Bức Tranh Kinh Hoàng

Quyển 2 - Chương 10




Tối hôm qua là lần đầu tiên Vệ Đông vào tranh và phải chứng kiến một người sống sờ sờ bị sát hại dưới thứ sức mạnh đáng sợ không thể phản kháng.



Cảm giác sợ hãi và bất lực này khiến xương cốt cậu ta lạnh buốt.



Vệ Đông biết mình chỉ như một con đà điểu tự lừa dối bản thân, vùi đầu vào cát trốn tránh mọi chuyện mà mình không muốn đối mặt.



Nếu là ban ngày thì mình có thể ra vẻ thoải mái, cười đùa để bớt đi áp lực sợ hãi, nhưng khi vào đêm thì nỗi sợ này sẽ không thể áp chế.



Vệ Đông cảm thấy dây thần kinh lý trí cuối cùng của mình đã bị nỗi sợ cắt đứt, cơn nóng nảy và táo bạo không biết từ đâu đã phá hủy cậu ta, cậu ta nâng mắt nhìn Mục Dịch Nhiên luôn luôn bình tĩnh, lại nhìn Kha Tầm luôn che chở mình từ nhỏ đến lớn, sự kiên cường và bình tĩnh của bọn họ khiến cậu ta càng trở nên yếu ớt và hèn mọn, cậu ta không thể chịu nổi tra sự tấn dằn vặt này, cũng không thể đối mặt với một bản thân bất lực đáng thương như vậy.



“Tôi chỉ là một người bình thường, sợ chết thì có gì sai?!” Vệ Đông vuốt mặt, hai má đỏ lên vì kích động, “Phải, tôi không có đầu óc, cũng chẳng có sức lực, vậy nên đáng phải chết đúng không?!”



“Đông tử, bình tĩnh lại đi.” Kha Tầm phát hiện ra cảm xúc Vệ Đông đang không ổn định, vươn tay nắm chặt lấy vai cậu ta, sau đó lại bị cậu ta hất ra.



“Không cần phải thương hại tôi,” Vệ Đông thở hồng hộc, biết cảm xúc của mình đang bị dao động nhưng cậu ta lại không thể ngăn được bản thân, “ông không muốn chết, tôi càng không muốn chết! Tôi còn có cha có mẹ còn cả công việc, tôi không như ông thế nào cũng được, từ lúc cha mẹ ông… nói dễ nghe thì là ông hiểu chuyện không trách không móc, tất cả đều không sao cả, nói khó nghe thì là sống mà chẳng có mục đích gì, tôi thì sao! Tôi sợ chết, tôi tiếc mạng, tôi vẫn muốn sống yên ổn như trước kia, tôi đm…”



Vệ Đông ồm ồm nói xong thì bụm mặt vùi vào hai chân.



Kha Tầm không nói gì, vẫn ngồi không nhúc nhích nhìn chằm chằm thảm rách dưới chân.



Mục Dịch Nhiên cũng không nói gì, trong lều chỉ có tiếng Vệ Đông thở hồng hộc.



Tiếng thở gấp kéo dài một lúc lâu, sau đó dần chậm và thong thả hơn, nghe cũng có vẻ trống trải, quanh quẩn xung quanh, thậm chí cả trên đỉnh đầu.



Kha Tầm nắm gáy Vệ Đông, giọng nói khe khẽ truyền vào tai cậu ta: “Đông tử, im lặng.”



Vệ Đông chợt khựng lại, cứng đờ không dám cử động.



Núi tuyết bên ngoài lều đã trắng bệch, bầu trời nhìn có vẻ thấp hơn ban ngày mấy lần, một cục màu đen đặc quánh chậm rãi chảy xuống đất, cũng dần biến ra tám cánh tay, cái đầu và hai chân cong khuỳnh thô to, chậm rãi di chuyển bước chân.



Nằm xuống. Mục Dịch Nhiên ra dấu với Kha Tầm, thuận tiện nhét hoa phấn trong tay vào lòng.



Lều rất nhỏ, ba người phải nằm nghiêng song song với nhau mà vẫn chật chội.



Kha Tầm ấn Vệ Đông nằm xuống xong thì uốn éo đưa lưng về phía cậu ta, quay mặt về phía Mục Dịch Nhiên.



Mục Dịch Nhiên đang nằm nghiêng người, thấy vậy thì khựng lại, sau đó cũng quay sang bên kia, để lại cái gáy cho Kha Tầm.





Ai ngờ vừa xoay được người sang bên kia thì hàng này đã quấn cả tay cả chân lên người hắn, ôm chặt lấy hắn từ phía sau, Mục Dịch Nhiên cứng đờ cả người, bóp mạnh cái tay đang ôm lấy hắn, Kha Tầm lập tức đau tới đổ mồ hôi lạnh.



“Chỗ nhỏ, nhịn một chút,” Kha Tầm thì thào bên tai hắn, “Đông tử sắp bị đẩy ra ngoài rồi.”



Một lúc sau Mục Dịch Nhiên mới miễn cưỡng thả tay cậu ra.



Ánh mắt chợt lướt qua mấy đóa hoa phấn nhỏ xíu trong lòng ngực, không hiểu sao lại thấy gân xanh trên trán nhảy thình thịch.



Đây là người cơ hội nhất mà hắn từng gặp trong đời, đánh rắn rắn còn bò lên gậy, cho cái bậc thang là leo lên gỡ mái nhà người ta luôn!



Bóng đen khổng lồ thong thả đi tới chỗ lều Sa Liễu và Lý Tử Linh, người chung nhóm với hai cô gái là Tần Tứ. Bóng đen khom người nhìn lều của bọn họ, tám cánh tay múa may vặn vẹo.




Nhìn một hồi bóng đen mới rời đi, chuyển tới chỗ lều gia đình ba người.



Quan sát thật lâu bóng đen khổng lồ mới đi tới lều của đám Kha Tầm.



Bóng đen đổ ập xuống vải lều, tiếng thở dốc vừa nặng nề vừa kéo dài như kề sát bên tai, Kha Tầm loáng thoáng nghe thấy tiếng chân tay cọ xát, rồi sau đó là tiếng móng tay cào lên nóc lều.



— nó lựa chọn căn lều này sao?



Kha Tầm cảm giác được Vệ Đông phía sau lưng đang run rẩy không thôi, nhưng cậu không giúp được cậu ta, cũng không giúp được cho mình.



Có lẽ vì đây là bức tranh thứ hai nên có nhiều kinh nghiệm và cảm nhận về cái chết hơn, cũng làm quen và chấp nhận với nỗi sợ hãi, có lẽ là những lời lúc hoảng loạn mất khống chế của Vệ Đông lúc nãy đã khơi dậy đau đớn và suy nghĩ mà Kha Tầm luôn trốn tránh, giờ đối mặt với cái chết tự nhiên lại có thể đối diện với nội tâm chân thật nhất của bản thân.



Vì thế Kha Tầm chợt phát hiện ra, hóa ra mình cũng không sợ chết đến vậy.



Nhưng mà Vệ Đông nói cũng không đúng, cậu thế nào cũng được không phải vì mất mục đích sống, chỉ là cậu không còn vướng bận và chấp niệm nên sống càng thêm thoải mái và tự do thôi.



Cậu không sợ chết, nhưng cậu vẫn muốn sống.



Tín ngưỡng của cậu không phải là tiền, hoặc có lẽ cậu chẳng có tín ngưỡng gì hết, cũng có thể là ung dung tự tại mới là tín ngưỡng chân chính của cậu.



Tiếng móng tay cạo lên đỉnh lều đột nhiên biến mất.



Bóng đen khổng lồ chậm rãi rời đi, sau đó đi tới lều của Chu Bân, Triệu Đan và Mã Chấn Hoa.




Tiếng kêu thảm thiết thê lương xé toạc không gian, bóng đen khổng lồ đứng thẳng người, đầu đội trời chân đạp đất, mấy cánh tay loằng ngoằng vặn xoắn túm lấy người đang giãy giụa điên cuồng.



“Đừng mà — cầu xin mày — tha cho tao đi — tao không muốn chết –” tiếng hét thảm thiết của Mã Chấn Hoa như muốn xé rách lồng ngực chui ra, mà ngay sau đó, bàn tay khổng lồ đặt lên đỉnh đầu gã, nhẹ nhàng xé xuống.



Kha Tầm nhắm mắt lại, tiếng kêu thảm thiết quỷ khóc sói gào của Mã Chấn Hoa như muốn đâm thủng màng nhĩ cậu.



Tiếng hét chỉ duy trì thêm một lúc nữa là dần yếu xuống, sau đó biến mất.



Một đêm này không còn ai chết nữa.



Có thể là cả đêm qua không ngủ, cũng có thể là cái chết của Mã Chấn Hoa khiến thần kinh quá căng thẳng dẫn tới mệt mỏi, đến đêm Kha Tầm ngủ thiếp đi, lúc mở mắt thì sắc trời đã hửng sáng rồi, trong lều không có Mục Dịch Nhiên, Vệ Đông nằm cạnh cậu thì ngủ như lợn.



Kha Tầm đứng dậy chui ra khỏi lều, thấy Mục Dịch Nhiên đứng im không nhúc nhích trong nắng sớm, hắn đang nhìn lều của đám Chu Bân.



Kha Tầm tới gần nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy ở vị trí cách lều không xa là một hình người máu thịt lẫn lộn đang cuộn tròn trên mặt đất.



Đó là Mã Chấn Hoa bị lột da sống.



“Sao lại thế này?!” Không phải có vật tế che chở sao? Sao vẫn có người chết?!” Chu Bân chui ra khỏi lều, khủng hoảng ôm lấy đầu ngồi sụp xuống đất.



Tần Tứ xoay người lại che tầm mắt hai cô gái không để họ nhìn thấy cảnh tượng kia, gia đình ba người nhà họ Cảnh thì thậm chí còn không ra khỏi lều.



“Lần này đã thay đổi kiểu chết,” Kha Tầm rời mắt sang nhìn Mục Dịch Nhiên, “Xem ra đống đồ tế này cũng không có tác dụng, với lại hình như bóng đen kia chọn người không liên quan tới trong lều có bao nhiêu người.”




“Số người trong lều là điều kiện chết thứ nhất,” Mục Dịch Nhiên vừa nghĩ vừa nói, “nếu không có ai thỏa mãn điều kiện này thì mới chuyển tới điều kiện chết thứ hai để sàng lọc.”



“Anh nghĩ điều kiện thứ hai này là gì, có liên quan tới loại đồ tế không?” Kha Tầm vừa nghĩ vừa nói.



“Có lẽ.” Mục Dịch Nhiên trả lời.



“Không biết có phải tôi nhầm không,” Kha Tầm nói, “tôi cảm thấy bóng đen hôm qua có vẻ to hơn hôm trước.”



“Cậu chắc chứ?” Mục Dịch Nhiên nhìn sang.



Kha Tầm cẩn thận nhớ lại, gật đầu: “Chắc chắn, tôi tin không phải do ánh sáng mà tạo thành kích cỡ khác biệt, đúng là nó cao hơn ngày hôm trước.”




Mục Dịch Nhiên rũ mắt suy tư, Kha Tầm cũng không quấy rầy hắn, cậu quay lại lều xách Vệ Đông dậy, lúc đi ra thì đã thấy thi thể máu chảy đầm đìa của Mã Chấn Hoa đã được Tần Tứ dùng một chiếc thảm che lại.



“Da lột rất dứt khoát và triệt để,” Tần Tứ đứng trong lều lớn nhỏ giọng nói chuyện với Mục Dịch Nhiên, “không sót lại chút nào, hoàn toàn lột sạch, tôi đang nghĩ lần này giống bức tranh trước, có thứ gì đó quy định cách chết khác nhau.”



“Chẳng lẽ là do từng loại đồ tế khác nhau?” Sa Liễu đứng cạnh nói xen vào.



“Nhưng thế lại không thể giải thích vì sao hôm qua chỉ có một mình Mã Chấn Hoa chết.” Tần Tứ nói.



“Có lẽ vì từ đầu tới cuối Mã Chấn Hoa không tự tay đi chuẩn bị vật tế như chúng ta.” Chu Bân đã bình ổn lại khỏi cảm xúc hoảng loạn lúc sáng, vẫn luôn an ủi dỗ dành bạn gái đang hoảng sợ, “Gã lúc nào cũng hốt hốt hoảng hoảng, vừa nhát gan vừa yếu đuối, hôm qua lúc chúng tôi chuẩn bị các loại thịt gã cũng chẳng vào giúp, cứ đứng cạnh run rẩy.”



“Nói vậy cũng rất có lý,” Tần Tứ khẽ gật đầu, “đúng là trừ ông ta ra thì tất cả mọi người đều cố gắng tìm kiếm vật tế.”



“Nếu nói như vậy thì những người còn lại đều đã tự tay chuẩn bị vật tế, đêm nay sẽ không có người phải chết nữa đúng không?” Sa Liễu hỏi.



Tần Tứ không trả lời, chỉ rũ mắt trầm tư.



Mục Dịch Nhiên nghĩ một lúc rồi nói: “Rõ ràng quy tắc tử vong của bức tranh này khác với bức tranh trước, nếu ở bức tranh trước, quy tắc tử vong sẽ quyết định cách chết, thì ở bức tranh này, tôi nghĩ là do điều kiện có được thỏa mãn hay không, sau đó tiến hành sàng lọc.



“Điều kiện sàng lọc tử vong trong ‘bức tranh’ này, một khi có người thỏa mãn một điều kiện thì người này sẽ bị lựa chọn, nhưng nếu tất cả mọi người đều không thỏa mãn điều kiện này thì ‘bức tranh’ sẽ dùng điều kiện thứ hai để tiến hành sàng lọc.”



“Từ đó suy ra, điều kiện sẽ ngày một tăng lên, sau đó sẽ khắc nghiệt hơn, khả năng chúng ta có thể tránh thoát khỏi cái chết cũng thấp đi. Đồng nghĩa với việc trong bức tranh này sẽ không xuất hiện tình huống một đêm không có ai chết.”



Những người từng vào tranh đưa mắt nhìn nhau, lòng hiểu mà không nói.



Tần Tứ như có suy nghĩ gì: “Nói cách khác thì điều kiện sàng lọc đêm đầu tiên là người bị lẻ trong lều, điều kiện sàng lọc đêm thứ hai là người không chịu chuẩn bị vật tế.”



“Không,” Mục Dịch Nhiên nhìn anh, “tôi cho rằng hai điều kiện này là chồng lên nhau. Điều kiện đêm đầu tiên là người bị lẻ ra trong lều, nếu đêm thứ hai vẫn có người bị lẻ ra thì điều kiện này vẫn được áp dụng, nhưng nếu không có ai bị lẻ ra thì sẽ xuất hiện điều kiện sàng lọc thứ hai, đồng thời vẫn tồn tại điều kiện thứ nhất, vậy nên ai dính một trong hai điều kiện đều sẽ bị lựa chọn.”



Ánh mắt Tần Tứ trầm xuống: “Nói cách khác thì những điều kiện này sau mỗi đêm sẽ chồng thêm lên, tới đêm thứ ba có thể sẽ thêm điều kiện sàng lọc, cộng với hai điều kiện trước để tiến hành sàng lọc tử vong với chúng ta?”



Mọi người nghe vậy đều hoảng sợ.



Thế này nghĩa là sao? Nghĩa là hạn chế số lượng người trong lều không bị xóa bỏ mà vẫn luôn tồn tại.