Bức Tranh Kinh Hoàng

Quyển 3 - Chương 14




Mười giờ tối, tất cả mọi người không ngồi trong phòng nổi nữa, quyết định ra ngoài hành lang hóng mát thư giãn.



Kể từ sau khi biết đỉnh của đồng tử lâu đang khum vào trong, ai cũng cảm thấy cái khoảng không phía trên đầu mình trở nên chật chội nhỏ hẹp, mỗi lần ngẩng lên nhìn đều có cảm giác ngột ngạt bức bách căng ra trong đầu.



Ba người Sa Liễu, Cầu Lộ và Hâm Miểu tụ tập với nhau ở lan can, mặt mày căng thẳng như đang bàn bạc gì đó.



“Tôi cảm thấy Sa Liễu không bình thường.” Kha Tầm phe phẩy cái quạt cọ, liếc mắt sang nhìn ba người phụ nữ cách đó không xa.



“Chưa kể đã trải qua một bức tranh trước đó rồi, nếu căng thẳng thì ai chẳng căng, nhưng biểu hiện của cô ta trước kia không như thế này.” Vệ Đông lạnh lùng nhìn Sa Liễu, cảm giác cô gái này có hơi đáng sợ.



Đúng vậy, có câu bản tính khó dời, trước những sự kiện kinh khủng thì mọi người thường thể hiện ra mặt chân thật nhất của mình —— ban đầu khi Sa Liễu đối mặt với Hắc Thi Thiên cũng không hề kinh sợ đến suy sụp, cô gái này thể hiện ra sự bình tĩnh mà ít cô gái nào có được, đồng thời cũng dốc hết sức để bảo vệ bản thân.



Đến chiều khi mọi người nói về chuyện “măng phá đất”, cô ta cũng có chút khó kiềm chế, đến giờ ăn tối nghe chỉ thị mới của NPC thì lại càng cuống hơn, chẳng hiểu cô ta đã phát hiện ra điều gì, hoặc giả là đã nảy ra mục đích gì.



Ánh mắt Sa Liễu lúc này đang chĩa thẳng vào đám Kha Tầm nhưng lời nói lại không ngừng lại: “Tóm lại, một khi phá đất xong xuôi thì chúng ta sẽ chết hết.”



Cầu Lộ có chút lo lắng: “Vừa nãy đã nói mấy câu này trong bữa cơm rồi, tôi chỉ muốn hỏi có còn cách nào khác không?”



Sa Liễu tỏ vẻ muốn nói lại thôi: “Cũng không phải cố ý lừa các cô, dù sao mọi người cũng không nghĩ được cách giải quyết, sợ nói ra lại khiến các cô sợ hãi hơn.”



“Tất cả mọi người đều được biết rõ mới là công bằng chứ.” Cầu Lộ vội nói, Hâm Miểu cũng gật đầu.



Sa Liễu ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh tòa nhà, tỏ vẻ như đang dốc hết dũng khí ra nói: “Các cô có nhớ chuyện cầu thang biến mất vào đêm hôm kia không?”



Hai người nghe đến chuyện này đều sợ hãi nhìn về hướng cầu thang.



“Anh Mục cảm nhận được giếng trời thu nhỏ lại, có lẽ liên quan tới sự kiện xảy ra đêm nay.” Tay chống vào lan can của Sa Liễu khẽ run lên, rõ ràng cũng đang rất sợ.



Hâm Miểu ngẩn người: “Cô, ý cô là thực ra giếng trời biến đổi sẽ xảy ra đồng thời với việc cầu thang biến mất?”



Sa Liễu khó khăn gật đầu: “Là phân tích của anh Mục, nhưng cũng chỉ thuận miệng nhắc đến thôi chứ không nói nhiều thêm.”



Gương mặt Hâm Miểu trắng bệch: “Mỗi khi anh Mục nói đều rất chuẩn… Chúng ta phải làm sao đây, cả tòa nhà này đang dồn chúng ta vào chỗ chết còn gì!”



Cầu Lộ cũng sợ đến mức nói chẳng nên lời, mãi lâu sau mới lên tiếng: “Nếu đồng tử lâu khép lại thì chúng ta chẳng khác nào ba ba trong rọ chờ quái vật tới bắt.”



“Cũng không biết con quỷ phòng 307 kia sẽ hại người thế nào, đừng bảo băm chúng ta thành nhân luôn chứ!” Hâm Miểu bắt đầu tưởng tượng đủ thứ.



“Có lẽ sẽ không đơn giản trực tiếp như chúng ta nghĩ đâu, giống như người phụ nữ màu trắng kia… Ai mà ngờ được Sấu Trúc lại chết như thế…” Sa Liễu chật vật nhắc lại chuyện đêm qua.



Hâm Miểu sợ đến độ vẫn run rẩy không ngừng: “402 chỉ còn mình tôi, tôi cũng không muốn bị gài chết kiểu này đâu, nếu gặp phải chuyện như Sấu Trúc đêm qua thì tôi thà tự sát trước cho xong!”



“Nhưng tốt nhất chúng ta đừng phạm vào điều kiện cố định của NPC, nếu không thì sẽ xác định giống như Tina hay Trĩ Điều, đột ngột chết đi mà không thể khống chế được.” Sa Liễu phân tích.



Hai cô gái còn lại cũng cho rằng cô ta nói đúng, hơn nữa cũng thừa nhận Sa Liễu là người thông minh nhất trong ba người, Cầu Lộ trực tiếp hỏi: “Cô có chủ ý gì không?”





Sa Liễu thở dài: “Tôi nghĩ ra một cách khá ngu ngốc, nếu không chịu nổi thì nhảy cửa sổ… Dù sao tường xi-măng bên ngoài vẫn còn bức tường xi-măng kia, cũng sẽ không bị coi như bỏ chạy ra ngoài… Chưa kể chúng ta vẫn luôn ở tầng bốn, cũng chưa chắc đã bị ngã chết…”



Hai cô gái im lặng suy nghĩ, Cầu Lộ bỗng mỉm cười: “NPC chỉ nói: không ra khỏi cửa! Nếu chúng ta ra từ cửa sổ thì có tính như lợi dụng khe hở trong câu chữ không?”



Sa Liễu nhìn Cầu Lộ: “Chị nói cũng có lý, ông già nhà sát cổng kia chỉ nói không ra khỏi cửa, chứ không nói không nhảy cửa sổ.”



Hâm Miểu thì vẫn sợ: “Vậy thì khác nào nhảy vào cái khe giữa bức tường xi-măng kia!”



Sa Liễu và Cầu Lộ rất bình tĩnh: “Chiều hôm nay chúng tôi đã đi ra cửa lớn quan sát, khoảng năm giờ chiều mỗi ngày sẽ có một tiếng mở cửa cho những người mua đồ ăn hoặc tan tầm tiến vào —— khe hở giữa tường xi-măng và tường của tòa nhà rỗng, lối đó trực tiếp thông ra bên ngoài.”



“Nhưng mà…”



“Đây cũng là biện pháp vạn bất đắc dĩ mà thôi, nhỡ đâu thật sự gặp phải tình trạng như Sấu Trúc đêm qua hoặc tình huống thậm chí còn khó chịu đựng được hơn thì…” Cầu Lộ nhíu mày, “Chẳng thà nhảy cửa sổ ra ngoài, chết thì chết, sống thì sống.”




Hâm Miểu đành phải gật đầu trước sự quyết liệt của Cầu Lộ.



Sa Liễu không nói gì thêm.



Giọng nói của ông già bảo vệ dưới sân truyền tới: “Về phòng cả đi, sắp tắt đèn rồi!”



Mọi người đành phải lục tục về phòng, tiếp tục đối mặt với bóng đêm cùng với sự mờ mịt vô hạn.



Sau khi quay lại 411, Kha Tầm bỗng phát hiện tấm rèm che ở ô cửa sổ hướng ra ban công không còn nữa: “Ai lấy mất rèm của chúng ta rồi?”



Giọng Mục Dịch Nhiên rất trầm: “Phòng nào cũng mất rèm, hẳn là NPC làm.”



Kha Tầm nhìn cái chậu trong góc phòng ngủ, đoán chừng lúc NPC đặt cái bô ở đây thì tiện thể lấy rèm đi.



Để tránh việc xấu hổ, Kha Tầm gần như không uống nước, cháo buổi tối cũng ăn rất ít, Mục Dịch Nhiên thì ngay cả cháo cũng chẳng ăn.



Vì cả hai người đều ngủ được vào buổi trưa nên giờ chỉ ngồi trên giường.



“Liệu đêm nay người kia có đi theo cùng một con đường với Nhã Phân không?” Kha Tầm nhớ lại Nhã Phân hôm qua, dù đi ở tầng nào cũng chỉ theo hướng ngược chiều kim đồng hồ.



“Có lẽ chuyện này cũng theo quy tắc.” Mục Dịch Nhiên nhìn khung cửa sổ trống hoác chẳng còn lại gì, đêm nay ánh trăng rất sáng, thậm chí còn nhìn thấy rõ lan can ngoài hành lang.



Kha Tầm rất thích nghe Mục Dịch Nhiên nói chuyện trong bóng đêm, giọng nói của hắn vẫn luôn duy trì một nhịp điệu không chậm không nhanh, thuần hậu pha lẫn lạnh lùng: “Dựa theo quy tắc đêm qua, sau khi Nhã Phân ra khỏi phòng 410 thì sẽ không gõ cửa phòng 410 nữa, đêm nay hẳn cũng như vậy.”



Trước đó Kha Tầm không nghĩ đến điểm này: “Xem ra người ở phòng 307 cũng sẽ không quay về gõ cửa phòng của chính mình mà trực tiếp đi tìm phòng khác. Đám Sấu Trúc ở phòng 309, giờ đã bị thu lại chìa khóa, phòng trống không. Nói cách khác, người ở 307 sẽ trực tiếp lên tầng bốn.”



Ở tầng bốn, nói cái chuyện này, bảo không căng thẳng thì là nói dối, nhưng chẳng hiểu tại sao khi ngồi bên cạnh Mục Dịch Nhiên, Kha Tầm lại cảm thấy kiên định vô cùng.



Giọng Mục Dịch Nhiên lại vang lên: “Nếu người ở phòng 307 cũng đi theo hướng ngược chiều kim đồng hồ thì gã sẽ đi cầu thang nằm giữa phòng 305 và 304, khi lên tầng bốn sẽ tiến tới phòng 402 đầu tiên.”




Kha Tầm tiếp lời: “Nếu người kia lại đi theo hướng cùng chiều kim đồng hồ thì sẽ đi cầu thang nằm giữa phòng 308 và 309, lên tầng bốn sẽ đụng phòng 410 đầu tiên.”



Dù phán đoán thế nào, 411 cũng sẽ không phải phòng đầu tiên gặp chuyện.



Tuy có chút tàn nhẫn nhưng có một ví dụ đầu tiên khiến người ta hiểu cục diện vẫn hơn, người đi tới từ phòng 307 là người như thế nào, sẽ làm gì, liệu có lịch sự gõ cửa trước giống Nhã Phân đêm qua hay không.



Tiếng ho khan bỗng truyền tới từ bên ngoài, giọng nói pha lẫn sự già nua.



“Vượng Phúc ——” Âm thanh đột ngột vang lên khiến người ta giật mình.



Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên đồng loạt xuống giường, tìm một góc thích hợp để nhìn ra ngoài cửa sổ, như vậy bọn họ có thể quan sát động tĩnh bên ngoài nhưng không đến mức phải lộ cả người ra cửa sổ.



Một ông già tập tễnh xuất hiện ở cầu thang tầng bốn, hình như chân bị tật, người hơi cúi, một tay cầm cái chậu, tay kia thì như đang quấy một thứ gì đó bên trong.



Người này giống hệt miêu tả của Tần Tứ lúc trước.



“Vượng Phúc —— Vượng Phúc —— về nhà đi ——” Giọng ông già có hơi khàn nhưng vẫn đang cố hết sức mà kêu, giống như đang gọi một đứa trẻ con đi chơi chưa về nhà.



Ông lão tập tễnh tiến về phía trước theo chiều ngược kim đồng hồ, dùng tay đập vào cái chậu phát ra âm thanh bang bang bang: “Vượng Phúc —— đến giờ ăn rồi —— mau về nào ——”



Ông già sờ soạng gì đó trước ngực, chẳng mấy chốc tiếng vang bén nhọn đã phát ra, xem ra là thổi cái còi treo trước ngực, cái còi phát ra âm thanh theo nhịp, nghe kỹ thì giống như tiếng kêu “Vượng Phúc” kéo dài.



Cuối cùng ông già dừng chân trước cửa phòng 402, ông ta không thổi còi nữa, cũng không thều thào nữa, cứ thế lẳng lặng đứng ngoài cửa phòng 402.



Cảm giác trì hoãn này mang lại áp lực làm người ta không nói thành lời.



Cuối cùng chính ông già là người phá vỡ sự im lặng, ông ta gõ cái chậu trong tay, sau đó lại gõ cửa, dần dần biến thành đập cửa điên cuồng, tiếng cộp cộp cộp vang lên trong đêm như câu thần chú triệu hồi một loài thú dữ nào đó.




“Vượng Phúc! Đi ra! Mau ra đây!” Giọng ông già hết sức lo lắng, ông ta ghé cả người vào cửa sổ phòng 402, quờ quạng lên khung cửa rồi đập: “Đi ra mau Vượng Phúc!”



Tiếng gào thét và đập cửa thách thức sức chịu đựng thần kinh kéo dài chừng mười mấy phút đồng hồ mới ngừng lại.



Khó có thể tưởng tượng được một mình Hâm Miểu ở trong phòng 402 đã phải trải qua thứ áp lực tâm lý nặng nề thế nào.



Dường như ông già gọi đã mệt, tiếp tục lết bước chân nặng nề đi tiếp theo hướng ngược chiều kim đồng hồ, mỗi lần đi được vài bước lại gõ cái chậu trong tay hoặc thổi một tiếng còi.



Một lát sau, tiếng gào thét tuyệt vọng lại vang lên: “Vượng Phúc —— Vượng Phúc —— quay về đi mà ——”



Dựa theo thứ tự, cánh cửa tiếp theo chính là 411.



“Đừng ở gần cửa quá.” Mục Dịch Nhiên trực tiếp ngồi lại xuống giường, Kha Tầm cũng rón rén quay về ngồi.



Hai người chọn một góc hơi lệch cửa sổ một chút, nhìn từ bên ngoài sẽ rất khó thấy người bên trong.




“Vượng Phúc, đừng nghịch nữa, ra đi mà!” Giọng nói của ông già len lỏi tới cửa sổ phòng 411 như ác mộng.



Cửa sổ lại bị đập, tiếng rầm rầm tức giận vang lên.



Lúc này Kha Tầm có thể mơ hồ thấy được ông già đó đang cầm một cái muỗng inox rất lớn.



Cửa sổ bị đập rất lâu, mỗi một tiếng gõ phát ra lại cảm giác như tấm kính sắp vỡ vụn, ấy vậy mà lại không làm sao.



“Vượng Phúc! Vượng Phúc!! Vượng Phúc!!!” Giọng của ông già ngày một sốt ruột, khi cảm xúc đã đạt tới đỉnh điểm thì tiếng nức nở thất thểu lại vang lên, “Về đi mà ——”



Theo tiếng khóc, cảnh tượng trước cửa sổ nhanh chóng thay đổi.



Kha Tầm có thể cảm thấy Mục Dịch Nhiên bên cạnh cũng đã cứng đờ —— một gương mặt to đùng lấp kín cả ô cửa sổ, khuôn mặt già nua nhăn nhúm, râu ria xồm xoàm.



Khó chịu hơn nữa chính là biểu cảm của khuôn mặt này, đó là biểu cảm bi thảm cố nén, nước mắt tèm nhèm nghẹn ngào, môi mím chặt, run rẩy không ngừng…



“Vượng Phúc! Về nhà đi!” Khuôn mặt khóc lóc khổng lồ bắt đầu van lơn, tiều tụy khổ sở.



Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên vẫn không nhúc nhích.



Gương mặt to lớn kia vẫn không hề phát ra âm thanh nhưng lại dí sát lại gần hơn, ánh mắt đục ngầu như muốn tìm mọi cách để moi móc bên trong, đôi mắt nhòe nhoẹt liếc tới liếc lui, dường như muốn kiểm tra hết mọi ngóc ngách trong phòng.



Đôi mắt trên khuôn mặt xoay đảo láo liên, hơi thở phập phồng tạo ra áp lực và kinh hoàng vô hạn.



Kha Tầm tránh không đối diện với gương mặt khổng lồ bên ngoài cửa sổ, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tự tưởng tượng bản thân trở thành một thứ đồ dùng trong phòng, hay một tảng đá.



Một lúc lâu sau, cuối cùng ông già cũng thổi còi, tiếp tục cầm cái thìa inox trong tay gõ cửa sổ phòng 410…



Mục Dịch Nhiên lặng lẽ đi về hướng cửa sổ, lẳng lặng nhìn.



Ông già vẫn lặp lại hành động trước đó ở phòng 410, khi cảm xúc lên tới đỉnh điểm thì bắt đầu điên cuồng đập cửa, gào thét, khóc lóc, mắng nhiếc…



Sau khi kết thúc, ông già lại tập tễnh bước chân lên lầu.



Lúc này Mục Dịch Nhiên mới nhẹ nhàng về lại giường: “Nhìn từ bên ngoài thì hình thể người kia không có biến đổi gì, gương mặt khổng lồ trước cửa sổ vừa rồi hẳn là một loại khí gì đó…”



“Phong cách chủ nghĩa hiện thực huyền ảo.” Kha Tầm chốt.



Vậy mà Mục Dịch Nhiên lại gật đầu: “Có lý.”

Hết chương 14.