Bước Vào Nhà Tôi Thì Em Phải Làm Vợ Tôi

Chương 35: Đi chơi cùng Lý Tuệ Nhi




Tôi nghe chị Tuệ Nhi thuyết phục và chị ấy cũng nói là sẽ xin Lý Thế Bảo giúp tôi nên tôi cũng không sợ bị anh ta trách phạt, nên tranh thủ đi thay đồ.

Xong rồi thì chúng tôi cữi chiếc xe máy lâu rồi không chạy của chị Tuệ Nhi đi chơi, chúng tôi đến một quán trà sữa mua trà sữa ăn và tâm sự.

Chị Tuệ Nhi có vẻ buồn lắm nên hỏi tôi:

- Em có từng thích ai chưa?

- Dạ chưa ạ. Sao chị lại hỏi em như vậy?

- Bởi vì chị không biết cảm giác của chị đối với Trương Kiến Văn là như thế nào?

- Anh ấy làm gì khiến chị buồn à?

- Không có, chỉ là mấy hôm nay anh ta tránh mặt chị nên chị rất khó chịu.

- Sao lại như vậy? Hai người cãi nhau à?

- Anh ta bắt gặp người yêu cũ của chị ôm chị, rồi anh ta tức giận đánh nhau với người kia sao đó về cãi nhau với chị rồi tránh mặt chị mấy hôm nay luôn.

- Giờ chị có thấy nhớ anh ấy không?

- Cũng có, nhưng mà chị không biết chị có thích anh ấy không nữa.

- Vậy thì chị nói chuyện thẳng thắn với anh ấy đi, dù gì hai người cũng là vợ chồng, ở cạnh nhau xuốt cũng có tình cảm à.

Chị Tuệ Nhi nghe tôi nói chuyện y như một chuyên gia tâm lý tình cảm vậy haha.

Hai chị em uống xong thì đã đến giờ trưa hai chị em đến quán hải sản ăn, rồi ăn đồ nướng nữa rất vui vẻ. Không để ý đến khi cầm điện thoại lên xem thì tôi thấy tin nhắn của Lý Thế Bảo:

“Em đang ở đâu? Em đi cùng với Tuệ Nhi à?”

Vội trả lời lại vì tôi thấy thời gian tin nhắn đến là một tiếng trước:



“Vâng, chị Tuệ Nhi có nói là đã hỏi anh rồi.”

Tôi cứ nghĩ là Lý Thế Bảo không trả lời thì anh ta gửi tin nhắn đến:

“Hai người con gái đi chơi không an toàn, em bắt định vị gửi cho tôi mỗi khi đi đến đâu để tôi còn biết mà yên tâm.”

Tôi không dám cãi và bật định vị chỗ đang ngồi ăn gửi cho Lý Thế Bảo.

Sao khi ăn xong chúng tôi đi đến tiệm làm tóc để gọi đầu massa thư giãn, tiếp đó chị Tuệ Nhi rũ tôi đi làm Nail nghề mà chị ấy đang học.

Và đương nhiên mỗi nơi đi đến tôi đều gửi định vị cho Lý Thế Bảo biết, đến cuối cùng dường như chị Tuệ Nhi còn chưa hết buồn mà chỡ tôi đến clup chơi.

Má ơi tôi mà gửi định vị ở đây chắc Lý Thế Bảo sẽ sử tử tôi chết, nên tôi từ chối đi vào nói:

- Chị ơi em không đi vào đâu, ở đây phức tạp lắm mình không nên vào về hé chị?

- Thôi đã đến thì vào chơi cho biết ai không có lần đầu tiên, vậy nên thử thôi.

Nhìn lại trang phục hai đứa tôi không đúng lắm tôi định lấy cớ nói và tôi cũng thật sự lo lắng:

- Chị ơi ở đây không tốt lắm đâu ạ?

- Sợ gì chứ, chúng ta vào chỉ uống nước ngọt thôi sợ gì, nước ngọt thì không say đâu hì hì.

- Nhưng mà…

- Đi chị đang rất buồn hay em không thương chị.

Chị Tuệ Nhi đã nói vậy rồi cuối cùng tôi cũng bị thuyết phục, hai chị em kiếm một bàn ở trong góc ngồi nói chuyện, tranh thủ tôi lấy điện thoại gửi định vị cho Lý Thế Bảo.

Phục vụ đến hỏi chúng tôi uống gì và sao khi phục vụ bưng nước trái cây lên thì chị Tuệ Nhi buồn bực nói:

- Em xem hắn ta giận gì chứ? Không chịu nghe chị giải thích mà trốn biệt mấy hôm nay, xem có tức không chứ, tức chết đi được.

- Thôi chị đừng buồn nữa mà.



Rồi hai chị em ngồi tâm sự tiếp cũng không để ý đến xung quanh, thì lúc này có một đám người đến bắt chuyện.

Tôi thấy sợ rồi bởi tôi biết ở những nơi thế này rất nhiều tên không đàn hoàng và phức tạp lắm bởi vậy lúc đầu tôi không chịu vào.

Một người đàn ông trong đám lên tiếng:

- Hai em đang buồn à? Có muốn tụi anh cùng ngồi tâm sự không?

Tôi sợ hãy và đứng phía sau chị Tuệ Nhi tôi không muốn có rất rối, nếu không Lý Thế Bảo sẽ xử đẹp tôi cho coi. Lúc này chị Tuệ Nhi lên tiếng:

- Cút đi chỗ khác chúng tôi không rảnh nói chuyện với mấy người.

- Ê cô em xin đẹp sao lại tức giận rồi, không tốt một chút nào.

Một tên trong nhóm vừa nói vừa đi sát lại hai chúng tôi đang ngồi, chị Tuệ Nhi nắm tay tôi chuẩn bị bước đi thì có một tên nắm tay chị ấy lại nói:

- Em gái xinh đẹp mà tức giận không hay, em cứ ngồi đây đi mà.

Lời qua tiếng lại cuối cùng bọn chúng nói chỉ muốn mời chúng tôi một ly nếu không thì chỉ cần cụng ly với bọn chúng là được.

Chị Tuệ Nhi đồng ý uống hết ly nước của mình, tôi cũng cầm ly của mình lên uống, xong hết thì chúng tôi định bước ra về.

Nhưng bọn chúng quây quanh chúng tôi cản không cho bước đi, lúc này tôi thấy chị Tuệ Nhi tức rồi không lẽ xấp có đánh nhau, thì lúc này giọng nói lạnh lùng thốt lên:

- Chúng bây định làm gì người của tao?

Nghe giọng rét người tôi quay qua nhìn thì, tôi thấy chồng của chị Tuệ Nhi đến và Lý Thế Bảo, chắc hai người họ đến đây do tôi đưa định vị cho Lý Thế Bảo.

Bọn chúng vừa quay qua thấy hai người họ thì biết là không nên đụng vào đành xin lỗi rồi bỏ đi:

- Chúng em xin lỗi, chúng em có mắt mà không biết thái sơn, chúng em đi đây.

Bọn chúng ở thành phố này nói đến Trương Kiến Văn và Lý Thế Bảo ai không biết họ là những CEO lạnh lùng tàn khốc, không nên đụng vào, người vừa có tiền vừa có quyền đụng vào không què cũng xụi, nên chạy trước cho chắc.