Boss! Tôi Là Công Chúa

Chương 47




Trong căn phòng chỉ có màu hai màu trắng và hồng không có màu thứ ba, Hướng An nằm bất động trên giường. Mới có một ngày làm ở Lâm Thị đã khiến cô mệt mỏi, chân tay nhũn ra, không muốn cử động một chút nào, Không biết những ngày sau cuộc sống của cô sẽ thế nào nữa. Nếu biết mệt mỏi như này, cô sẽ không thèm nhận nhiệm vụ ‘Cao cả’ này rồi.

“Cạch.” Hai cánh cửa mở rộng ra, người đầu tiên đi vào là mẫu thân đại nhân của Hướng An, tiếp sau đó là một hàng người giúp việc đi vào.

Hướng An vẫn nằm trên giường, mí mắt khẽ cử động, mấp máy môi, “Mẹ, con hiện giờ rất mệt, con muốn nghỉ ngơi.”

“Tiểu An, mẹ biết hôm nay con rất mệt nhưng hôm nay chúng ta có hẹn với gia đình bên kia ăn tối. Ngoan, mau dậy thay trang phục tới đó cùng mẹ.”

“Gặp mặt gì chứ, có khi nào tên đó chịu xuất hiện đâu, dù có hẹn ăn cơm bao nhiêu lần cũng vậy thôi, tên kia cũng không có tới. Mà mẹ hẹn thì mẹ đi đi, kéo con theo làm gì.”

“Cái con bé này, con cũng đâu có vừa, lần nào cũng kiếm cớ chuồn mất, làm mẹ mất mặt với người ta. Lần này mẹ đảm bảo, thằng bé Triệu Vũ nhất định sẽ tới.”

Hướng An lấy chăn trùm kín đầu lại, “Con mặc kệ anh ta có đến hay không. Con không đi, nói không đi là không đi.”

Ngô Hướng Hoa kéo chăn của Hướng An ra, “Con đó, thằng bé Triệu Vũ đó muốn có tướng mạo có tướng mạo, muốn khí chất có khí chất, con mà không nhanh tay là vụt mất đó. Nghe mẹ, mau đi chuẩn bị một chút.”

Hướng An không muốn nghe, lấy gối bịt kín tai lại.

Ngô Hướng Hoa cũng hết nói nổi, như mọi lần cứ giao việc này cho Tần quản gia, “Tần quản gia, tiểu thư giao cho bà, thời gian một tiếng.”

Hướng An bỏ gối ra, nhảy dựng lên, giậm chân trên giường, “Mẹ, đây là mẹ ép con.”

Mẹ Hướng An khẽ nhún vai, “Đây cũng là cách duy nhất để con đi không phải sao?” Nói xong, bà liền đi ra ngoài.

Hướng An ở trong phòng tức không thể chịu được, cầm chiếc gối ném mạnh xuống giường để chút giận. Trong lòng thầm chửi rủa cái tên hôn thê chết tiệt kia.

“Cái tên chết tiệt kia, tốt nhất là tới nay anh đừng xuất hiện, nếu không… ha… ha… ha…” Mới nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi. Cô sẽ tìm cách cho thuốc xổ vào đồ ăn của anh ta.

Tần quản gia khẽ rùng mình, nhưng phải nhắc nhở Hướng An, “Tiểu thư, chúng tôi chỉ còn 45 phút nữa.”

Hướng An chỉnh lại tâm trạng, đứng dậy, đi tới ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, “Được, mau trang điểm cho tôi, nhanh lên một chút.”

Tại một nhà hàng giữa đô thị sầm uất, nơi đây, giá đặt bàn lên tới trời cao, mà muốn đặt bàn thì cũng phải hẹn trước cả tháng trời. Đứng trước cửa ra vào, Hướng An gật gật đầu khen ngợi, “Không hổ danh là nhà hàng thuộc tập đoàn Big Sky có khác.”

Nhưng đột nhiên cô lại nghĩ về gia cảnh nhà tên hôn phu này, chắc cũng không phải dạng vừa. Chỉ trong có vài tiếng đã đặt được phòng vip ở nơi đây. Nói tới tiền, có nhiều hơn nữa thì Hướng An cũng không bao giờ chê tiền nhiều, chỉ là không bán mình vì tiền thôi.

Mẹ Hướng An vừa cúp điện thoại, trên khuôn mặt vui mừng quay sang nói với cô, “Con nhớ phải biết giữ chừng mực một chút, đừng để mẹ bị mất mặt.”

“Con biết rồi.”

Cánh cửa phòng vip được mở ra, Hướng An cùng mẹ đứng dậy. Một người phụ nữ ngoài năm mươi bước vào.

Ngô Hướng Hoa vui mừng, “Triệu phu nhân, bà tới rồi.”

“Ngô Hoa, không cần khách sáo như vậy, dù sao chúng ta cũng là bạn lâu năm, hơn nữa…” Triệu phu nhân liếc nhìn Hướng An, mỉm cười nói tiếp, “Chúng ta cũng sắp thành thông gia rồi. Hai người mau ngòi xuống đi.”

Hướng An nhìn người kia mỉm cười, cúi đầu chào, “Cháu chào bác.”

“Cháu ngồi đi, con bé này ngoan quá.”

Hướng An không nói gì, chỉ cười cười. Đột nhiên, bụng cô kêu lên òng ọc. Hướng An cúi thấp đầu xuống bàn, phải tỏ vẻ thật xấu hổ nhưng thực ra đây chỉ là công cụ để thực hiện kế hoạch của cô.

“Triệu Vũ nó cũng sắp tới rồi, chúng ta cứ gọi đồ ăn trước đi.” Triệu phu nhân thấy vậy, vội nói.

Một lúc sau, đồ ăn lần lượt đặt trên bàn, món nào món đấy nhìn có vẻ là cực kì ngon nhưng rất tiếc Hướng An lại chẳng có cơ hội thưởng thức chúng.

“Bác gái…” Hướng An nhìn Triệu phu nhân, ánh mắt ngây thơ pha chút rụt rè, e thẹn, “Đây là bát của anh…” Hướng An nhắm mắt lại, cố gắng nhớ ra tên của vị hôn phu kia. Chết tiệt, sao lại quên vào đúng lúc này?

“Sao? Cháu muốn làm gì? Triệu Vũ vừa gọi cho bác, nó cũng sắp tới rồi.”

Hướng An cười cười, ngượng ngùng nói, “Cháu chỉ muốn lau sạch lại bát cho anh ấy thôi.” Dứt lời, Hướng An cầm lấy chiếc bát rồi lấy khăn tay có tẩm thuốc ‘tỉ mỉ’ lau thật ‘sạch’.

Triệu phu nhân cùng mẹ Hướng An liếc mắt nhìn nhau sau đó mỉm cười vui vẻ.

Trong lòng Hướng An lúc này cũng đang nhảy múa tưng bừng khói lửa, nhưng vẻ mặt lại tỏ vẻ khó chịu, đặt chiếc bát về chỗ cũ, tay ôm lấy bụng.

“Tiểu An, con làm sao vậy?” Ngồi đối diện với Hướng An nên Triệu phu nhân liền phát hiện biểu hiện lạ thường của Hướng An, vội vàng lên tiếng.

“Con không sao. Bác gái đừng lo lắng quá.” Hướng An xua tay, cố gắng nở nụ cười cứng ngắc.

Triệu phu nhân liền đứng dậy, “Còn nói không sao, nhìn sắc mặt con kém quá. Không khỏe thì mau tới bệnh viện đi.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết, con mau đi tới bệnh viện đi. Ngô Hoa, bà mau đưa con bé tới bệnh viện đi.”

“Không cần phiền phức vậy đâu, cháu tự đi được, mẹ và bác cứ ở đây đi.”

Vừa đóng cửa lại, Hướng An đứng thẳng người, nhẹ nhàng vuốt tóc sang một bên rồi đi thẳng ra ngoài.

Triệu Vũ và Hướng An đi lướt qua nhau nhưng họ lại không biết gì.

Hướng An bắt một chiếc taxi, đi tới một khách sạn gần nhất nghỉ ngơi. Cả ngày hôm nay cô đã mệt quá rồi.