Boss! Tôi Là Công Chúa

Chương 60




Hướng An nhìn thấy Dương Nguyên thì liền mỉm cười, khẽ dùng sức để ngồi dậy.

Dương Nguyên thấy vậy, vội vàng chạy tới bên giường bệnh, “Cậu đừng cử động nhiều, chú ý sức khỏe.”

Nhìn thấy những nốt đỏ trên tay và cổ Hướng An là cô lại cảm thấy lòng mình thắt lại, nước mắt từ hốc mắt chảy ra lăn trên gò má mịn màng trắng bóng, giọng nghẹn lại, “Chắc cậu khó chịu lắm phải không?”

“Mình không sao, chỉ cần bôi thuốc vài lần là khỏi thôi mà.” Hướng An khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

Tuy nghe Hướng An nói không sao nhưng trong lòng Dương Nguyên vẫn thấp thỏm và dằn vặt bản thân. Lúc này, cô không biết nên nói gì nữa.

“Tiểu Nguyên… tiểu Nguyên…”

“Có chuyện gì vậy?”

Hướng An nhướng mày, “Cậu có chuyện gì mà thất thần vậy? mình gọi mãi mà cậu chẳng nghe thấy.”

“mình… à…không…không có chuyện gì đâu.”

Dương Nguyên định nói mọi chuyện cho Hướng An nhưng lại nhớ tới những lời Hàn Thiên đã nói với cô trước đó nên thôi không nói nữa. ngộ nhỡ nói chuyện này ra Hướng An lại giận cô thì phải là sao. Cứ như bây giờ cũng tốt, mọi chuyện chỉ là sự cố mà thôi.

Dương Nguyên kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, tay lấy trái táo mà Triệu Vũ đang gọt dở, gọt tiếp.

“Hướng An, cậu đã ăn gì chưa?”

“Mình vừa ăn chút cháo rồi.”

“uh, vậy là tốt rồi.”

“cậu bị như này nên mọi chuyện ở công ty cứ để mình giải quyết. Cậu cứ ở đây vài ngày đi, đợi khỏe hẳn rồi thì hãy đi làm.”

“Dương Nguyên, cậu đừng có làm quá mọi chuyện lên như vậy. bây giờ mình cảm thấy tốt rồi, nằm nghỉ một lúc là có thể xuất viện được.”

Dương Nguyên định nói tiếp nhưng lại có người người bước vào phòng. Người bước vào là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc quý phái. Dương nguyên vừa nhìn đã biết là ai liền đứng đứng dậy chào, “Con chào bác gái.”

Ngô Hướng Hoa mỉm cười, nhẹ nhàng ôm Dương Nguyên như là chào hỏi, “Lâu rồi không gặp, dạo này con có khỏe không?”

“Dạ, con khỏe.” Dương Nguyên kèm theo cái gật đầu phụ họa. “Bác cùng bác trai vẫn khỏe chứ ạ?”

“Vẫn bình thường thôi.”

“Dạ, bác tới thăm Hướng An ạ. Cháu đi ra ngoài lấy nước, hai người cứ từ từ nói chuyện.”

Nói xong, Dương Nguyên cầm chiếc bình nước đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh, Hướng An nhìn mẹ mình, “Mẹ tớ đây là gì, dù mẹ nói thế nào cũng vô dụng thôi, con sẽ không đồng ý hôn nhân này.”

“Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Thử hỏi trên đời này có mới người được như cậu Triệu kia, muốn đẹp trai có đẹp trai, muốn học thức có học thức, muốn gì đều đủ cả, tại sao con lại không chịu suy nghĩ một chút.”

“Mẹ. Những thứ đó chỉ là vật ngoài thân thôi, không phải là tất cả. Hơn nữa, hôn nhân không tình yêu có thể có hạnh phúc không. Những trường hợp này ông ăn chả bà ăn nem là chuyện bình thường. Con không muốn như vậy, con rất ghét cuộc sống như vậy, con muốn tự do, làm những việc mình thích.”

“Dù con có nói gì cuộc hôn này nhất định sẽ được tổ chức, con hãy…”

“Mẹ…” Hướng An thốt một tiếng, tâm trạng không được tốt lắm, hai mắt đỏ hoe, “Mẹ cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt sao?”

“…”

“Không đúng không.”

“Hướng An, con đang nói gì vậy?” Ngô Hướng Hoa có vẻ chột dạ, tay cầm túi xách run run.

“Cuộc sống hiện tại của con có rất nhiều người khao khát, đi tới đâu cũng được mọi người nịnh nọt, lấy lòng, muốn tạo quan hệ tốt. Nhưng con lại chẳng thấy tốt chút nào. Con quen được rất nhiều người nhưng trong số những người đó lại chẳng có ai là tốt, khi có giá trị thì giữ lại còn hết giá trị lợi dụng thì biến, hai người cũng giống như họ vậy. Cũng như cuộc hôn nhân này, được dựa trên lợi ích thương mại mà có, sẽ không bao giờ có hạnh phúc. Con sẽ không giống mẹ, không bước theo những bước chân cũ của mẹ… mọi người cứ thấy con cười thì tưởng là vui nhưng có ai biết trong tim con đang khóc. Vì sao? Tất cả là vì hai người…” Nói đến đây, nước mắt Hướng An không thể kìm nén được, lăn xuống. “Mẹ có biết vì sao con có nhà mà không muốn về không? Vì ngôi nhà đó không đem đến cho con cảm giác ấm áp của một gia đình, mà nó đem lại sự ghê tởm, muốn tránh càng xa càng tốt để mình không bị nhiễm bẩn.”

“Hướng An, con đang nói linh tinh gì vậy?”

“Nói linh tinh sao? Những gì con nói mẹ phải là người biết rõ nhất chứ? Hay là mẹ nhất thời quên rồi? có cần con nhắc lại không?”

“Im miệng.”

“Được.” Hướng An nằm quay lưng về phía cửa, “Con mệt rồi, mẹ về đi.”