Bước Vào Nhà Tôi Thì Em Phải Làm Vợ Tôi

Chương 40: Hôn mê




Sao khi Khả Hân được đưa vào phòng cấp cứu thì, người của anh cũng báo tin tức cho Lý Tuệ Nhiên và Lý Tuệ Nhi hay bởi vì nhìn thấy sự im lặng u ám của anh nghiêm trọng quá nên họ lo lắng.

Ba Lý đang đi du lịch nên hiện tại họ không cho hay, nhưng có lẽ một trong hai vị tiểu thư sẽ gọi cho ba mẹ Lý biết, bởi vì thật sự cả nhà anh ai cũng thương Khả Hân cả, họ coi Khả Hân như một thành viên trong nhà, nên khi biết cô gặp chuyện ai cũng lo lắng hết.

Tuệ Nhiên định công tác xong đi chơi vài hôm mới về nhưng khi nghe tin cũng tức tốc đặt vé máy bay sớm nhất quay về, may mắn là thành phố cô đang công tác bay 30 phút là về đến rồi.

Hiện tại vợ chồng Lý Tuệ Nhi đã có mặt ở bệnh viện, thấy trên người Lý Thế Bảo toàn là máu Lý Tuệ Nhi hỏi:

- Anh hai, anh có sao không? Có bị thương không? Máu này là…?

Lúc này Lý Thế Bảo mới ngước mắt lên nhìn Lý Tuệ Nhi, mọi người có mặt ai cũng hết hồn, bởi lần đầu tiên họ thấy nước mắt của Lý Thế Bảo rơi.

Đúng vậy, anh đã khóc khóc thật rồi, lần đầu tiên trong đời anh sợ mất đi một người như vậy, Lý Tuệ Nhi dịu dàng nhẹ nhàng nói:

- Anh hai à, anh phải mạnh mẽ lên, anh mạnh mẽ Khả Hân mới không lo lắng mà tỉnh lại anh hiểu không? Giờ anh có thể kể cho em và Kiến Văn nghe là có chuyện gì sải ra hay không?

Lý Thế Bảo ôm em gái mình rung rẫy nói:

- Tuệ Nhi anh rất sợ, cô ấy chảy rất nhiều máu mà cây giao đó lại đâm ngai tim của cô ấy, anh thật sự rất sợ.

Trương Kiến Văn thấy vậy đi lại đở anh lên ngồi lên ghế để anh bình tĩnh lại, Lý Tuệ Nhi khi nghe anh hai nói như vậy thì cũng rất lo sợ, nước mắt cũng sực trào nhưng cố gắng bình tĩnh.

Lúc này có tiếng bước chân chạy riết đến, là Lý Tuệ Nhiên chạy vào, khi biết tin cô tức tốc mua vé máy bay để về may mắn lúc ra phi trường có người bỏ vé nên Tuệ Nhiên lập tức mua bay về mắt 30 phút và chạy đến bệnh viện liền.



Đến khi tâm trạng ổn định hơn một chút Lý Thế Bảo mới kể lại cho mọi người nghe:

- Hôm qua khi đi cùng Kiến Văn đến nơi đưa hai người về, anh đã đưa Khả Hân về chung cư của anh ở, cả ngày hôm nay bọn anh điều ở nhà, tối anh muốn dẫn cô ấy ra ngoài ăn như một buổi hẹn hò cho cô ấy vui.

Ngừng một chút Lý Thế Bảo tiếp tục kể:

- Sao khi đi ăn ra về anh sợ cô ấy đi theo ra bãi giữ xe xa nên nói cô ấy đứng đợi ở cửa, nhưng khi anh ra đến nơi thì không thấy người đâu. Anh lập tức mở định vị thấy cô ấy đang duy chuyển ra ngoại ô thành phố, anh kêu người của anh đi theo và anh đi trước.

Lấy tay vuốt mặt một cái cho bình tĩnh hơn anh tiếp tục:

- Khi tìm đến nơi thì anh thấy 4 người đàn ông người của Hứa Nhã Linh đang định làm nhục cô ấy và quay video lại, anh song vào đánh nhau với bọn chúng thì người của Hứa Nhã Linh cầm giao đâm anh từ phía sau, lúc ấy Khả Hân nhìn thấy và đẩy anh ra hứng trọn con giao đó.

Sao khi kể xong thì anh gục mặt xuống, hối hận nói:

- Phải chi lúc đầu anh đừng kêu cô ấy đợi mà dẫn cô ấy theo ra xe thì cô ấy không bị bắt cóc và sải ra chuyện này, tất cả là do anh tại anh cả.

Khi nghe được đầu đuôi sự việc thì Lý Tuệ Nhi gục đầu vào vài Trương Kiến Văn khóc, bởi cô biết Khả Hân đáng thương đến thế nào giờ lại bị cây giao đó đâm ở tim nên cô rất lo sợ.

Lý Tuệ Nhiên thì mạnh mẽ hơn cô đứng lên tức giận nói:

- Không được con ả Hứa Nhã Linh kia đang ở đâu, em phải đi xé xác cô ta, tức quá mà cô ta có phải là người không vậy? Tiện nhân đó.

Lý Thế Bảo trả lời em gái mình:

- Người của anh đã bắt giữ cô ta rồi, em yên tâm đợi kết quả cấp cứu của Khả Hân xong anh lập tức đến “xử trảm” cô ta.



Quay qua Trương Kiến Văn, Lý Thế Bảo nói:

- Kiến Văn cậu cho tôi mượn phòng giam của cậu để tôi “chơi” với cô ta một chút.

Trương Kiến Văn gật đầu và ra lệnh cho người đem Hứa Nhã Linh về phòng giam trong trụ sở của anh.

Bởi vì vết thương của Khả Hân quá xâu nên ca phẫu thuật kéo dài đến gần sáng vẫn chưa mở cửa, hai chị em Tuệ Nhiên và Tuệ Nhi dựa vào nhau ngủ gục ở băng ghế chờ.

Trương Kiến Văn thì đứng nói chuyện và an ủi Lý Thế Bảo, anh nói:

- Cậu đừng lo lắng quá, cô bé đó hiền lành ơn trên sẽ phù hộ cho cô ấy được bình an. Nên cậu đừng lo lắng quá.

Lý Thế Bảo gật đầu nhưng không trả lời. Lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, ai cũng tỉnh táo chạy lại xem, vị bác sĩ trẻ nhưng giỏi nhất bệnh viện về khoa cấp cứu tháo khẩu trang và hỏi:

- Ai là người nhà của bệnh nhân.

- Tôi, tôi là chồng của cô ấy.

Ai cũng bắt ngờ với câu trả lời của Lý Thế Bảo, nhưng không quan trọng nghe kết quả mới quan trọng, bác sĩ nói:

- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng vì mũi giao quá xâu và rất gần tim, chỉ cần người ra tay mạnh một chút nữa thì đã không thể cứu được cô ấy, thế nên cô ấy đã qua cơn nguy kịch nhưng cô ấy bị hôn mê, khi nào tỉnh lại được thì chúng tôi cũng không chắc chắn, cô ấy được đưa đến phòng hồi sức cấp cứu theo dõi khoảng 8 tiếng nữa nếu ổn định sẽ đưa ra ngoài và người nhà được vào thăm cô ấy.

Nói xong người bác sĩ mệt mỏi bỏ đi, còn Lý Thế Bảo như bị điểm nguyệt không hề nhút nhít.