Kha Tầm không yên tâm về Vệ Đông, cuối cùng cũng mò lên 616 một chuyến, ai dè sau đó lại bị Vệ Đông dìu về 411.
Kha Tầm đầu óc choáng váng nhìn Mục Dịch Nhiên, ấy vậy mà cậu lại mơ hồ nhận ra một chút xíu quan tâm trong mắt đối phương?
“Kha nhi, không ngờ ông lại phản ứng lớn như thế, cũng may người ngủ tầng sáu là tôi, nếu không đêm qua chắc tầng sáu toang rồi.” Vệ Đông đỡ Kha Tầm ngồi vào ghế.
Kha Tầm mở chiếc bình nhỏ màu xanh lá mà ông cụ Lý Thái Dũng đưa cho, đổ mấy viên Danshen Diwan ra ngậm: “Ở trên đó thêm hai phút nữa chắc đầu tôi nghẹn đến nổ tung tại chỗ luôn.” Ngay sau đó thì sửa miệng dưới ánh mắt của Mục Dịch Nhiên, “Ý tôi là đầu óc.”
“Có lẽ đây cũng là cảm giác khó chịu của cậu với thế giới trong tranh.” Mục Dịch Nhiên buông cuốn sách Lý thuyết Cơ học trên tay xuống, vừa rồi hắn đang cố tìm dấu vết gì đó sót lại trong cuốn sách này, “Cảm giác khó chịu của cậu xuất hiện ở cả tầng sáu hay chỉ trong phòng 616 thôi?”
“Cả tầng sáu luôn.” Trong miệng Kha Tầm toàn là cái vị vừa đắng vừa mát của viên thuốc kia, cảm thấy đầu óc cũng thư thái hơn một chút, “Ông già bảo vệ dùng từ chuẩn thật, đúng là áp lực hoảng sợ, cảm giác như đầu mình bị cái thuyền đập vào, không nhấc nổi cổ dậy.”
Vệ Đông cũng gật đầu lia lịa, báo cáo cho sếp: “Tôi cũng thế, chẳng qua bị nhẹ hơn cậu ta, giống như đầu bị bình ga đập vào ấy.”
Mục Dịch Nhiên bỏ qua mấy câu so sánh vớ vẩn, rót một cốc nước ấm từ trong phích đưa cho Kha Tầm: “Phòng 616 đã xảy ra biến đổi thế nào?”
Kha Tầm nhìn cốc nước kia mà hớn hở hết cả lên, cậu trả lời: “Phải, Chu Hạo Văn còn lấy thước thẳng đo mẫu cho tôi xem, tường bao ngoài căn phòng đều nghiêng vào bên trong. Nhưng mặt trong, cũng chính là cửa ra vào và cửa sổ nhỏ thì không xảy ra chuyện gì.”
Kha Tầm bưng cốc nước thủy tinh trên bàn lên, tuy nước trong cốc còn nóng nhưng Kha Tầm vẫn rất hí hửng phấn chấn, ngất ngây thổi nguội: “Có phải anh bỏ thêm bột cam vào cho tôi không?”
Mục Dịch Nhiên buông mi: “Nước ở nơi này vốn có màu trắng đục.”
Vệ Đông cảm thấy mình lại vừa bị tọng cơm chó, ánh mắt quyết đoán chuyển ra ngoài cửa.
“Ở cả đây à?” Sa Liễu đột nhiên xuất hiện.
Vệ Đông cũng chẳng hiểu từ “cả” kia có bao gồm cả mình không.
Sa Liễu đi vào trong phòng, trực tiếp đóng cửa lại.
Ba người đàn ông trong phòng nhìn chằm chằm cô ta, chẳng hiểu cô gái này định nói gì nữa.
Sa Liễu tựa lưng lên cửa: “Đêm qua có một chuyện rất đáng sợ xảy ra trong phòng chúng tôi.”
Kha Tầm nhấp một ngụm nước nóng hổi: “Sao vừa nãy cô không nói ở dưới tầng?”
“Tôi sợ Cầu Lộ bị dọa, chị ta nhát gan, nếu shock quá lại hỏng chuyện.” Sa Liễu có làm gì cũng luôn biện ra cho mình một lý do phù hợp.
Mục Dịch Nhiên hỏi thẳng: “Có chuyện gì xảy ra?”
Sa Liễu nhìn lướt qua căn phòng, ánh mắt dừng lại ở đôi dép đỏ trên giá dép, sau đó tự động đứng lùi ra xa theo bản năng: “Nửa đêm ngày hôm qua, khi hai cô gái phòng 402 tới gõ cửa phòng chúng tôi thì lúc đó tôi chưa ngủ, nhưng không dám động đậy cũng không dám đóng mở cửa gì, chỉ ngồi lì trong bóng tối, nhìn ra ngoài hành lang qua cánh cửa sổ nhỏ —— bên phòng chúng tôi không có rèm.”
Mấy người im lặng nghe cô ta nói.
“Lúc đó hai cô gái kia rất sốt sắng, dùng điện thoại chiếu cả vào trong phòng chúng tôi, kết quả là chiếu được một thứ trong phòng…”
Vệ Đông nhát nhất, chạy sang ngồi chen chúc cùng một chiếc ghế với Kha Tầm: “Đm, cô nhìn thấy cái gì?”
“Có một người đang ngồi trên bồn cầu ngay cạnh cửa sổ.” Giọng Sa Liễu thấp lại, “Hơn nữa nhìn từ góc ngoài cửa sổ thì không nhìn đến được người đó.”
Không chỉ Vệ Đông, Kha Tầm nghe xong cũng hoảng: “Ai?”
Vệ Đông: “Đậu má, sao phòng cô còn có cả bồn cầu?”
Mục Dịch Nhiên: “…”
Sa Liễu đẩy kính như đang điều chỉnh lại cảm xúc: “Tôi cũng thấy rất quái, trong phòng chúng tôi có một cái bồn cầu rất lớn, giống như một cái xí bệt, tối hôm qua khi ánh sáng điện thoại chiếu vào thì có một người phụ nữ ngồi trên bồn cầu, đó là một người phụ nữ có mái tóc trắng xóa rối bù, toàn thân trắng toát.”
Dù đã trải qua hai bức tranh kinh dị trước đó nhưng Vệ Đông vẫn bị người phụ nữ ngồi bồn cầu “tóc bạc trắng toát” kia dọa cho cứng người: “Ầy… Cô nhìn rõ không vậy?”
“Tôi cũng không dám nhìn nhiều, khi đó sợ tới độ nhắm nghiền hai mắt,” Sa Liễu vẫn còn chưa hết sợ, “Sau khi hai cô gái kia rời đi thì căn phòng vẫn không có động tĩnh gì, một lúc lâu sau tôi mới lén mở mắt ra nhìn, người phụ nữ trắng toát kia đã biến mất.”
Kha Tầm nhét thêm hai viên Danshen Diwan vào miệng, hắng giọng hỏi: “Cô nghĩ người phụ nữ kia là thực thể hay chỉ là luồng khí gì đó thôi?”
“Tôi cũng không rõ nữa, tôi chỉ nhìn lướt qua thôi.” Sa Liễu cắn môi, “Có điều tôi khá chắc người đàn bà đó chính là người đã ở trong phòng 410 hồi trước.”
Vệ Đông sợ hãi một hồi, nhưng giờ lại đánh bạo nghĩ thầm: có khi cái bồn cầu kia là tài sản riêng của bà ta…
Sa Liễu nói tiếp: “Hôm qua khi vừa vào nhà, tôi đã nhìn thấy vài sợi tóc bạc rất dài vướng trên chiếc lược ở bàn trang điểm, hẳn là tóc của bà ta.”
“Bàn trang điểm?” Tuy Mục Dịch Nhiên không lý giải được mấy chuyện ma ma quỷ quỷ nhưng vẫn hỏi một câu kinh điển, “Trong gương có bóng dáng người đàn bà kia không?”
“Không, bàn trang điểm không có cả gương.” Sa Liễu cũng cảm thấy chuyện này kỳ lạ, “Rõ ràng là đã gỡ cái gương vốn có của bàn trang điểm xuống, có rất nhiều dấu vết để lại.”
Ban đầu Vệ Đông cảm thấy ở tầng sáu là xui xẻo nhất, hiện tại lại cảm thấy phòng của người khác mới ào ạt nguy cơ: “Thế còn về cái người… phụ nữ màu trắng kia… Cô nói cả người bà ta tráng toát là vì bà ta mặc đồ màu trắng sao?”
“Tôi không biết, tôi cũng không dám nhìn kỹ, dù sao thì cả người đều trắng bệch, mặt cũng trắng, trắng như người tuyết ấy.” Sa Liễu bỗng cảm thấy hơi buồn nôn.
“Ngoại trừ cái đó thì còn gì lạ nữa không?” Mục Dịch Nhiên hỏi.
Sa Liễu không nhịn được mà nôn khan: “Tôi mất ngủ cả đêm, tầm nửa đêm về sáng thì có nghe thấy cửa phòng chúng tôi mở ra đóng vào hai lần, tuy rất nhỏ nhưng vì ban đêm nên vẫn nghe thấy.”