Kha Tầm và Vệ Đông khiếp sợ dừng bước, đồng loạt nhìn chằm chằm Mục Dịch Nhiên mà không tin vào tai mình.
Mục Dịch Nhiên cũng dừng chân lại, quay đầu nhìn hai người: “Nói một cách trực tiếp hơn thì là thế giới trong tranh không cho phép có một ngày mà không ai chết, nhưng vì thế giới này có tính ngẫu nhiên nên bình thường sẽ có những khi không ai chết, dưới tình huống đó, thế giới trong tranh sẽ ép buộc phải có một người chết để lấp vào chỗ trống do không có người chết hôm trước. Mà ai phải chết sẽ do những người còn may mắn sống sót bỏ phiếu.”
Suy nghĩ của Kha Tầm trở nên trống rỗng do quá đỗi khiếp sợ với việc này, cậu hỏi một câu nhẹ bẫng: “Vậy chọn xong thì thế nào?”
“Người này sẽ chết theo một cách phù hợp với nội dung bức tranh trong vòng một phút.” Giọng nói của Mục Dịch Nhiên bình thản đến tàn nhẫn.
Kha Tầm biết sự tàn nhẫn này chính là lời cảnh tỉnh với cậu, rằng thế giới này tàn khốc hơn so với cậu tưởng tượng rất nhiều.
Cảm giác bị mọi người bỏ phiếu bầu cho chết đáng sợ đến thế nào?
“Vậy cậu nghĩ tám giờ sáng nay ông già kia bắt chúng ta tới nhà để làm gì?” Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, giọng nói bỗng trở nên ôn hòa hơn, “Nếu đêm qua không có người chết, vậy thì việc đầu tiên sau khi chúng ta tới nhà ông ta không phải ăn sáng mà là bỏ phiếu chọn người, chọn xong mới có cơm ăn.”
“… Mẹ nó còn có cơm ăn, cũng có tình người quá nhỉ…” Vệ Đông buồn rười rượi.
Kha Tầm thở hắt ra, ngẩng lên nhìn Mục Dịch Nhiên: “Đúng là tàn nhẫn thật, thế nên ý anh là nếu chúng ta kết bè kết phái với mọi người, có thể hôm trước vẫn là đồng bọn, hôm sau đã có thể phải đối mặt với cảnh giết chóc lẫn nhau đúng không? Nghĩ vậy thôi thì đúng là chẳng còn loại chuyện gì tệ hơn được nữa.”
Mục Dịch Nhiên bỗng bật cười nhưng trong mắt lại chẳng có chút đùa cợt nào: “Cậu nghĩ vẫn quá ngây thơ. Nếu mọi người bỏ phiếu chọn ra một người chết, ai có thể đảm bảo chính mình không bị nhiều người chọn?”
“…Vậy thì?” Kha Tầm mở to mắt.
“Cậu phải biết tính người là một khái niệm khó định lượng được nhất trên thế giới này.” Mục Dịch Nhiên nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt Kha Tầm, “—— sẽ có người vì sợ bản thân bị chọn mà chủ động giết người trước.”
Hơi thở Kha Tầm trở nên nặng nề, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Vậy nghĩa là dù bỏ phiếu chọn hay chủ động giết một người thì miễn là có người chết thì sẽ coi như lấp chỗ trống cho vị trí tử vong đêm trước, nếu đơn độc giết người từ trước thì ngày hôm sau cũng sẽ không có bỏ phiếu phải không?”
“Đúng vậy.” Mục Dịch Nhiên đáp.
“Vậy là có vài người vì sợ mình bị nhiều người chọn khi bỏ phiếu nên sẽ chủ động đi giết một người khác, để bản thân thoát khỏi rủi ro tử vong.” Cuối cùng Kha Tầm cũng hiểu được ý của Mục Dịch Nhiên.
Bảo sao mấy người kia không giống với những người mới vào, không khí có chút kỳ quặc, ngoại trừ chết lặng và lãnh đạm thì còn có sự phòng bị và xa cách lẫn nhau.
Điều này đồng nghĩa với việc trong thế giới của tranh, không thể làm quen và trở nên thân thiết với người khác, không ai dám đảm bảo khi đứng trước bờ sống chết, người đứng đối diện bạn hay người đứng ngay bên cạnh bạn là thiên thần hay ác quỷ.
Mục Dịch Nhiên thản nhiên nhìn người trước mặt.
Sau khi nói cho cậu biết quy tắc của tranh, hắn chỉ bình tĩnh quan sát vẻ mặt và sự thay đổi tâm tính của người này.
Đây không phải người đầu tiên muốn hợp tác với hắn, nhưng toàn bộ những người muốn hợp tác trước đó đều lựa chọn đề phòng và lập tức không quá hăng hái nữa ngay sau khi hắn nói rõ quy tắc của bức tranh này, không có ngoại lệ.
Nếu người trước mắt cũng lựa chọn như thế thì Mục Dịch Nhiên cũng không vì vậy mà tức giận.
Dù sao đó mới là nhân tính.
“Tôi đồng ý với điều kiện của anh.” Mục Dịch Nhiên nghe thấy cậu nói, “Tuy tôi không thông minh nhưng tôi cũng không ngu ngốc muốn đổi chân tâm lấy chân tâm từ người khác trong hoàn cảnh này.”
Mục Dịch Nhiên vẫn thản nhiên nhìn cậu, chờ đợi đoạn sau.
“Có điều tôi cũng phải nói ra suy nghĩ của mình trước,” Ánh mắt của Kha Tầm xoáy thẳng vào Mục Dịch Nhiên, “Dù anh tin hay không tin, tôi có thể đảm bảo sẽ không bán đứng anh, nếu khi thực sự cần phải bỏ phiếu chọn ra người chết tôi cũng chắc chắn không bầu anh, nhưng —— nếu đứng trước sống chết, tôi buộc phải lựa chọn giữa anh và Đông tử để một người còn sống và một người phải chết thì tôi sẽ chọn Đông tử sống. Tôi nói trước chuyện này, hi vọng anh hiểu được, tất nhiên nếu tới thời điểm đó anh lựa chọn hi sinh hai đứa bọn tôi để giữ lấy mạng mình thì tôi cũng tuyệt đối không trách anh. Sao nào? Nếu không chấp nhận thì coi như tôi chưa nói gì, chúng ta coi như không liên quan.”
Con ngươi Mục Dịch Nhiên khẽ động, hắn hơi gật đầu: “Tôi đồng ý.”
“Vậy là xong.” Kha Tầm vươn tay ra.
Nhưng Mục Dịch Nhiên cũng chẳng hãnh diện bắt tay với cậu, hắn tiếp tục ngẩng đầu bước đi một cách đầy quý phái.
Kha Tầm: “…”
Vệ Đông: “Kha nhi, ông tốt với tôi quá, rất muốn ôm đùi ông khóc, không hổ là bạn nối khố của tôi, sau này ba của tôi chính là ba của ông, mẹ của tôi chính là mẹ của ông, con tôi chính là con ông, vợ tôi sẽ là em gái ông.”
Kha Tầm: “… Biến, lại còn báo hại tôi phải nuôi bố mẹ con cái của ông à, mơ đẹp nhỉ, sao không bảo tôi nuôi vợ ông hộ luôn đi?”
Vệ Đông: “Mẹ nó chứ ông là đàn ông, lại thích đàn ông, tôi cho ông vợ thì ông cần chắc?”
Kha Tầm: “Đầu tiên là ông phải có vợ đã, đã thoát được kiếp cẩu FA đâu, đừng nghĩ nhiều làm gì.”
Vệ Đông thở dài: “Công nhận là không thể nghĩ nhiều, gặp phải cái chuyện thế này còn chẳng biết có còn sống mà thoát ra hay không, chấp nhận thôi.”
“Cũng đừng bi quan quá,” Kha Tầm khoác chặt vai cậu ta, “Một khi ông từ bỏ hi vọng thì hi vọng cũng sẽ từ bỏ ông. Ông có tin vào trực giác của tôi không? Tôi cảm giác chắc chắn chúng ta sẽ ra ngoài được.”
Vệ Đông cố nặn ra một nụ cười mếu máo, dù vừa rồi hai người cố gắng móc mỉa đối phương để giúp cả hai lạc quan và tỉnh táo lại nhưng vẫn không ngăn được sự tuyệt vọng và áp lực trước cái chết: “Một đứa ‘cong’ như ông lấy đâu ra ‘trực’ giác hả… Có điều đôi khi ông cũng thẳng thật, vừa rồi đáng ra ông không nên nói những lời như thế, dù ông thật sự cảm thấy mạng tôi quan trọng hơn mạng anh ta thì cũng không thể nói cho anh ta được, có ai vui nổi khi nghe được câu đó không?”
“Yên tâm, anh ta không để ý đâu.” Kha Tầm cười cười.
“Sao ông biết?” Vệ Đông không tin.
“Nếu một người vì muốn ôm đùi tìm đường sống mà ngay cả anh em tốt nhất cũng bỏ rơi thì có còn đáng tin không? Kha Tầm nói xong lại chạy về phía trước.
Kha Tầm sóng vai đi bên cạnh Mục Dịch Nhiên, cậu nghiêng đầu nhìn hắn: “Hiện tại chúng ta có thể chính thức xem như một thuyền rồi nhỉ? Có phải nên nói cho chúng tôi những manh mối anh tìm được không?”
Mục Dịch Nhiên bình thản nói: “Không hẳn là manh mối, chỉ là một chút ý tưởng của cá nhân tôi nhưng còn phải xác minh lại, nhưng mà phương pháp để xác minh thì chỉ có thể chờ đợi đợt tử vong tiếp theo, cái giá phải trả quá lớn.”
“Đừng áp lực quá, trước tiên cứ nói xem, có khi chúng tôi lại giúp được.” Chất giọng ấm áp của Kha Tầm vang lên.
Mục Dịch Nhiên liếc cậu rồi lại thu ánh mắt: “Nghi vấn đầu tiên của tôi là tại sao đêm qua có tới năm người chết, mà cách chết lại không giống nhau.”
Kha Tầm nghĩ một chút: “Vì bị những ‘thứ’ khác nhau giết chết?”
Mục Dịch Nhiên giễu cợt: “Bất kể là ‘thứ’ gì đi nữa thì chẳng phải đều là ‘thứ’ sao? Vì sao ba người túc trực bên linh cữu lại bị khoét mắt sau khi chết vì hoảng sợ, mà hai người đi đào huyệt lại…”
Vệ Đông vội bịt tai: “Đừng nói, đừng nói!”
Kha Tầm lại nghĩ: “Vì gặp phải ‘thứ đó’ loại khác?”
Mục Dịch Nhiên: “Có thể coi như đây là một cách giải thích, nhưng tôi quan tâm tới tình trạng tử vong của hai nhóm người này hơn, bất kể là bị khoét mắt hay là bị…”
Vệ Đông bịt tai: “Là mosaic, là mosaic, là mosaic*…”
*Mosaic (còn được gọi là “ghép mảnh” hoặc “khảm”) là một hình thức nghệ thuật trang trí – tạo ra hình ảnh từ tập hợp gồm những mảnh nhỏ. Vệ Đông dùng từ này để nói tránh cho vụ hai người kia bị chặt thành từng mảnh, cũng phù hợp với chuyên ngành đồ họa của Vệ Đông.Mục Dịch Nhiên: “… Thi thể sau khi chết vẫn giữ được hình dáng vốn có, hai dạng tử vong đều có tính hình tượng cao, hoặc là nói có một chút đan xen giữa nghi lễ và đánh dấu.”
Kha Tầm: “Tuy nói vậy nhưng tôi vẫn không nhìn ra việc này có thể giúp gì cho mạch suy nghĩ của chúng ta.”
Mục Dịch Nhiên thản nhiên nhìn cậu: “Cậu nói cậu học thể dục thể thao nhỉ, xem ra không phải nói dối.”
Kha Tầm: “… Tuy anh đang mỉa tôi nhưng tôi không giận đâu.”
Mục Dịch Nhiên nhắm mắt lại, giọng nói cũng trở nên lạnh hơn: “Nếu trong một sân vận động tổng hợp, trên đường băng thì có rào vượt chướng ngại vật, trên thảm cỏ thì có quả tạ, nhảy cao thì có đệm, nhảy xa dùng hố cát, sau đó có một đám sinh viên tiến vào.”
Kha Tầm rất nhanh trí nói tiếp: “Thì giáo viên sẽ phân bố sinh viên vào từng hạng mục, vài người đi chạy vượt rào, vài người đi quăng tạ, một nhóm nhảy cao và một nhóm nhảy xa.”
Mục Dịch Nhiên nói: “Vậy nên trên sân, sinh viên tham gia từng hạng mục cũng sẽ thể hiện những trạng thái vận động khác nhau.”
Kha Tầm giật mình: “Nếu vậy thì giống với tình huống hiện tại của chúng ta, đêm qua có người canh quan tài, có người ở phòng chứa củi, có người ở kho thóc, có người đi đào huyệt.”
Ánh mắt Mục Dịch Nhiên sâu hơn: “Người canh linh cữu bị móc mắt, người đào huyệt thì…” hắn quay sang nhìn Vệ Đông, “chết thành mosaic, cũng giống như người chạy vượt rào, người nhảy cao, người quăng tạ.”
Kha Tầm và Vệ Đông: “…”
Mục Dịch Nhiên: “Mấu chốt chính là ở vận động viên, đường băng, nhảy qua, rào vượt cùng với vận động viên, thảm cỏ, ném, quả tạ. Đây là bốn yếu tố trong hình thức vận động chạy vượt rào và đẩy tạ, có nghĩa là: nhân vật, địa điểm, trạng thái vận động và dấu hiệu phân địch các loại hình thể thao của vận động viên.”
“Nếu đổi sang tình hình trước mắt thì cũng sẽ thấy bốn yếu tố tương tự: Nhân vật – năm người chết đêm qua; Địa điểm – linh đường, bãi đất hoang; Trạng thái tử vong (vận động) – bị dọa chết tươi rồi khoét đi hai mắt và…”
Kha Tầm và Vệ Đông: “Chết thành mosaic.”
Mục Dịch Nhiên: “… Vậy vấn đề còn lại chính là dấu hiệu để phân định người chết (vận động viên) và cách chết (vận động) là gì?”
Kha Tầm bỗng quay đầu nhìn về phía Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên cũng nhìn cậu, nói một cách trầm ổn lại bình tĩnh: “Nếu chúng ta tìm được ‘quả tạ’ và ‘rào vượt’ trong hai vụ án mạng đêm qua thì có lẽ sẽ tiến gần hơn với ý nghĩa thật sự của bức tranh này.”
Hết chương 10.