Bước Vào Nhà Tôi Thì Em Phải Làm Vợ Tôi

Chương 57: Về quê của em




Xuốt ba ngày tôi bị hành lên hành xuống cuối cùng chúng tôi cùng đưa ra một quyết định, mỗi bên nhường nhịn nhau một chút.

Lý Thế Bảo nói:

- Thế này đi bây giờ em vẫn chưa chịu công khai với mọi người, anh thì muốn đến nhà em thăm chú thím của em, sao khi trở về anh sẽ tìm cơ hội nói chuyện của chúng ta hẹn hò cho ba mẹ biết.

Tôi định phản đối lên tiếng:

- Nhưng mà em…

Lý Thế Bảo cướp lời:

- Em cái gì mà em, em không chịu công khai mà nói gì cũng không chịu cứ một mực đồi rời xa anh, nên anh nghĩ bây giờ đến lúc công khai rồi.

Nghe Lý Thế Bảo nói như vậy tôi cũng không dám cãi:

- Sao khi nói chuyện với ba mẹ anh tinh ba mẹ sẽ hiểu và thương em, lúc đó chúng ta cứ hẹn hò đến khi nào em muốn kết hôn thì kết hôn và chúng ta thụ tinh thôi, khoa học bây giờ phát triển biết bao nhiêu người đều có con được đó thôi, còn không nữa thì sao này anh bắt một đứa con của Tuệ Nhiên hay Tuệ Nhi về nuôi là được rồi.

Cuối cùng thì tôi cũng nhường nhịn mà đồng ý bởi vì tôi biết tất cả đều là vì Lý Thế Bảo quá yêu tôi mà thôi và tôi cũng yêu anh ấy rất nhiều.

Sao lần đó chúng tôi không nhắc đến chuyện chia tay nữa, Lý Thế Bảo cũng như bình thường lâu lâu dẫn tôi đi ăn, đi hẹn hò.

Tối hôm nay là thứ sáu chúng tôi đang đi ăn ở quán lề đường vì sở thích của tôi, nên anh ấy cũng đi ăn cùng.

Vừa gọi 2 tô phở đang chuẩn bị nước chấm cho Lý Thế Bảo thì anh ấy nói với tôi:

- Chút về nhà em chuẩn bị hành lý đi sáng mai em và anh lên đường về quê em nhé!

Tôi khá bất ngờ vì tôi không nghĩ hôm đó anh nói thật, tôi hỏi:

- Anh nói thật?

- Thật.

- Em cứ ngỡ hôm trước anh đề nghị với em chỉ là nói chơi thôi.



- Anh nghiêm túc mà, với lại anh cũng muốn đến thăm gia đình chú thím của em, họ thật sự rất tốt với em.

Tôi thật sự rất cảm động, tôi không ngờ Lý Thế Bảo lại yêu tôi nhiều đến vậy. Tôi rưng rưng nước mắt nói:

- Em cám ơn anh.

- Khờ quá anh làm thế vì anh yêu em mà.

- Em cũng yêu anh.

Sao khi ăn xong chúng tôi về nhà sớm để chuẩn bị sáng hôm sau đi sớm, Lý Thế Bảo có nói với tôi là xin ông bà chủ cho tôi nghỉ mấy hôm để đưa tôi về quê thăm gia đình.

Từ quê nhà tôi đến thành phố hiện tại tôi đang ở cũng mắt 2 ngày đi xe, nên Lý Thế Bảo và tôi đi bằng máy bay đến thành phố ở huyện tôi sống rồi đi xe đến nhà tôi khoảng 2 tiếng là đến.

Nhưng không biết sao khi xuống đến trung tâm thành phố huyện của tôi sống trước đây thì có tài xế đến đón.

Đến khi lên xe tôi hỏi ra mới biết là khoảng 1 năm trước Lý Thế Bảo có mở một khách sạn ở trung tâm thành phố này, khách sạn cũng làm ăn tốt nên xe này là người của anh đến đón.

Chạy trên con đường quê mình cảm giác trong lòng rất xuyến sao, cảm giác xa quê hương bây giờ trở về tôi thật sự rất hồi hộp, không biết ở nhà mọi người thế nào rồi.

Khi xe quẹo vô con đường đến nhà chú út tôi quay qua hỏi Lý Thế Bảo:

- Sao anh biết đường vào nhà của chú út em?

- Có chuyện gì của em mà anh không biết đâu bé cưng.

Tôi thật sự rất kinh ngạc, xe dừng trước cửa nhà thì có người ra mở cửa vừa lái xe vào sân tôi đã thấy chú út đứng chông ở cửa rồi.

Khi tôi vừa bước xuống xe thì chú út chạy ra ôm tôi nói:

- Là con Khả Hân con về thật rồi.

Tôi lúc đầu còn kìm chế đến khi nghe chú út nói thì tôi khóc thật sự, chú rung rung xúc động nói:



- Vào…vào nhà đi con.

Rồi quay qua nhìn Lý Thế Bảo nói:

- Mời cậu vào nhà.

Sao đó chú quay vào trong nhà nói:

- Mẹ mấy đứa nhỏ ơi bé Hân về rồi nè!

Thím út của tôi cũng không kìm chế được xúc động chạy ra ngoài thấy tôi thì nước mắt rơi nói:

- Con đi đâu mà mấy năm nay không về cũng không gọi về cho chú thím hay tin tức gì hết trơn vậy?

Lúc này chú út mới nói:

- Bà đừng xúc động vào nhà rồi nói chuyện.

Tôi quan sát xung quanh thì nhà của chú út có về khan trang và cuộc sống tốt hơn lúc trước nhiều, thằng bé mở cổng lúc nãy là con trai út của chú thím 11 tuổi.

Tôi đi mấy năm không về nên vì lâu quá không gặp nó không nhớ tôi, lúc mẹ tôi rước tôi đi nó chỉ mới 5 6 tuổi nên quên cũng phải, nó chỉ gật đầu chào rồi ra nhà sao, lúc này chú út tôi mới lên tiếng hỏi Lý Thế Bảo:

- Cậu đây có phải là người gọi cho tôi nói là sẽ đưa Khả Hân về thăm nhà hôm qua không?

Lý Thế Bảo cuối đầu chào và lên tiếng trả lời:

- Dạ đúng rồi ạ, đáng ra con nên đưa Khả Hân về sớm hơn, như vì con bận quá hôm nay mới đưa về nhà được.

Tôi thắc mắc quay qua hỏi Lý Thế Bảo:

- Anh còn biết luôn số điện thoại của chú út mà gọi à?

Lý Thế Bảo vuốt tóc tôi cưng chiều nói:

- Em còn nhiều chuyện không ngờ lắm, từ từ anh sẽ cho em bắt ngờ.