Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh - Chương 66: Ghen




Trang Túc lúc này suy nghĩ, cùng anh đánh…có thể sẽ đánh không lại, làm sao bây giờ đây? Nhận thua hở? Không thể được, chuyện quá là mất mặt mũi đàn ông, một bàn mạt chược, chỉ có một mình anh ta thua, quá…mất mặt.

Óc anh ta chợt lóe: “Anh chơi mạt chược giỏi quá, chúng ta chơi đấu địa chủ (1) đi.”

(1) Đấu địa chủ: là một dạng chơi bài có ba người chơi. Luật chơi: 3 người chơi, 1 người làm Địa Chủ, 2 người còn lại làm Nông Dân, Địa Chủ được thêm 3 con cuối. 2 Nông Dân sẽ đấu bài với Địa Chủ, nếu Địa Chủ hết bài trước thì Địa Chủ thắng, còn 1 trong 2 Nông Dân ai hết bài trước thì 2 người đó thắng. Bài dùng cả Joker, và cũng là con to nhất. Mỗi lần đánh con Joker hay chặn tứ quý là 1 lần gấp đôi tiền cược.

Ít nhiều anh ta cũng muốn được hòa nhau, Lâm Đế nhàn nhạt đưa mắt nhìn anh ta, khóe môi anh hơi cong lên: “Đấu địa chủ?”

“Đúng vậy, đấu địa chủ, tôi không tin may mắn của anh có nhiều như vậy.” Trang Túc đi qua bàn khác lấy một bộ bài, ném lên bàn, nói: “Đấu địa chủ, thua uống rượu….”

Lời này của anh ta là cố ý.

Minh Ngọc hít sâu một hơi: “Thua.. uống…uống rượu ư?”

Trang Túc nhìn về phía Lâm Đế: “Không sai, không dám sao? Ba ly say?”

Lâm Đế: “Được, biết tửu lượng của anh tốt…”

Anh thản nhiên không để ý bản thân bị trêu chọc, cũng không thèm quan tâm cuộc chơi này có làm thua tiền hay không, anh đứng dậy nói: “Đổi nơi khác đi, cho anh được may mắn.”

Như là bố thí cho anh ta.

Trang Túc trong lòng thét gào: “Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!”

Không theo kịp người khác anh ta vẫn là đàn ông, nhưng lần này anh ta phải đánh bại Lâm Đế, những người khác đương nhiên đồng ý, cuộc chơi tốt như vậy, đêm này hai người kia là nhân vật chính, một vở kịch hay, còn có nhiều ý tứ.

Tuệ Tử đi theo sau, khoác lấy tay của Minh Ngọc, ánh mắt âm thầm dừng trên người đàn ông trước mặt, tấm tắc nói: “Chất lượng quá tốt nha…”

Minh Ngọc kéo tay cô ta xuống: “Cô muốn làm chuyện xấu thì cũng đừng kéo tôi xuống nước theo.”

Tuệ Tử cười cười, không quá để ý, mọi người đi tới phòng khách, tay áo sơ mi của Lâm Đế cuộn lên, ngay ngắn bao lại cổ tay, anh dựa vào ghế sô pha, nói với Trang Túc: “Anh chọn chỗ ngồi có phong thủy đi….”

Cái này thật mẹ nó coi thường mà! Trang Túc phất tay: “Không cần, cho anh chọn! Tôi theo anh!”

Lâm Đế nhướng mày, mặc nhiên không lên tiếng đi vòng qua sô pha, ngồi xuống vị trí mới vừa gợi ý cho anh ta, Trang Túc nhìn thấy thì mừng thầm, một vị trí rất tốt, phía sau ghế sô pha của Lâm Đế là một cánh cửa pha lê sát đất, anh ta cười cười ngồi ở vị trí đối diện Lâm Đế, Minh Ngọc nhận ra cũng chạy nhanh vào chơi đùa: “Tôi cũng chơi, tôi và hai người chơi.”

Sau đó cô ấy ngồi ở vị trí giữa hai người, vừa lúc hình thành một hình tam giác, những người khác lập tức vây quanh lại, Tuệ Tử lười biếng dựa vào ghế sô pha phía sau Lâm Đế, hơi khom lưng nhìn bài trong tay anh, Lâm Đế nhận một điếu thuốc của người khác đưa qua, cắn trong miệng, không châm lửa, chỉ nhìn bài.

……

Lưu Tử Đồng tỉnh lại trong phòng không có ai, cô kéo lại chiếc áo tắm, đi ra cửa tìm người, bên trong áo tắm không mặc gì cả, chỉ có bộ nội y mặc vội vàng, tới phòng khách thì thấy họ đang đấu địa chủ…

Lâm Đế rất bắt mắt đang ngồi trên ghế sô pha, khóe môi ngậm điếu thuốc, châm lửa, sương khói vây lửng lơ.

Tất cả mọi người đều chú tâm xem bọn họ đánh bài nên không phát hiện Lưu Tử Đồng đến, Lưu Tử Đồng đi qua, bước chân hơi dừng lại, cô phát hiện trên vai Lâm Đế có một bàn tay được sơn móng màu đỏ, nhìn lên thì thấy người đứng đằng sau xem họ chơi bàn chính là Tuệ Tử mới vừa về nước không bao lâu.

Lưu Tử Đồng cười khẽ, cô đi qua đi, đến phía sau Trang Túc, tay cũng đặt lên bả vai Trang Túc, anh ta đầu cũng không quay lại đã giơ tay sờ lên tay cô… “Ngoan, nhìn xem tôi sẽ thắng anh ta ván này, tôi sẽ khiến anh ta đăng bừa trên Weibo.”

“Được đó.” Lưu Tử Đồng cười khẽ, hơi dựa vào phía trước, khe ngực của cô hơi lộ ra.

Cô vừa cất tiếng, vốn dĩ Lâm Đế đang nhìn bài đột nhiên ngẩng đầu lên, những người xung quanh cũng đã phát hiện ra Lưu Tử Đồng, lập tức những người đàn ông đó đều hít sâu một hơi.

Trên người cô khoác áo tắm, áo tắm này không dài, chỉ tới đùi, đôi chân trắng nõn cứ như vậy lộ ra trước mặt mọi người, tóc vén qua một bên, lộ ra cần cổ thon dài trắng tinh, trên cổ…tất cả đều là dấu hôn, từng vết từng vết.

Thật đúng là rất hương diễm.

Con ngươi của Lâm Đế hơi co lại, tầm mắt lướt thoáng qua ngực cô, vị trí này…anh nhìn thấy rõ ràng nhất.

Mà bàn tay kia của cô, vừa mới bị Trang Túc chạm qua.

Đôi mắt Lâm Đế ánh lên vẻ tức giận, anh nghiến răng, nhìn bài trên bàn, Trang Túc cũng vừa mới phát hiện ra Lưu Tử Đồng, sợ tới mức chút nữa là té từ trên sô pha xuống, đặc biệt anh ta vừa quay đầu liền nhìn thấy mấy dấu hôn trên cổ Lưu Tử Đồng…

Theo bản năng anh ta cũng nuốt nước miếng, thói hư tật xấu của đàn ông làm anh ta không thể nhìn nhiều một chút, thật là kịch liệt nha…

Anh ta vừa quay đầu nhìn lại bài thì Lâm Đế không lên tiếng đã ném ra một đôi Đại Vương (2), “Bom!” (3)

(2) Đại Vương: con K trong bộ bài tây.

(3) Bom: bốn thẻ cùng một cấp bậc

Trang Túc nghĩ, ra bom, anh ta không tin mình không thắng, trong tay anh ta vẫn còn con Át (4).

(4) Con A trong bộ bài Tây.

Nhưng tiếp theo, Lâm Đế tất cả đều là Chuỗi (5), cuối cùng là bộ ba có cặp (6), trực tiếp khiến Trang Túc mắt trợn tròn, Lâm Đế ra hết bàn thì đưa mắt nhìn Lưu Tử Đồng, giọng nói trầm xuống: “Lại đây.”

(5) Chuỗi: có hơn năm lá bài liên tiếp nhau.

(6) Bộ ba có cặp: bốn lá bài trong đó có ba lá là cùng một số.

Lưu Tử Đồng nhìn chằm chằm cái tay kia vẫn còn ở trên vai anh, cười nói: “Mới không đâu, em cổ vũ cho Trang Túc cũng được.”

Lúc nãy trong khi hai người đàn ông bài ra cục diện đánh bại lẫn nhau, cô và Tuệ Tử có đối mắt với nhau, Tuệ Tử cười với cô, cô cũng đáp lại cô ta, trên thực tế cô vô cùng muốn lấy dép lê “quăng” thẳng vào mặt Tuệ Tử, người phụ nữ này cô cũng biết, vừa mới đi qua Anh học tập, trước kia hai người trong vòng nổi danh là hai bông hoa có quen biết với nhau.

Lại còn là những bông hoa cao cấp quen biết với nhau, điều kiện trong nhà Tuệ Tử rất tốt, bối cảnh cũng mang lại cho cô ta nhiều tự tin, vậy nên chơi đùa với đàn ông cũng không hề nương tay.

Những lời này khiến Lâm Đế thiếu chút nữa bùng nổ.

Anh đột nhiên đứng lên, vòng qua sô pha, trực tiếp đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô.

Lưu Tử Đồng cười nói: “Hung cái gì mà hung? Muốn ăn thịt người hửm?”

Lâm Đế túm lấy các áo khoác không biết của ai, bao bọc lấy người cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ăn em…em mặc như thế ra đây làm gì?!”

Lưu Tử Đồng nói: “Quần áo của em đã bị anh xé hết rồi…không mặc như vậy chứ em mặc gì bây giờ? Không mặc ư?”

“Quao quao…..” Trang Túc ở một bên huýt sáo cười rộ lên.

Những người khác nghe cũng nhận ra ý nghĩa đặc biệt, Minh Ngọc cười trộm: “Không phải đâu, Lâm Đế, anh như vậy sao…thô bạo???”

“Đúng vậy, trời ơi đúng là nhìn không ra nha.”

Lâm Đế ôm Lưu Tử Đồng: “Quay về phòng, còn về quần áo, thay đi rồi nói tiếp.”

Lưu Tử Đồng lại nghiêng người tránh tay anh, cười lắc đầu: “Mới không đâu, em thấy mặc như thế này khá tốt mà.”

Sau đó cô duỗi tay kéo áo khoác xuống, mọi người trong phòng đều huýt sáo, reo hò.

Mặt Lâm Đế thâm trầm, anh duỗi tay bắt lấy cô, Lưu Tử Đồng không cho anh nắm, lui về sau hai bước, anh đứng tại chỗ híp mắt, hai giây sau Lâm Đế chậm rãi đến gần cô…

Lưu Tử Đồng nhìn thấy anh có chút dọa người, nhanh chóng nói: “Ý, anh đừng tới đây, anh mà tới là em kêu người đó.”

Trang Túc cười ha ha: “Mẹ nó, lời thoại này thật là ngu ngốc, ừm…cô có mà kêu rát cổ họng cũng chẳng ai tới cứu đâu.”

“Ha ha ha ha.” Phòng khách vang lên tiếng cười to.

Lưu Tử Đồng vốn đang chủ động lui về phía sau, hiện tại bị anh ép sát như vậy thì biến thành bị động, cô lo nói chuyện còn anh thì cứ tiến đến bên này, rất nhanh, Lưu Tử Đồng dựa vào vách tường không còn đường lui, cô khom lưng…muốn trốn chạy ra ngoài, ai ngờ lại bị anh bắt lấy tay, kéo lại, đè lên vách tường.

Lâm Đế thấp giọng nói: “Em muốn mặc như vậy cũng được, anh rất thích.”

Lưu Tử Đồng tự nhiên không cảm thấy anh thích, tay bị anh đè vào vách tường, cô cầu xin tha thứ: “Em…em sai rồi được không?”

Không nên nhất thời ghen tuông mà cùng anh đối nghịch, Lâm Đế gật đầu: “Được.”

Giây tiếp theo, anh lấp kín môi cô, toàn bộ thân người ép sát vào cô, cả người Lưu Tử Đồng sửng sốt, phía trước bị anh hung hăng đè sát, môi bị anh liếm, hôn, anh nâng chân cô lên, vòng ở eo anh…

Bên tai chỉ còn lại âm thanh hít sâu và la hét của mọi người.

Bị đè trên vách tường ở phòng khách, khoảng mười phút sau, chân Lưu Tử Đồng mềm đi, Lâm Đế bế ngang cô lên, nói: “Trở về phòng thay quần áo.”

Lưu Tử Đồng nhéo lỗ tai anh: “Anh…con mẹ nó quá bá đạo.”

Lâm Đế không đáp, đi về phía hành lang, trước khi ra khỏi phòng, Lưu Tử Đồng và Tuệ Tử nhìn vào mắt nhau, Lưu Tử Đồng quăng cho cô ta cái nhìn khinh thường, Tuệ Tử ôm tay mỉm cười, nghiêng đầu nói với Minh Ngọc: “Lâm Đế thật sự…rất tuyệt. Tôi cũng muốn bị anh ta đối xử như vậy.”

Minh Ngọc nhịn không được mắng: “Mẹ – Kiếp.”

Vẻ mặt Tuệ Tử không thèm để ý.

Trở về phòng, Lưu Tử Đồng bị anh áp lên giường giáo huấn: “Về sau không được mặc như vậy đi ra ngoài…”

Lưu Tử Đồng thở dốc: “… Ghen hửm? Anh ghen là được rồi.”

Lâm Đế nhéo cằm cô, hôn môi cô: “Vì làm anh ghen?”

Lưu Tử Đồng bĩu môi: “Lúc anh đánh bài, cánh tay của Tuệ Tử luôn đặt lên vai anh đó, anh không biết à?”

Lâm Đế xoay người cô lại, từ phía sau hôn cô, suy nghĩ, nói: “Không nhớ rõ, Trang Túc đang ngấm ngầm giở trò với anh…”

“Như thế nào là ngấm ngầm giở trò?” Lưu Tử Đồng túm lấy chăn hỏi, Lâm Đế cầm tay cô, mười ngón đan xen, cúi đầu nói: “Trong tay anh ta có ba bộ bài, còn từ cửa kính cùng người khác trao đổi.”

“Như thế cũng được sao?” Lưu Tử Đồng đỏ mặt, ngẩng đầu, Lâm Đế nói: “Anh thắng được đã là cố hết sức rồi.”

“Chậc…hai người cá cược gì đấy?”

“Uống rượu.”

Lưu Tử Đồng: “Trang công tử này, thật sự sẽ như vậy sao?.”

Lâm Đế cong lưng, lấp kín môi cô, mồ hôi trên trán chảy xuống dọc gương mặt, anh thấp giọng nói: “Đừng nói chuyện về anh ta.”

“Dạ.”

Một giờ sau, bên ngoài lại có người đến gõ cửa, kêu hai người xuống ăn BBQ, Lưu Tử Đồng và Lâm Đế thay đồ rồi mới đi ra ngoài, vừa đi ra, mọi người đều quay lại nhìn họ, tấm tắc bàn luận. Lâm Đế ôm Lưu Tử Đồng, mặt không biểu cảm, gương mặt Lưu Tử Đồng có chút ửng hồng, đồ trên người cô là do Lâm Đế nhờ người mang đến, mọi người cùng nhau xuống lầu một.

Minh Ngọc tiếp đón: “Lại đây, đang nướng rất nhiều nè…”

Ở đây đều là những người lười tự mình làm, cho nên biệt thự có thuê đến những đầu bếp cho chuyên môn, một đám người vây quanh đầu bếp đang nướng, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm. Lưu Tử Đồng nhận lấy ly rượu vang đỏ, kêu người đem cho Lâm Đế một ly nước khác, Tuệ Tử cười nói: “Thật ra uống rượu này cũng không sợ say, không phải ở đây còn Tử Đồng sao? Lâm Đế, uống chút rượu chứ?”

Lâm Đế vẫn lạnh nhạt, không phản ứng với cô ta, chỉ nhận lấy một xiên thịt nướng đút cho Lưu Tử Đồng.

Lưu Tử Đồng ăn một miếng thịt, cười nói: “Không được, bộ dạng anh ấy uống say chỉ có mình tôi được xem thôi.”

Lâm Đế siết chặt eo cô, cảm thấy mỹ mãn.

Tuệ Tử cười cười, nói: “Cũng được, vậy cụng ly…” Cô ta giơ ly rượu lên, những người khác cũng đứng lên chạm ly, Lưu Tử Đồng cũng giơ lên, chạm từng người, chỉ có một mình Lâm Đế không giơ, anh an vị ngồi trên ghế sô pha, nhìn Lưu Tử Đồng ngửa đầu uống rượu, ánh mắt nhu tình…

Nửa giờ sau.

Lâm Đế V: T. T

“Gì đây, mượn rượu giải sầu??”

“Hẹn không được chị gái nhỏ Thiển Nguyệt, cho nên đau buồn ngồi một mình uống rượu ư?”

“Lâm Lâm của em, đau lòng cho anh quá.”