Buông Tha Cho Ta Được Không

Chương 28




Hắn chạy xe quá nhanh rồi, tuy rằng ta muốn nhắc hắn chạy chậm một chút, nhưng nhìn vẻ mặt giận dữ này của hắn thì có vẻ hắn căn bản sẽ không để ý tới ta.



.

“Đừng, Hàn Phong, ta tự xuống được.”

.

Khi dừng xe trước cửa, thấy hắn lại định ôm ta lên, ta liền ra sức cự tuyệt.

.

“Nhanh lên một chút.”

.

Hắn không nhịn được nói, sau đó hắn vẫn cứ đem ta trở thành nữ nhân mà bế lên.

.

“Không….”

.

“Câm miệng.” Ta vừa định giãy giụa, hắn liền hung dữ trừng mắt với ta.

.

Quên đi, ta có lẽ cứ nên an phận thôi vậy! Nghĩ như vậy, ta tựa đầu vào vai hắn, lẳng lặng nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của hắn.

.

Về đến nhà, tắm rửa xong, lại uống một chút trà nóng mà hắn đưa cho, ta mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

.

“Hàn Phong.” Ta tựa ở đầu giường, nhìn hắn liên tục đọc và ký văn kiện v.v…, đột nhiên có chút cảm khái gọi hắn một tiếng.

.

“Chuyện gì?” Hắn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn ta, sau đó lại vùi đầu nghiên cứu văn bản của hắn.

.

“Mồng mười tháng ba là sinh nhật của ta, ta vốn cho rằng lần này sẽ không phải trải qua nó một mình nữa. Thế nhưng…. ” Nằm ở trên giường, ta kéo chăn lên đến tận cổ, ta rầu rĩ nói.

.

Ta thật không thể nhìn ra biểu tình của hắn lúc này, nhưng sau khi trầm mặc, hắn xốc chăn lên, lấy tay chống đầu lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt hắn khiến ta rất khó hiểu.

.

Sau đó hắn đột nhiên mỉm cười, cởi y phục trên người rồi chui vào chăn nói “Mấy ngày này quá mệt mỏi rồi, ngủ đi!” xong liền ôm lấy ta rồi nhắm hai mắt lại.

.

Bị một loạt hành động của hắn khiến ta có điểm dở khóc dở cười, đang muốn nói với hắn là ban ngày thì ngủ cái quái gì, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt gầy gò của hắn thì ta lại ngậm miệng vào không nói nữa.

.

Đến tột cùng mấy ngày nay ngươi đang làm cái gì vậy, Hàn Phong? Chẳng lẽ thực sự là bởi vì đêm đó ta lộ ra yếu đuối ở trước mặt ngươi đã khiến ngươi mềm lòng đi đối phó Vân gia sao? Nếu thực sự như vậy, rốt cuộc ta phải làm cái gì thì mới có thể trả lại cho ngươi phần chân tình này?

.

Ngón tay nhẹ nhàng quét qua trán hắn, ta lén lút thở dài một hơi.

.

Khi Hàn Phong tỉnh lại thì đã gần năm giờ chiều, ta khép quyển sách đang tranh thủ đọc vì không ngủ được lại, mỉm cười với hắn: “Ngày hôm nay rất cám ơn ngươi.”

.

Nghe ta nói lời cảm tạ, hắn lại nhíu nhíu mày, có chút mất hứng nói:  “Chuyện trong trường học ta sẽ thay ngươi xử lý, về sau không cho phép ngươi tiếp tục đến đó nữa, nhớ kỹ chưa?”

.

“Ân.” Biết hắn lại nghĩ tới chuyện Vân Du Vũ, ta cũng không muốn lại làm hắn giận thêm, vì vậy vội vã gật đầu.

.

“Tuy rằng sinh nhật không có ở cùng nhau, thế nhưng quà tặng cho ngươi ta đã chuẩn bị tốt rồi, tháng tư ta sẽ dẫn ngươi đến lấy.” Sau đó dường như đang nghĩ đến cái gì đó, hắn đột nhiên lộ ra một nụ cười cổ quái, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi ta một cái.

.

Ta tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng đến cuối cùng cũng không có hỏi thêm hắn cái gì cả.

.

Ngày hôm sau, ta không đến trường nữa, một là do Hàn Phong không cho phép, hai là vì sau khi phát sinh chuyện kia, ta thật sự không biết phải làm sao mới có thể đối mặt với tiểu quỷ Vân Du Vũ kia. Hàn Phong thời gian này lại khá rảnh rỗi, cũng không có đến công ty, mỗi ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ đều là dính chặt vào ta.

.

Mặc kệ ta làm cái gì, giặt quần áo, đi chợ, làm cơm, hắn đều ở bên cạnh ta, đuổi cũng không đi, chỉ có mấy tiếng sau khi ăn cơm xong thì hắn mới bắt đầu xem văn kiện rất chăm chú.

.

Không có Tề Khiếu bên cạnh, Hàn Phong cũng không giở thói thiếu gia, mọi chuyện cơ bản đều theo ta, kể cả cầu hoan, nếu như ta không đồng ý hắn cũng không miễn cưỡng. Nhưng có lúc hắn thực sự nhịn không được, cũng sẽ ở một bên liên tục khiêu khích ta, thẳng đến khi ta phải chịu thua.

.

Nhàn nhã lâu ngày, ta thỉnh thoảng cũng có chút…. muốn, nếu như hai người cứ sống cùng nhau như vậy, ta cũng sẽ không bài xích.

.

Cuối cùng đã sang tháng tư, có một hôm, lúc sáu giờ tối, hắn dám ép ta mặc một bộ cổ trang thời nhà Đường mà hắn mới mua, rồi mang ta tới một chỗ. Ta hỏi hắn đến tột cùng là muốn đi đâu, hắn lại chỉ mỉm cười  nói lát nữa ta sẽ biết.

.

“Chúng ta đến nơi rồi.” Khi xe chạy vào khuôn viên của một biệt thự thì hắn nói với ta như vậy.

.

Nhìn khu vườn này, lòng ta có chút bất an. Đến khi nhìn thấy toà biệt thự đó, một cảm giác quen thuộc bỗng nảy lên trong lòng. Ta, hình như đã từng tới đây.

.

“Nơi này là?” Ta hỏi hắn.

.

“Đi vào sẽ biết.” Hắn cười cười nói.

.

“Chúng ta trở về đi! Ta có chút khó chịu.” Trực giác nói cho ta biết, đây là nơi ta không thích.

.

“Cũng đã tới rồi, dù sao cũng nên vào báo danh một chút, hơn nữa ta không phải nói sẽ tặng quà sinh nhật cho ngươi sao?” Thấy ta cự tuyệt, Hàn Phong liền túm lấy ta đi vào trong biệt thự.

.

Vừa vào cửa, liền thấy ánh mắt của một số người rơi vào trên người ta và Hàn Phong, là cái loại thần sắc quan sát rất không minh bạch, làm cho ta cảm thấy rất khó chịu.

.

Cũng không muốn chú ý đến bọn họ, liền dời ánh mắt nhìn xuống sàn nhà.

.

“Thanh….”

.

“Cái gì?” Nghe thấy tiếng Hàn Phong gọi, ta ngẩng đầu nhìn hắn hỏi.

.

“Ta đi xã giao một chút, lập tức sẽ trở lại.” Hắn nhìn ta cười, sau đó lập tức thay đổi nét mặt, lạnh lùng đi về phía trước. Hắn đến tụ tập với một vài người, bọn họ đưa lưng về phía ta, không thấy rõ tướng mạo, dù sao ta cũng không biết bọn họ.

.

Thấy Hàn Phong cùng bọn hắn nói chuyện, ta liền thong thả đi tới một góc khuất, đứng ở đó nhìn ngắm bầu trời đêm bên ngoài.

.

“Ta chưa bao giờ nghĩ tới ngươi sẽ đến.” Phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc, khi ta xoay người thấy người nọ thì, kinh ngạc thốt ra: “Ngươi sao lại ở đây?”

.

“Biểu ca, câu hỏi của ngươi thật kỳ quái, ta không ở nhà mình, lẽ nào lại đến nhà ngươi sao?” Vân Du Vũ nhún nhún vai, châm chọc nhìn ta hỏi ngược lại.

.

Ở đây hoá ra lại là Vân gia, khó trách ta lại có loại cảm giác này, ta khẽ nhíu mày, thản nhiên tỉ mỉ quan sát bốn phía một hồi.

.

Khi mới đến đây thì không có chú ý, hiện tại thấy những chữ thọ màu đỏ tươi, chỉ cảm thấy phi thường chói mắt. Đang nghĩ ngợi muốn mau chóng li khai, Vân Du Vũ lại cản lối của ta, hắn lợi dụng ưu thế thân hình, dám ép ta vào cái cửa sổ sát mặt đất.

.

“Vì sao vội vã li khai? Ngày hôm nay là đại thọ mừng gia gia bảy mươi tuổi, biểu ca hẳn là nên chúc mừng một tiếng rồi hãy đi chứ?”

.

“Ta nói rồi, ta không phải biểu ca của ngươi. Ta càng không có hứng thú đi chúc mừng một người đã hại chết cha ta.” Ta oán hận nhìn Vân Du Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói.

.

Vân Du Vũ trầm mặc một hồi, đôi mắt ánh lên vẻ bi thương lạc lõng mà đáng lẽ ra ở tuổi của hắn không nên có, “Thanh, ngươi hận Vân gia đến như thế sao?”

.

“Ta vốn đã có thể quên đi những thương tổn Vân gia gây ra cho ta, bởi vì theo thời gian trôi qua, thật sự có rất nhiều chuyện có thể chậm rãi quên lãng. Thế nhưng ta không nghĩ tới, cái chết của cha ta lại là do Vân gia gây ra. Vân Du Vũ…. Nếu như ngươi là ta, ngươi thực sự có thể giả bộ như chưa từng có chuyện gì phát sinh sao? Khi ta năm tuổi thì mẫu thân bỏ ta đi, tuy rằng ta có đau lòng, thế nhưng ta vẫn có thể làm bộ như không thèm để ý tới, bởi vì ta còn có phụ thân. Thế nhưng phụ thân ta cũng li khai ta, ngươi biết đối với một đứa trẻ mười hai tuổi như ta điều đó có ý nghĩa gì không? Long trời lở đất! Mỗi buổi tối luôn luôn mơ thấy cha ta toàn thân đầy máu, mỗi lần đều là trong lúc ngủ mơ giật mình tỉnh giấc…. Sau khi tỉnh lại thì chỉ có thể lặng lẽ khóc, trong lòng là nỗi đau xót vô tận.” Ta nghẹn ngào nói, cúi đầu, nỗ lực khống chế nước mắt đang muốn trào ra.

.

Cho dù có thương tâm tới mức nào, ta cũng sẽ không để cho người của Vân gia nhìn thấy sự yếu đuối của ta.

.

“Vậy ngươi hận ta sao?” Trầm mặc một lúc lâu sau, Vân Du Vũ đột nhiên thở dài một tiếng hỏi.

.

Ta ngẩng đầu, nhìn hắn tuy rằng ngày càng thành thục nhưng khuôn mặt vẫn còn rất non nớt, lắc đầu. Cho dù ta có hận Vân gia đến thế nào, nhưng đều là cùng hắn không có chút liên quan nào cả.

.

“Vậy sau này ngươi còn có thể làm thầy giáo của ta nữa hay không? Ngươi đã hơn một tháng không đến trường, tất cả mọi người rất nhớ ngươi. Tuy rằng cô giáo hiện tại rất trẻ tuổi cũng rất đẹp, thế nhưng tất cả mọi người đều không thích nàng.” Thấy ta lắc đầu, trên mặt hắn lộ ra thần tình hưng phấn, vội vã hỏi.

.

“Ta không hận ngươi, thế nhưng ta cũng không muốn cả ngày phải đối mặt với người của Vân gia.” Ta nói xong, lạnh lùng nhìn hắn, lúc này ánh mắt đã trở nên u ám.

.

“Thế nhưng ta thích ngươi a!” Vân Du Vũ bỗng nhiên nắm chặt tay ta nói.

.

“Ngươi….”

.

Vừa định nói ngươi thích lầm người rồi, thì một tràng pháo tay vang lên cắt đứt lời ta, ta giương mắt nhìn lên, thì thấy một ông già linh hoạt quắc thước, đang vuốt bộ râu bạc ha hả cười lớn. Xung quanh là một số người của Vân gia, trong đó có một người là Vân Thu Vũ.

.

Ta hừ lạnh một tiếng, giật tay ra khỏi tay của Vân Du Vũ, đi thẳng ra ngoài cửa, lần này hắn cũng không có ngăn cản ta.

.

Khi ta sắp thoát khỏi phòng khách thì Hàn Phong lại xuất hiện, cư nhiên còn chặn đường ta.

.

“Ngươi làm gì vậy?” Ta tức giận nhìn hắn.

.

“Ngươi muốn đi mà cũng không thèm gọi ta sao?”

.

“Ngươi còn dám nói, lại còn dám mang ta tới nơi này.” Ta oán hận trừng mắt nhìn hắn.

.

“Đi thôi!” Hắn cười cười, cũng không để ý đến sự phản kháng của ta, kéo ta về phía người nhà Vân gia.

.

Khi chúng ta đến đây đã khiến những người này chú ý, nhưng bây giờ lại đứng cùng hắn như vậy, khiến cho hầu như toàn bộ các ánh mắt đều dán trên người chúng ta. Ta quả thật xấu hổ đến chết mất, chỉ hận không thể chặt đứt tay mình để thoát ra.

.

“Hàn tổng tài, vốn cho rằng ngài quá bận rộn, sẽ không tới tham dự yến hội này hội, bởi vậy cũng không mang thiếp mời tới cho ngài, không nghĩ tới…. Hừ hừ.” Vừa đi tới trước mặt những  người của Vân gia, liền nghe thấy một giọng nói châm chọc khiêu khích.

.

“Vân Lĩnh….”

.

Vân Khởi Sơn, chủ nhân của bữa tiệc trừng mắt nhìn đứa con của mình xong liền tươi  cười nói với Hàn Phong: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a! Hàn tổng tài tuy rằng tuổi còn trẻ, thế nhưng có thể đem Vân Khởi kinh doanh xuất sắc như vậy, thực sự là không đơn giản a! Hôm nay cậu có thể đến dự thọ yến của lão phu, cũng là vinh hạnh của ta…. Chẳng hay vị tiểu huynh đệ bên cạnh này là vị nào?” Có thể là cảm thụ được ánh mắt căm hận của ta, nên khi chào hỏi xong, Vân Khởi Sơn liền nhìn ta mà lại hỏi Hàn Phong.

.

“Đây là….” Hàn Phong mỉm cười, đang định giới thiệu thì, Vân Thu Vũ đã cất lời gọi một tiếng “Dương nhi”, trên khuôn mặt nàng khó nén được sự vui sướng.

.

“Phụ thân, hắn là Thanh Dương, là cháu ngoại của ngài.” Nữ nhân ngu ngốc đó vẫn tự mình vui vẻ, cho rằng người khác cũng sẽ vui vẻ như nàng, cười cười giới thiệu với Vân Khởi Sơn, lại không thấy lúc này trên mặt Vân Khởi Sơn đã lộ ra vẻ khinh thường.

.

Ngươi nghĩ rằng ta yêu thích Vân gia các ngươi? Ta hừ lạnh một tiếng cắt đứt lời nàng: “Ta thế nào không nhớ rõ ta có ngoại công?”

.

Lời vừa ra khỏi miệng, Vân Thu Vũ sắc mặt tái nhợt nhìn ta, rồi lại nhìn cha nàng, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ cùng bi thương.

.

“Vân gia gia, ngày hôm nay là đại thọ của ngài, thừa dịp đại gia vui vẻ, ta liền muốn mượn hoa hiến phật (1), đem toàn bộ hai mươi phần trăm cổ phần của ta tại Vân Khởi tặng cho ngoại tôn của ngài, Thanh Dương.” Hàn Phong vỗ vỗ vai ta, vừa cười vừa nói.

.

Hắn vừa nói xong, ta liền thấy sắc mặt của mọi người trong Vân gia đều thay đổi, là đố kỵ, là căm hận….

.

“Ngươi điên rồi? Sao ngươi dám mang cổ phần của tập đoàn chúng ta đi cho cái loại tiện nhân này?” Mẫu thân của Vân Du Vũ, cũng chính là cái vị đã tặng ta một cái tát, chỉ thẳng vào người ta, mặt mũi nghiêm trọng mà gào ầm lên.

.

“Nói chuyện phải tôn trọng hắn một chút.” Hàn Phong trầm mặt, lạnh lùng nhìn nàng một cái, nắm tay của ta, ngăn cản ta phẩy tay áo bỏ đi.

.

“Phong nhi, ngươi đừng hồ đồ như thế, nếu như là của tập đoàn Thiên Xa chúng ta thì ta cũng không hỏi đến, nhưng ngươi biết rõ….”

.

Nam nhân anh tuấn đang đứng bên cạnh Vân Thu Vũ mà ba năm trước ta đã từng gặp qua liền đến bên cạnh Hàn Phong nhẹ nhàng nói.

.

“Phụ thân, ngươi cho rằng ta đang hồ đồ sao? Lẽ nào chỉ có phụ thân được phép mang lại niềm vui cho vợ mình, cho nhạc phụ của mình, mà ta lại không được phép khiến cho vợ ta vui vẻ sao?”

.

Hàn Phong cười lạnh một tiếng rồi nói.

.

“Vân gia gia, kỳ thực ngày hôm nay ta đã chuẩn bị một phần đại lễ muốn tặng cho ngài. Mong rằng ngài sẽ thích, bất quá dù ngài có không thích, cũng nhất định phải tiếp nhận, bởi vì…. dù sao cũng là kết quả do nhi tử ngài làm ra mà.”

.

Hàn Phong hơi nhếch miệng, lộ ra nụ cười châm chọc, nhìn theo ánh mắt của hắn, ta thấy có một cặp vợ chồng đứng bên cạnh Vân Khởi Sơn liên tục vã mồ hôi hột.

.

“Chúng ta về trước đi có được hay không.” Ta thực sự không muốn nhìn thấy người của Vân gia nữa, cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, liền thấp giọng nói với Hàn Phong.

.

“Thanh, chờ một chút. Ngoan, ta đã nói là sẽ tặng ngươi một món lễ vật mà!” Hắn mỉm cười trấn an ta.

.

“Thế nhưng….”

.

“Được rồi.” Ta lộ vẻ khó xử đang muốn cự tuyệt, nhưng hắn liền ngắt lời ta.

.

“Ờ, được rồi, Vân gia gia, ta muốn nhắc nhở ngài, nếu như ngài không muốn ngày mai tin tức của Vân gia được đăng đầy lên các báo, thì có lẽ trước tiên ngài nên mới các vị khách quý trở về đi! Phụ thân cũng biết ta chưa bao giờ nói đùa mà, phải không?”

.

Vân Khởi Sơn nhìn thoáng qua phụ thân của Hàn Phong, thấy hắn gật đầu, liền thì thầm vài câu với người đúng bên cạnh hắn. Ta đoán chắc là hắn đang sai người đi giải quyết việc này.