Bước Chân Qua Vũng Nước Đỏ

Chương 10: Hoàng




Vết thương của Hoàng không quá nghiêm trọng, Thích xoa thuốc và băng bó chút ít là xong.

"Vết thương ngoài da thôi, anh có thể về." Thích vừa sắp xếp thuốc thang vừa nói.

"Ồ. Xem ra không thể nhập viện rồi."

Kế hoạch xâm nhập điều tra của Nguyên lẽ ra đã bị phá sản. Hoàng thì chẳng có biểu hiện gì chán nản cả. Dù sao, anh đến Chuẩn Xác là do bị ép buộc mà.

Bỗng nhiên, Thích vung tay, đống giấy tờ bay lộn xộn đầy phùng rồi che lấp camera. Hoàng còn đang bất ngờ với hành động đó thì Thích lại khuỵu gối xuống trước mặt Hoàng, tỏ vẻ cung kính.

"Tham kiến Vương Tử." Thích thực hiện nghi thức bài bản trong cung đình. Mặt chưa được người bề trên cho phép thì chưa ngẩng lên.

"Nhầm người rồi anh trai ơi." Hoàng bình thản xua tay.

"Năm ngoái, tôi được xếp vào đội ngũ do Ngài dẫn dắt. Ngài không nhớ tôi chứ tôi thì nhớ ngài như in. Vương tử, xin hãy hồi cung. Chúa Thượng ngày đêm mong ngóng người."

"Được rồi được rồi." Hoàng thở dài, anh biết mình chẳng thể qua mắt Thích. "Đứng dậy đi. Anh có vẻ thuộc cấp Kim Cương nhỉ?"

"Vâng." Thích đứng dậy nhưng vẫn hơi nghiêng người, phận bề tôi nên đương nhiên không thể đối mặt ngang hàng.



"Đừng có nói với ai nhé. Tôi sẽ về khi tôi muốn."

"Tuân lệnh. Trước mắt, Ngài có muốn ở lại bệnh viện? Tôi sẽ thu xếp cho Ngài một phòng riêng cao cấp."

"Ờ, thế cũng được." Nói xong, Hoàng cất bước rời phòng, việc tiếp theo để Thích lo liệu. "À, còn nữa. Nanh quỷ ở đây mạnh đấy. Dù cấp Kim Cương cũng phải cận thận vào."

"Vâng."

Thoạt đầu nghe Hoàng nói, Thích ngạc nhiên lắm. Lần đầu Hoàng tới Chuẩn Xác, không những biết ở đây có nanh quỷ mà còn ước chừng sức mạnh của chúng. Song, Thích gật đầu nhớ lời nhắc nhở. Người đứng trước mặt anh là kiếm sĩ huyền thoại, cảm nhận được nanh quỷ hay làm được điều tuyệt vời gì đó tương tự thì cũng đâu có khó hiểu.

Sau đó, Hoàng được y tá dẫn đến phòng bệnh riêng. Thích bước đến trò chuyện với "thân nhân" của Hoàng. Thích nhìn Hữu, lòng dấy lên chút khó chịu. "Một tên thợ săn nhỏ con, lại còn non, tại sao Vương Tử lại đi cùng hắn?"

Khuê Đài đã bị tiêu diệt. Hữu mệt lả nằm bẹp luôn ra đất. Có vẻ cùng lúc quá nhiều bộ phận hóa động vật đã khiến Hữu cạn kiệt sinh lực.

Thích lại nhìn Hữu, ấy vậy mà lại cong mép miệng lên. Câu hỏi mà anh tự đặt ra giờ đã có lời đáp.

"Nè, anh mau chóng quay lại bệnh viện đi. Theo lời của ả Khuê Đài, vẫn còn nanh quỷ ở đó. Tôi lo cho Nguyên quá."

"Ờ, nhưng đừng lo quá, còn người đó nữa mà." Thích bước đến dìu Hữu đứng dậy, những con dao trên mặt đất dần biến mất.

"Ai cơ?" Hữu ngây ngô.

Thích choàng tay Hữu lên vai mình, đèo nhau bước về Chuẩn Xác. Trên đường đi họ bàn luận rất nhiều điều về vấn đề con người biến thành nanh quỷ. Để làm rõ chuyện, Thích cũng chẳng cần che giấu thân phận nữa, họ sẽ đến tra hỏi thẳng mặt viện trưởng Tiến. Nếu các bệnh nhân nan y đột nhiên khỏi bệnh là do biến thành nanh quỷ, viện trưởng chắc chắn có liên quan. Bệnh viện Chuẩn Xác được người dân tin tưởng, ông ta là người hưởng lợi nhất rồi.

Nhưng dẫu gì ông Tiến là con người, tại sao có thể tiếp tay hay hợp tác với nanh quỷ được chứ?

* * *

Khuê Đài không nói xạo, ở Chuẩn Xác vẫn còn nanh quỷ, bậc ba luôn. Hắn tên Cự Thạch, đang đứng trên sân thượng ngắm nghía hai thợ săn cấp Vàng nằm la liệt. Mái tóc Nguyên vốn đen mượt, giờ đang dần nhuộm đỏ.



Nguyên giương súng bắn Cự Thạch, hắn liền tạo bức tường bằng đá trước mặt để chặn viện đạn ngay.

"Chán quá. Nếu bọn mày chả còn gì đặc sắc thì tao ăn nhé?" Cự Thạch thở dài, ung dung phủi bụi trên đống cơ bắp to như ngọn đồi của mình.

Mẫn chưa chịu thua gắng gượng đứng dậy. Dù toàn thân ê ẩm, máu chảy dài nhưng với những hơi thở cuối cùng anh nhất định phải thể hiện được sự nam tính của mình. Từ trong lưng áo, Mẫn rút đồng loạt hai thanh kiếm rồi đứng chắn trước Nguyên, vào tư thế săn sàng nghênh chiến.

"Chạy đi! Tìm bác sĩ Thích, chỉ có ngài ấy mới đánh bại hắn. Tôi sẽ mở đường."

"Bớt đùa. Thêm chục người như anh chưa chắc cầm chân được đâu. Tôi không thể bỏ anh lại." Nguyên có nghe lời Mẫn bao giờ, cô cũng gồng mình đứng dậy đối mặt với Cự Thạch, can trường không sợ chết.

"Thật nực cười. Cứu viện của bọn mày hẳn đã thành cái xác khô dưới chân con ả Khuê Đài rồi." Đối với Cự Thạch, những lời nói vẻ vang của thợ săn chỉ là lời nói nhảm.

Hắn hất tay về phía trước, sân thượng mọc lên ngọn núi đá hất tung Nguyên lên không trung. Tiếp theo, ngọn núi tách thành từng tảng nặng nề đập vào người Mẫn. Chưa dừng lại, đống đá rơi xuống đè bẹp chàng thợ săn, tình thế cứ ngỡ Tề Thiên và núi Ngũ Hành. Phải rồi, là "hành"! Mẫn và Nguyên vị Cự Thạch hành cho ra bã mà lại chẳng thể phản kháng chút nào. Chênh lệch sức mạnh giữa tam sắc nhãn nanh quỷ và thợ săn cấp vàng là quá lớn.

Nguyên rơi xuống, không biết bao nhiêu khúc xương của cô đã gãy đã vỡ rồi. Nguyên với tay gạt bỏ những lớp đất đá để cố cứu Mẫn ra khỏi cảnh bẹp dí.

"Chạy.. đi." Mẫn hổn hển nói những lời cuối.

"Nếu muốn chạy thì anh chạy đi! Vì anh khoẻ hơn tôi, nhanh hơn tôi."

Đống đất đá chợt tách ra, tạo lực đẩy hất văng Nguyên.

Cự Thạch cảm thấy xót thương giúp gỡ bỏ ngọn núi Ngũ Hành.

Làm gì có chuyện đó!

Hắn biến đống đá thành những viên nhỏ hơn nhưng mang những mũi nhọn hoắt, phóng tất cả vào Mẫn. Bất ngờ, Nguyên lao vào che chắn. Máu văng tung tóe. Những mảnh đá ghim sâu vào từng thớ thịt. Cơ thể ngọc ngà của cô thiếu nữ giờ phủ đầy bảo màu máu tươi, đỏ cả một vùng đêm đen tĩnh mịch.



"Cô bị điên à?" Mẫn ngỡ ngàng trước sự liều mạng của Nguyên, cứ thế này cả hai đều sẽ chết.

"Tôi nghĩ mình từng nói điều này." Sinh mệnh của Nguyên như tờ giấy đang dần bị cháy thành tro nhưng Nguyên vẫn trưng ra nụ cười đầy tự hào. "Để bảo vệ người khác, tôi sẵn sàng hi sinh cái mạng này! Đó là chức trách của thợ săn nanh quỷ."

Máu tiếp tục tuôn ra, Nguyên quỳ bệt xuống đất. Đôi mắt đờ đẫn mất dần nhận thức. Mẫn tiến tới bế lấy cô quay người bỏ chạy.

Nguyên chợt thều thào thêm.

"Tôi đoán.. tôi nghĩ.. tôi hi vọng.. rằng.. mình vẫn còn con át chủ bài!"

"Hả?"

Đoàng! Lần này không phải tiếng súng nữa mà là một tia sét loé sáng rạch ngang cả bầu trời âm u. Âm thanh rền vang rung chuyển cả mặt đất. Như báo hiệu cho sự thức tỉnh của thần linh! Như tiếng gầm thét của cơn thịnh nộ tột cùng! Như màn trỗi dậy của một huyền thoại bị chôn vùi bởi quá khứ đau và thương.

Hoàng hất phăng tấm chăn, ngồi trên khung cửa sổ. Đôi mắt vô thức nhưng lại chất chứa rất nhiều thứ mông lung. Bên trong tâm trí anh cũng đang có một trận chiến.

Mắt Hoàng hướng lên bầu trời đang giăng đầy những lớp mây đen mù mịt. Đằng sau đó là thứ ánh sáng hiền dịu.

Hoàng muốn ngắm trăng. Ánh trăng vẫn luôn ở đó, chỉ là đang bị che đi thôi.