mang theo men say mà nở nụ cười: “Làm sao để quên được đây? Chúng ta đang tốt đẹp như vậy. Anh nói xem em làm sao quên đây?”
Cừu Lệ tận hưởng khoảnh khắc này… dùng sự dịu dàng còn sót lại mà nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai cô: “Anh sẽ giúp em.”
Khương Vũ chìm đắm trong giai điệu của Hồ thiên nga cùng giọng nói gần trong gang tấc của chàng trai, đầu óc dần rơi vào trạng thái mơ hồ.
“Anh, anh giúp em sao?’---Đọc FULL tại Truyện Full---
“Quay lại buổi tối ngày chúng ta gặp nhau, hôm đó trăng rất sáng, không có đèn đường nhưng cũng đủ để thấy rõ con đường phía trước. Em nghe thấy tiếng chó sủa trong ngõ, còn có cả tiếng chửi rủa và tiếng người đánh nhau. Em chậm rãi đến gần, trốn sau một cái cây, em nhìn thấy một chàng trai đang ngã trên vũng máu, em có thấy không?”
“Ừ!”
Cô gật đầu rồi cắn mũi anh: “Chính là anh, đại ma vương.”
“Là anh.” Cừu Lệ cười: “Anh rất xấu, anh sẽ làm tổn thương em. Vì thế giây tiếp theo em hãy chạy khỏi con đường đó, chạy nhanh đi, chạy đến khi không còn nhìn thấy anh..”
Vẻ mặt Khương Vũ khó hiểu: “Em không chạy, em sẽ không chạy. Em muốn cứu anh, em sẽ không chạy…”
“Tiểu Vũ, nghe lời.”
Cừu Lệ gia tăng giọng điệu, đồng thời cũng tăng khả năng khống chế thế giới thôi miên, không theo ý cô: “Em xoay lại, băng qua vài con đường thì hình ảnh người ấy trong đầu em cũng dần mờ nhạt. Từ từ biến mất cho đến khi em không còn nhớ nổi dáng vẻ của người ấy.”
Khương Vũ lắc đầu nguây nguẩy: “Không, em không chạy! Em muốn cứu anh, đừng sợ, em tới rồi!”
“…”
Cừu Lệ thôi miên thất bại.
Nếu người bị thôi miên có khả năng tự nhận thức hoặc có niềm tin mạnh mẽ thì rất khó bị thôi miên, nhưng cũng có thể là do năng lực hiện tại của anh còn chưa đủ sức.
Không dễ gì khiến cho Khương Vũ quên đi anh. Và xóa đi ký ức của một người cũng không mấy hiệu quả.
Sau khi cô quay về cuộc sống của mình, khi nghe ai đó nhắc tới anh, cô sẽ cảm thấy hoang mang, mơ hồ.
Cừu Lệ quyết định đổi phương thức, tiến hành thôi miên sâu với cô.
“Tiểu Vũ, chúng ta ở bên nhau rất hạnh phúc đúng không?”
“Ừ.” Cô gật đầu thật mạnh.
“Nhưng Cừu Lệ không tốt, anh ta đối xử tệ với em, chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của em, lật lọng, không nghe lời còn hay bắt nạt em.”
“Đúng vậy!”
“Mọi thứ sẽ tốt lên, em sẽ trút bỏ được gánh nặng, em sẽ gặp được người em thích thật lòng.”
“Không…”
Cô vẫn cố chấp chống cự lại những lời dẫn dắt.
“Thật ra em cũng không thích anh ta đến thế.” Cừu Lệ tiếp tục nói: “Người mà em thích chẳng qua là do em tưởng tượng ra. Thực tế, anh ta không tốt đến vậy, càng không đáng để em thích nhiều đến thế.”
“Không phải. Ngoại trừ mẹ, A Lệ là người tốt nhất với tôi, A Lệ giúp tôi giết người, A Lệ nhận tội thay cho tôi,…”
Cô gái đã hoàn toàn chìm vào trong trạng thái bị thôi miên sâu, đầu óc đã chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn.
Lời cô nói ra làm Cừu Lệ lạnh sống lưng.
“Cừu Lệ muốn chết!”
“Tôi muốn cứu anh ấy!”---Đọc FULL tại Truyện Full---
Cô điên cuồng gào thét: “Anh ấy không giết người, Anh ấy tuyệt đối không giết người! Không hề giết người! Là tôi! Là tôi! Là tôi!”
Cừu Lệ cho rằng mình thôi miên xảy ra vấn đề, sợ cô rơi vào vòng xoáy mê muội, lập tức đánh thức cô: “Em nhìn anh, anh không chết, cũng không giết người! Em nhìn anh này! Khương Vũ nhìn anh.”
Khương Vũ mở mắt, nhìn vào đôi mắt đen của anh, mờ mịt hỏi: “Cái gì?”
Cừu Lệ sợ phát khiếp, không dám tiến hành thôi miên sâu với cô nữa.
Cô hiện tại đã rơi vào trạng thái say khướt, cứ tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Anh nằm bên cô, nhắm mắt nghỉ ngơi, tâm sự như những người bạn với nhau, anh chậm rãi nói:
“Cả đời chỉ yêu một người là chuyện không thể, Tiểu Vũ cũng vậy.”
“Là vì em không tốt sao?” Cô nghiêng đầu, bối rối thì thầm bên tai anh: “Bởi vì em không tốt nên A Lệ mới bỏ đi sao?”
“Không, em rất tốt. Em hãy nhớ rõ, sau này cho dù gặp được ai khác đi chăng nữa, em vẫn là người tốt nhất. Bọn họ không xứng với em, họ phải theo đuổi em, phải dỗ dành em, phải yêu em. Nếu không làm được thì em hãy dứt khoát với họ.”
Nói đến đây, Cừu Lệ càng thêm trịnh trọng: “Em rất ưu tú, nhất định phải tự hào về mình, biết không?”
Cô nằm nghiêng người, giống như một chú mèo con nằm kế bên anh, ngơ ngác nhìn anh: “Anh đang nói gì thế?”
Khóe miệng Cừu Lệ nhếch lên, nụ cười mang theo sự thê lương: “Tiểu Vũ, anh cũng muốn chào đón cuộc sống mới.”
“Cuộc sống mới, điều đó rất tốt. Chúng ta ở bên nhau, em sẽ cố gắng múa ba lê, kiếm thật nhiều tiền. Như vậy A Lệ của em sẽ không cần vất vả nữa.”
“Khương Vũ, điều anh muốn là cuộc sống mới không có em.”
“À…”
Bỗng nhiên, nước mắt cô rơi xuống, cô lau nước mắt, bình tĩnh như phủi bụi trên quần áo: “Được rồi.”
Thôi miên đã có hiệu quả.
Anh sẽ làm cho mình từ từ biến mất khỏi trí nhớ của cô. Cho dù không phải là hôm nay thì sẽ là ngày mai hoặc là nhiều năm về sau.
Sẽ có ngày cô quên đi thôi. Mà khi ngày kia đến, Cừu Lệ sẽ không còn bất cứ quyến luyến gì với thế giới này nữa.
“Em phải nhớ, hiện tại anh sống rất tốt. Không có anh, cuộc sống của em cũng rất tốt.”
“Em nhớ rồi.”
“Vậy thì cứ như thế đi.”
“Vậy A Lệ ôm em lần cuối đi.” Khương Vũ dang tay với anh: “Được không?”
Cừu Lệ không hề do dự xoay người ôm lấy cô.
Cô gái với mùi hương dịu dàng, đó cũng chính là mùi hương mà anh vĩnh viễn không thể nào quên được và cũng sẽ là mùi hương cuối cùng trong trí nhớ của anh.
Cô áp mặt vào cổ anh, chất lỏng ấm nóng thấm vào da anh.
Cừu Lệ run rẩy, cố gắng kiềm chế ý muốn trói cô vào lòng. Nhưng cuối cùng, anh vẫn không khống chế được cảm xúc của mình, nói ra lời đáng lẽ không nên nói: “Nếu có người bắt nạt em thì cứ tìm tới anh.”
“Tìm anh có ích gì sao?”
“A Lệ giúp em giết người.”
Khương Vũ như muốn khiển trách bằng cách cắn vào cổ anh, lưu lại dấu răng rồi nhẹ nhàng hôn lên.
Cừu Lệ đứng lên, chuẩn bị rời đi nhưng tay cô lại nắm chặt lấy góc áo của anh.
Anh duỗi tay, kéo thật mạnh nhưng vẫn không thể kéo ra được.
“Tiểu Vũ, buông tay.”---Đọc FULL tại Truyện Full---
Đáy mắt Khương Vũ vẫn còn vương nước mắt. Nó cứ như vậy rơi xuống.
Dường như cô đang quyết đấu với chính bản thân và cũng đang liều mạng giãy giụa.
Dấu vết duy nhất của ý thức còn sót lại là giữ chặt lấy anh, dù thế nào cũng không buông tay.
Cô nức nở hỏi: “A Lệ có thể hứa với em một điều hay không?”
Cừu Lệ kiên nhẫn ngồi xuống, dùng tay áo lau nước mắt của cô, dịu dàng đáp: “Cái gì cũng được.”
“Nói chuyện với anh lâu như vậy, mời anh ăn nhiều như vậy mà cuối cùng mất cả chì lẫn chài. Em rất thiệt thòi.”
Anh cười khổ: “Ừ thiệt thòi thật.”
Cô nắm lấy tay anh, vẽ những vòng tròn trong lòng bàn tay mềm mại của anh.
“Em không cần tiền nhưng mà anh phải trả người cho em.”