Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

Chương 166




(*) Lái máy bay: chỉ hành động liên quan đến tình dục:))))

Trì Vãn Chiếu đã sớm nghĩ đến Khổng Hi Nhan rồi sẽ phát hiện ra phòng tranh.

Nhưng không ngờ nàng còn chậm hiểu hơn cô nghĩ nhiều, đến tận hôm nay mới phát hiện ra.

Cô đứng ở cửa, nhìn Khổng HI Nhan khẽ run hai vai cùng với cánh tay đang che miệng không dám kêu lên, chiếc túi Trì Vãn Chiếu cầm phát ra tiếng sột soạt, Khổng Hi Nhan lập tức quay đầu nhìn, hai mắt ửng đỏ, trong mắt mang lệ.

"Hi Nhan..."

Trì Vãn Chiếu vừa mở miệng liền bị Khổng Hi Nhan lấp đầy cõi lòng, nàng không kìm được ôm chặt cô, ướt át truyền đến nơi bả vai, Khổng Hi Nhan vẫn đang run rẩy, một tay Trì Vãn Chiếu ôm eo nàng, tay còn lại nhẹ vỗ về lưng nàng.

Giọng nói Khổng Hi Nhan khàn khàn, có mấy phần kìm nén vì đang khóc: "Trì Vãn Chiếu, chị bị ngốc ư?"

"Chị đúng là đồ ngốc mà!"

Nói xong nàng lại lắc đầu: "Không đúng, em mới là đồ ngốc, em mới ngốc..."

Khổng Hi Nhan hung hăng ôm chặt eo Trì Vãn Chiếu, vốn dĩ tưởng rằng những quyển kí họa nhìn thấy ở nhà bên kia đã khiến nàng rất xúc động rồi, thì ra không phải vậy, cảm xúc lúc ấy kém xa hiện tại. Tình cảnh trước mắt mới khiến nàng chấn động, cảm giác có một cái chuông lớn đánh vào lòng ngực khiến nàng không thể diễn tả bằng lời, chỉ muốn ôm lấy cô, ôm chặt cô, trong đầu nàng lóe lên ý nghĩ điên cuồng, hai mắt cũng đỏ ngầu.

Trì Vãn Chiếu tùy ý nàng ôm chặt, cô vỗ về lưng Khổng Hi Nhan, lòng bàn tay sưởi ấm xuyên qua quần áo chạm vào da thịt, Khổng Hi Nhan thoáng tách ra một khoảng, ngẩng đầu nói: "Chị không có gì muốn nói với em ư?"

Trì Vãn Chiếu cúi đầu, chóp mũi cọ xát gò má nàng: "Chị có, rất nhiều."

Đôi mắt sáng chất chứa tâm tình lẫn lộn không tên, ánh mắt chăm chú khóa lại dung nhan xinh đẹp của nàng, không bỏ qua bất kỳ nét mặt nào, Khổng Hi Nhan đối mắt với cô, nuốt nước miếng, chủ động đi lên, hôn môi cô, trầm giọng nói: "Em cũng thế, em cũng có rất nhiều lời muốn nói, Tiểu Vãn, em..."

Trì Vãn Chiếu siết chặt eo nàng, gọi một tiếng: "Hi Nhan."

Khổng Hi Nhan im bặt, nàng nhìn ánh mắt cô, máu trong cơ thể như sôi lên, đang cuồng hoan, đang náo động, thân thể bắt đầu nóng lên, thiêu đốt lý trí, trong lòng lẫn trong mắt, tất cả đều là người này.

Tiểu Vãn.

Tiểu Vãn của nàng.

Nơi da thịt hai người ma sát với nhau càng trở nên nóng hơn, hai tay Trì Vãn Chiếu vẫn ôm eo Khổng Hi Nhan, cô ghé đến bên tai nàng, âm thanh nhịn xuống đã lâu, kiềm nén nói: "Hi Nhan, chị yêu em!"

Khổng Hi Nhan bối rối một hồi, ngay cả động tác cũng dừng lại, nàng ngước mắt nhìn ánh mắt chân thành của Trì Vãn Chiếu, niềm vui như thủy triều dâng lên bao phủ hoàn toàn lấy nàng, khiến nàng luống cuống tay chân, không biết nên phản ứng ra sao.

Và rồi khóc không thành tiếng!

Âm thanh của nàng nho nhỏ, mềm mại, như mèo kêu khiến người nghe ngứa ngáy trong lòng, nàng vẫn ôm Trì Vãn Chiếu, dựa vào bả vai cô mà khóc, Trì Vãn Chiếu chỉ cảm thấy cõi lòng tê tại, có cảm giác muốn hung hăng bắt nạt nàng quanh quẩn mãi không tan đi.

Bàn tay vỗ về sau lưng nàng dừng lại, hạ xuống hai bên, cầm lấy cánh tay nàng, kéo nàng ra tạo một khoảng cách, sau đó đối diện với bờ môi còn đang nức nở của nàng, mạnh mẽ hôn xuống.

Âm thanh trong phòng thay đổi, Yên Yên tò mò nhìn hai người, lắc lắc đầu nhảy ra khỏi phòng.

Khổng Hi Nhan cũng nhanh chóng phản ứng lại, nàng điên cuồng như thú nhỏ thỏa thích gặm cắn Trì Vãn Chiếu, ngón tay linh hoạt cởi từng lớp áo trên người cô xuống, đầu ngón tay run run, Trì Vãn Chiếu cũng để mặc nàng làm vậy, cho nàng thỏa sức làm càn.

Trong phòng tranh không mở đèn, ánh sáng rất mờ, nhưng Trì Vãn Chiếu đã nắm rõ mọi thứ trong lòng, thậm chí cô nhắm mắt cũng biết nơi để đồ, cô ôm Khổng Hi Nhan, vừa hôn nàng vừa cởi khóa, đến khi hai người đảo qua lại hai vòng, cuối cùng cũng trần trụi ôm lấy nhau.

Khổng Hi Nhan hỗn loạn bước theo Trì Vãn Chiếu, mãi đến khi nàng ngồi lên một cái giá vẽ.

Giá vẽ dùng để đặt bảng vẽ, tấm lưng trắng mịn của nàng dựa vào bảng vẽ lành lạnh, làn da tiếp xúc với cảm giác mát mẻ khiến nàng không nhịn được khẽ rùng mình, nàng nép vào trong lòng Trì Vãn Chiếu, giọng nói thỏ thẻ: "Giá vẽ hỏng mất..."

Hơi thở Trì Vãn Chiếu như hoa lan, âm thanh trầm thấp: "Không đâu."

Mà có hỏng hay không, Khổng Hi Nhan cũng không rảnh để suy nghĩ nữa.

Nàng bị kẹp giữa Trì Vãn Chiếu và bảng vẽ, ngửa đầu lên, ngón tay luồn vào mái tóc Trì Vãn Chiếu, thân thể hưng phấn vô cùng, đến mức có thể cảm nhận rõ nét từng cái chạm vào.

Trì Vãn Chiếu thấy vậy hơi lùi lại hai bước, cúi người nhặt túi dưới chân lên, Khỏng Hi Nhan nghe thấy tiếng sột soạt, mở mắt nhìn xem.

Trong căn phòng tối, không nhìn rõ đồ vật, chỉ mơ hồ thấy trong tay Trì Vãn Chiếu đang cầm gì đó, còn hơi sáng, nàng cắn môi gọi: "Tiểu Vãn?"

Trì Vãn Chiếu ừm một tiếng, hai bước liền đứng trước mặt nàng.

Khổng Hi Nhan đang ngồi trên giá vẽ, cả người dựa vào sau, nửa nằm nửa ngồi trên bàn vẽ, giờ phút này mái tóc dài đen như mực tán loạn trên giấy, xinh đẹp không tả nổi, Trì Vãn Chiếu chỉ khẽ liếc nhìn, con ngươi lập tức co rút.

Cô mở thứ trên tay, cảm xúc mát lạnh đi từ ngực Khổng Hi Nhan lan xuống.

Nàng không nhịn được thở ra: "Tiểu Vãn!"

Trì Vãn Chiếu đi đến, đặt chiếc lọ ở một bên trên giá vẽ, lòng bàn tay ấm áp xoa nơi có chất lỏng, tinh tế vẽ trên ngực, dùng sức nhào nặn, nghe thấy tiếng nói yếu ớt của Khổng Hi Nhan, bàn tay đi xuống, xuống nữa, cuối cùng đi vào vực sâu vô hình.

Làn da Khổng Hi Nhan ửng đỏ hết cả, nàng cắn môi, đôi mắt ươn ướt hồng hồng, giọng nói "ưm...a" khe khẽ, hai tay nàng vòng ôm cổ Trì Vãn Chiếu, kéo cô đến gần, lung tung hôn lên má, vành tai, điên cuồng đòi hỏi.

Một tay Trì Vãn Chiếu vỗ về bờ vai nàng, an ủi tâm trạng, hai mắt Khổng Hi Nhan có chút mờ mịt, nàng phát hiện cơ thể có cảm giác khác thường truyền đến.

Trì Vãn Chiếu nhìn ánh mắt mông lung của nàng, tay dùng sức, cơ thể Khổng Hi Nhan căng thẳng, nàng cắn chặt hõm vai Trì Vãn Chiếu, hai người đều thở hắt ra một tiếng.

Cửa phòng chẳng biết từ lúc nào bị khép lại, không còn ánh sáng bên trong, hai thân thể quấn chặt lấy nhau, trong không khí có hương thơm lan tỏa càng lúc càng nồng, đồ trong túi lần lượt bị Trì Vãn Chiếu lấy ra, tiếng chống cự của Khổng Hi Nhan càng lúc càng nhỏ, cuối cùng ẩn vào trong đêm tối.

Thật lâu không dừng lại.